Đêm Mưa Va Phải Tổng Tài Chí Mạng Ngoại truyện 1.4

Ngoại truyện 1.4
Chương 8: Một màn mập mờ

Lời nói đùa của Lục Tề Phong đánh trúng tim đen của Lữ Duy Duy, cô có chút thẹn quá thành giận. Cô xoay mặt, chỉ vào cửa, miệng lạnh lùng nói lệnh đuổi khách.

“Em ở đây đuổi anh đi? Đây là thái độ gì vậy?”. Lục Tề Phong cố tỉnh táo nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, nhưng trong lòng có lửa giận bay lên.

Lữ Duy Duy đẩy mình vào vòng tay của người phụ nữ khác, cảm giác không coi trọng gì khiến anh cảm thấy rất khó chịu, trước nhìn thấy bản thân mình Mỹ Giai, cô cũng không có tia ghen tức nào, bây giờ, cô lại vội vã muốn mình về nhà, trở lại bên cạnh người phụ nữ khác.

Chẳng lẽ ở trong lòng cô đã hoàn toàn không có mình nữa sao?



“Lục Tề Phong, ở trước mặt trẻ con đừng nói lung tung”

Lữ Duy Duy nhanh chóng liếc mắt nhìn Tư Tề ngồi ở phía xa đang chơi đùa, cố ý giảm thấp giọng.

“Em tốt nhất nên nghĩ xem nên giải thích với con rằng anh còn sống, anh sẽ không để cho con của anh vĩnh viễn gọi anh là chú”. Lục Tề Phong theo ánh mắt của Lữ Duy Duy nhìn tới, giọng nói mạnh mẽ.

“Anh…….”

“Tư Tề, chú phải đi rồi, mai chú tới chơi với cháu nhé!”

Lục Tề Phong không để ý tới Lữ Duy Duy tức giận, nở nụ cười thân thiết với con trai.

“Chú không ở đây dạy cháu chơi Hỉ Dương Dương* ạ?”

*: Thực sự trò này t cũng không biết là gì, tra gg thì ra bộ phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám.

Tư Tề chỉ vào món đồ chơi bên tay không chút mất hứng nói qua.

“Bảo bối phải ngoan, trời đã tối rồi, chú phải về nhà rồi, về muộn thì ở bên ngoài sẽ có người xấu”. Lữ Duy Duy dịu dàng dụ dỗ Tư Tề.

“Được ạ, vậy bái bai chú ạ”

“Bái bai Tư Tề”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tề giống mình, cảm thụ trên người Lữ Duy Duy tản ra tình thương của mẹ, căn phòng này tràn đầy sự ấm áp, Lục Tề Phong không muốn rời đi chút nào.

Nhưng ánh mắt của Lữ Duy Duy ám hiệu bảo anh rời đi, cứ nhìn mãi, anh thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Trong căn phòng tổng giám đốc tòa nhà Hàng Mỹ, một quầng sáng mờ nhạt được thắp lên.

Hai người phụ nữ ôm nhau ở chung một chỗ, cả phòng đầy mùi rượu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rên rỉ như có như không.

“Mỹ Giai, rời khỏi anh ta đi. Em vĩnh viễn sẽ không tổn thương chị, em vĩnh viễn không để chị khổ sở, em yêu chị, rất thích chị”. Âm thanh đau buồn của một người phụ nữ sâu kín vang lên.

“Tiểu Trang, em đã nói em sẽ giúp chị, người phụ nữ kia lại trở về rồi, hơn nữa còn mang theo đứa bé, chị chắc chắn đứa bé kia chính là con của Tề Phong, dáng dấp giống nhau như vậy. Làm thế nào? Tiểu Trang, chị tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia cướp đi Tề Phong, em phải giúp chị”

Lâm Mỹ Giai nhắc tới Lữ Duy Duy thì tâm tình kích động không khống chế được. Tròng mắt lộ ra hận ý thật sâu.

Tiểu Trang nhìn Lâm Mỹ Giai đố kị choáng váng đầu óc, ánh mắt đau buồn mà thất vọng.

Ba năm, cô nhìn cô ấy đối với người đàn ông kia dốc hết tất cả, nhưng vẫn không có cách nào có được trái tim anh, cô vì cô ấy mà cảm thấy đau lòng. Cô hi vọng cô ấy có thể phân ra một phần mười tình cảm ra đối đãi cô.

Nhưng cô cũng hiểu, bây giờ cô ở lại bên cạnh mình, bằng lòng cho qua, bởi vì bí mật kia, sợ mình nói ra chuyện kia.

Nhưng chỉ có cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không dùng nhược điểm đó uy hiếp cô ấy, bởi vì, cô rất yêu cô ấy, vì cô ấy, cô nguyện ý bỏ ra tất cả.

“Mỹ Giai, những năm này có thật là đáng giá không?”

“Tiểu Trang, em có ý gì vậy? Em cũng không nguyện ý giúp chị sao? Những tấm hình kia, không phải là em vẫn giữ lại sao? Em đưa cho chị được không? Hoặc là em để cho cô ta rời đi, lập tức đi khỏi Đài Bắc, được không?”

Lâm Mỹ Giai một lòng chỉ muốn loại bỏ cái đinh Lữ Duy Duy trong mắt, không phát hiện ánh mắt Tiểu Trang lộ ra sự thất vọng.

“Mỹ Giai, em thật sự hối hận ban đầu vì chị làm chuyện này, bây giờ em cảm thấy đều là em hại chị thành ra cái bộ dạng bây giờ, em vẫn cho là do cô ấy xuất hiện mới đoạt đi hạnh phúc của chị, em yêu chị, em nguyện ý giúp chị. Nhưng mà, Mỹ Giai, anh ta căn bản không yêu chị, ba năm, chị không hiểu sao? Chị cứ cưỡng cầu vô dụng thôi, người trong tim anh ta không phải là chị, coi như không có người phụ nữ đó, vẫn sẽ có người khác, nhưng không phải là chị….. chị có hiểu không?”

Bốp!.

Một cái tát nặng nề vào mặt Tiểu Trang.

Ở nơi yên tĩnh này, một cái tát lại vang dội như thế.

“Chị….. Tiểu Trang….. chị xin lỗi, là chị không tốt, tâm tình của chị không khống chế được, Tiểu Trang, đừng trách chị”. Lâm Mỹ Giai tức giận cho Tiểu Trang một cái tát, nhưng nhìn ánh mắt buồn rầu oán trách của Tiểu Trang, khiến lòng cô rối loạn.

Cô tiến lên ôm chặt cô ấy, không nhịn được khóc.

“Tiểu Trang, đừng trách chị, chị thật sự rất khó chịu, chị không thể mất đi anh ấy, chị yêu anh ấy đã bao nhiêu năm, em biết không? Em không hiểu tâm tình của chị, chị rất sợ, chị rất hốt hoảng, chị…. Chị…. Thật sự chị không cố ý, chị phải làm gì? Tiểu Trang, em giúp chị đi, giúp chị một chút được không? Tiểu Trang?”

Lâm Mỹ Giai khóc lóc khiến lòng Tiểu Trang mềm nhũn, cô nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, nhân tiện lau nước mắt đi.

“Được rồi, đừng buồn nữa, em sẽ giúp chị, Mỹ Giai, đồng ý với em, nếu như anh ta không quý trọng chị… chị không cần phải làm tổn thương chính mình nữa, trở lại bên cạnh em, được không?”. Tiểu Trang buồn bã nói, mặc dù cô biết giấc mơ không bao giờ thành sự thật.

Nhưng, không phải cô giống cô ấy sao? Yêu một người căn bản không yêu mình.

Lúc yêu, con người trở nên ngu ngốc như vậy đấy.

“Mỹ Giai? Các người đang làm cái gì vậy?”

Đến tìm Lâm Mỹ Giai, Lục Tề Phong mở cửa phòng làm việc ra, nhìn hai người phụ nữ ôm chặt nhau, anh nhíu mày, bộ mặt mang theo vẻ tìm tòi suy xét.

Chương 9::  Nhớ lại là một loại ác mộng

Lục Tề Phong đột nhiên xuất hiện khiến Lâm Mỹ Giai kinh hoảng không dứt, cô bối rối ngồi thẳng người lên muốn giải thích cái gì đó.

Đột nhiên, cảm thấy sau lưng tay của tiểu Trang nhẹ nhàng vỗ mình, ý bảo cô phải giữ vững tinh thần.

Lâm Mỹ Giai lo lắng, liếc mắt nhìn tiểu Trang, trong ánh mắt của cô ấy lộ ra sự kiên định làm cho người ta an tâm, làm cho lòng Mỹ Giai khẩn trương từ từ bình tĩnh lại.

"Chị Mỹ Giai, em nói anh Tề Phong sẽ đến mà? Anh ấy vẫn còn rất thích chị, chị nói giữa vợ chồng có cái gì mà không thể giải quyết đây? Tốt rồi, đừng khóc, chị khóc làm bẩn hết quần áo của em rồi". Tiểu Trang vừa vỗ vai Lâm Mỹ Giai, vừa khuyên lơn.

"Anh Tề Phong, anh cũng vậy, có chuyện gì mà làm cho chị Mỹ Giai khóc như vậy? Khóc suốt đến bây giờ, khuyên gì cũng không nghe. Chị Mỹ Giai một lòng đều vì anh, vậy mà anh còn đi chọc tức chị ấy sao? Vợ là để thương yêu, phụ nữ nha, ghen là tốt"

Tiểu Trang dỗ dành xong Mỹ Giai, lại quay đầu giáo dục Lục Tề Phong, bày ra bộ dáng như người từng trải.

Lúc trước Lục Tề Phong vốn là còn một tia nghi ngờ, nhưng thấy tiểu Trang như vậy thẳng thắn dạy dỗ mình, ngược lại anh cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều.

"Cái đó, Mỹ Giai, anh về nhà không nhìn thấy em, nên liền nghĩ đến có thể em ở chỗ này, chúng ta trở về thôi. Về sau, một chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng em đừng nên làm phiền đến mọi người"

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của tiểu Trang, Lục Tề Phong có chút xấu hổ nói.

"Tề Phong, em không có. . . . . . A, về sau em sẽ chú ý". Lâm Mỹ Giai vốn là nghĩ muốn giải thích, nhưng tiểu Trang ở sau lưng nặng nề bấm cô một cái.

"Tiểu Trang, đã trễ thế này, làm sao cô vẫn còn ở công ty?". Lục Tề Phong liếc mắt nhìn tiểu Trang cảm thấy là lạ, tò mò hỏi.

Tiểu Trang đứng lên, cầm lấy xấp tài liệu bên trên sofa.

"Có một dự án quan trọng, tôi ở lại làm thêm giờ, được rồi, không quấy rầy vợ chồng hai người ân ái rồi". Tiểu Trang nhàn nhạt cười cười.

Trải qua một lúc ở bên cạnh Lục Tề Phong, cặp mắt kia có chứa thâm ý sâu xa, có chút oán hận liếc anh một cái, không có cam lòng bỏ đi ra ngoài.

Trở lại phòng làm việc, tiểu Trang mở ra máy vi tính ra, một mã tài liệu đã bị mở ra.

Từng tấm hình khó coi lần lượt nhảy ra ngoài.

Thần sắc Tiểu Trang ảm đạm nhìn những tấm hình kia hồi lâu, sau đó cô ta chọn mấy tấm gửi đến điện thoại di động của chính mình.

——————–——— —————————

Đêm đã khuya, Lữ Duy Duy vẫn không có một chút xíu buồn ngủ. T7sh.

Hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Lâm Mỹ Giai, không hiểu sao ở trong lòng Lữ Duy Duy lại có loại cảm giác khủng hoảng, cô có linh cảm, có lẽ cuộc sống yên ổn một tháng này sẽ không còn tồn tại.

Yên ả trước khi sóng lớn có lẽ bây giờ cũng đã bắt đầu gợn sóng rồi.

Cô nhìn vẻ mặt khi ngủ của con trai, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng tất cả không phải giống như mình nghĩ.

Tích tích tích.

Một hồi âm thanh tin nhắn yếu ớt vang lên nhắc nhở.

Lữ Duy Duy liếc mắt nhìn con trai ngủ bên cạnh, lấy di động tới, xem xét.

Khi cô nhìn thấy rõ ràng tấm hình trên màn ảnh điện thoại, cô bỗng chốc bụm miệng ngồi dậy, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.

Trời ạ!

Ba năm, cái ác mộng này cứ quấn vòng quanh cô, buộc cô bỏ qua quá nhiều thứ, mất đi quá nhiều.

Thật vất vả vết thương mới liền thành sẹo, nhưng tấm hình này hôm nay cư nhiên lại không có dấu hiệu nào hiện ra trước mặt mình, tựa như sấm sét, nổ tung cả nội tâm sâu thẳm trong lòng cô.

Giờ khắc này, trước mắt cô cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ, cái ác mộng đêm đó lại xảy ra, xông phá gông xiềng, một lần nữa quay lại trong đầu cô, cô khổ sở hai mắt nhắm nghiền.

Từ cửa hàng đi ra, Lục Tề Phong mặt du côn cười ôm Lữ Duy Duy, không coi ai ra gì khẽ cắn vành tai của cô.

"Duy Duy, em nói đi chúng ta đi trăng mật ở đâu?"

Lữ Duy Duy quay đầu, tránh thoát khỏi công kích của anh liếc anh một cái, "Trăng mật cái gì nha? Em đồng ý gả cho anh sao? Hừ, bản tiểu thư bây giờ còn đang quan sát anh, thời gian thử việc còn chưa làm, liền muốn trực tiếp thăng cấp?"

"Cái gì? Tất cả người em đều là của anh rồi, chẳng lẽ em còn nghĩ trèo tường hay sao? Vật nhỏ, em đừng nghĩ nữa, anh đây sẽ không cho em có cơ hội như vậy đâu". Lục Tề Phong bá đạo ôm cô càng chặt hơn.

"Ghét, buông ra á..., em còn có chuyện, anh đi về trước đi, nếu không anh đi theo em lại làm cho em mất không gian tự do, có được không? Cả ngày anh không có việc gì làm sao hả?". Lữ Duy Duy có chút không nhịn được dùng cùi chỏ chọc vào ngực Lục Tề Phong.

Lục Tề Phong dựa thế khom người xuống làm ra bộ khó chịu "Ai nha, mưu sát chồng nha, em phải đi đâu? Anh đi cùng em, muộn quá rồi cẩn thận gặp phải người xấu"

"Trên cái thế giới này trừ anh ra, không có ai tệ hơn á, được rồi, đi mau đi, em còn có chút chuyện riêng muốn làm". Lữ Duy Duy đem Lục Tề Phong đẩy ra, thúc giục anh rời đi.

Lục Tề Phong nghĩ đến buổi tối mình cũng có chút chuyện, cũng không sai biệt lắm cho nên không thể làm gì khác hơn là để tùy.

"Được rồi, bảo bối, hôm nay trễ chút anh mới về, em làm xong chuyện rồi thì nhớ về nhà sớm, mệt thì cứ đi ngủ trước, đừng chờ anh"

“Tốt nhất là anh đừng trở lại, để cho em có một ngày thoải mái không được sao? Thiệt là, đi mau đi!". Lữ Duy Duy bĩu môi, ăn ở hai lòng nói qua.

Bởi vì mỗi đêm anh cứ như vậy đòi hỏi vô độ, thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi.

Tặng một cái hôn lên mặt Lữ Duy Duy, Lục Tề Phong liền chạy đi mở cửa xe.

Nhìn xe của anh dần dần đi xa, trong lòng Lữ Duy Duy đột nhiên mềm mại không thôi. Xem ra vô luận mình nỗ lực khống chế tim của mình như thế nào, cố gắng làm bộ không quan tâm, nhưng tâm lại đã sớm luân hãm thật sâu.

Cô nhìn chiếc xe kia đã sớm biến mất, bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi tới đường cái đối diện cơ quan du lịch.

Hơn một giờ, cô hướng dẫn viên du lịch đã chỉ cho cô rất nhiều lộ tuyến, nghe xong cô ấy còn giải thích rất cặn kẽ, Lữ Duy Duy cầm mấy so với kế hoạch của mình, chuẩn bị về nhà nghiên cứu một chút.

Nhưng mà khi cô từ cơ quan du lịch đi ra không lâu, một người đàn ông áo đen liền cùng yên lặng đi theo sau cô.

Đến khúc quanh khuất sáng, người đàn ông kia nhanh chóng đuổi lên trước bụm miệng cô lại, còn không có đợi cô có chút giãy giụa, thì trước mặt bỗng tối sầm, đã mất đi tri giác.

Chương 10:: Lựa chọn kiên cường đối mặt

Một hồi lạnh lẽo xuyên thấu thân thể của Lữ Duy Duy, cô không khỏi rụt người lại, theo bản năng vây quanh mình.

Nhưng mà đôi tay mới vừa vòng qua hai vai cô liền chợt mở mắt ra. Cảm xúc mềm mại ở trên tay khiến cho đại não đột nhiên tỉnh táo lại.

Mình không có mặc quần áo?

Cái ý nghĩ này lập tức chợt xuất hiện trong đầu của cô.

Cô chợt ngồi dậy, phát hiện chính mình toàn thân trần trụi nằm ở trong một căn phòng không người, dưới ánh đèn lờ mờ, ga giường một mảnh xốc xếch.

Nhất thời, đầu óc của cô trống rỗng, cô không biết sự việc này là thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, tay của nàng chạm được một xấp lạnh lẽo, nàng vén chăn lên, một xấp hình chui vào đáy mắt cô.

Khi cô xem qua xấp hình này, thế giới của cô một hồi long trời lở đất, cô lắc đầu không chịu tin tưởng.

Nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô cúi đầu, kiểm tra thân thể mình, hi vọng đây tất cả đều không phải là thật.

Nhưng mà trên người mình những thứ vết bầm kia hiện ra đã thật sâu đả kích cô, nơi tư mật nhất bên đùi cũng khiêu khích y hệt để lại ấn ký.

Đây tất cả đã nói lên những tấm hình kia đều là thật.

Cô? Cô thật sự đã?
Một buổi tối cô hôn mê, cô đã bị người ta xâm hại rồi, hơn nữa còn là ba người đàn ông.

Lữ Duy Duy khổ sở ôm lấy đầu của mình, đoạn trí nhớ đen tối này là một sự thật rất tàn khốc, đau đớn dai dẳng, cả đời này cô đều không muốn nhớ lại.

Nhưng là hôm nay, ngay hôm nay, sau ba năm mất tích, những hình này lại một lần nữa xuất hiện.

Chẳng lẽ hoài nghi lúc trước của mình là thật? Chuyện kia chính là do cô ta gây nên?

Xem ra, cuộc sóng gió này không thể tránh né được nếu bị khơi lên? Cô đã không thể tránh không khỏi được rồi?

Cô không có nghĩ tới mình còn có cái gì đối với Lục Tề Phong nữa rồi, bởi vì, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi, nhưng mà cô ta sau khi lấy được Lục Tề Phong, tại sao vẫn còn muốn dồn ép mình không tha?

Cô ta đã cướp đi người đàn ông mà mình yêu mến nhất, tàn nhẫn phá hủy lòng tràn đầy mong đợi của mình, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?

Giờ khắc này, lòng của Lữ Duy Duy như bị níu lại thật chặt, đau đến cơ hồ muốn hít thở không thông.

Không, không được!

Cô phải phản kích!

Lần này, vô luận là ai đứng sau lưng, cô tuyệt đối sẽ không hèn yếu lựa chọn trốn tránh như vậy nữa.

Bởi vì hiện tại mình nên vì con trai mà ở lại.

Bởi vì hiện tại, cô đã không hề bận tâm, anh hôm nay đã là chồng của người k hác, không có một xu quan hệ với mình nữa.

Quyết định chủ ý, toàn thân Lữ Duy Duy phát run, cô liếc mắt nhìn con trai bên cạnh ngủ say, đứng dậy đến phòng khách gọi điện thoại cho Lãnh Tiếu Tiếu.

"Alo? Tiếu Tiếu, cậu đã ngủ chưa?". Lữ Duy Duy có chút chần chờ hỏi.

Dù sao bây giờ còn là tân hôn của Tiếu Tiếu, lúc này gọi điện thoại đến đã coi như quấy rầy chuyện tốt của vợ chồng họ.

"Không có, còn chưa ngủ, Duy Duy, cậu làm sao vậy? Nghe giọng nói của cậu giống như đã khóc?". Giọng nói của Tiếu Tiếu có chút lười biếng, bên kia điện thoại an tĩnh, có một hơi thở mập mờ khác thường truyền đến.

"Tiếu Tiếu, những hình kia lại xuất hiện. Ba năm, cô ta vẫn không chịu buông tha cho mình, Tiếu Tiếu, mình hoài nghi đây tất cả đều cùng có liên quan đến cô ta, lần này, mình không muốn đầu hàng đơn giản như vậy"

Mặc dù biết mình có thể quấy rầy Tiếu Tiếu, nhưng mà ở nơi này, cô cũng chỉ có thể tìm Tiếu Tiếu mà thôi.

"Cái gì? Cậu hoài nghi. . . . . . ? Duy Duy, cậu có chứng cớ sao? Mặc dù  cô ta là hiềm nghi lớn nhất, nhưng. . . . . ."

"Không có, hiện tại mình chỉ là hoài nghi, nhưng trực giác nói cho mình biết, nhất định có liên quan tới cô ta, bởi vì mình không ở lại Đài Bắc, cho nên căn bản không có liên quan đến người khác. Hơn nữa, hôm nay mình đã thấy cô ta, mà cô ta còn có thể biết sự tồn tại của Tư Tề. Cho nên, mình càng khẳng định là cô ta, Tiếu Tiếu, Tư Tề thích nơi này, mình muốn ở lại. Cho nên, lần này, mình không thể thỏa hiệp với cô ta nữa". Lữ Duy Duy nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy là sao kiên định.

"Thật? Cậu sẽ ở lại? Thật tốt quá, mình sẽ giúp cho cậu Duy Duy, Trạch Vũ cũng sẽ giúp, Duy Duy, vậy cậu định sẽ nói cho Tề Phong biết chuyện này sao? Cậu còn có thể cho Tề Phong cơ hội sao?"

"Không, Tiếu Tiếu, mình không muốn cho anh ấy biết, vô luận kết quả như thế nào, mình cùng anh ấy đã bỏ lỡ, cho nên mình cũng không muốn đi cưỡng cầu những chuyện này, lúc này mình chỉ có một ý nghĩ duy nhất là có thể cùng Tư Tề sống một cuộc sống vui vẻ yên lặng"

Lữ Duy Duy có chút khổ sở mà nói sau đó cúp điện thoại, nước mắt không cầm được rơi xuống.

Cô không phải là không thương anh, cũng không phải là không có khát vọng, chỉ là, đoạn cảm tình này, đoạn đường này đi tới ngày hôm nay cô chỉ có thể nói, có lẽ hai người bọn họ quả thật là vô duyên.

Khi cô biết anh muốn kết hôn, lòng của cô đã đau thật là đau, giống như là bị ngàn côn trùng cắn xé, đau đến không muốn sống.

Là mình bị buộc bỏ qua anh ấy, chẳng lẽ còn trông cậy đời này anh ấy vì mình mà thủ thân sao?

Kết quả như thế là rất tự nhiên, nhưng mà cô không thể nào tiếp thu được chính là mình mới rời khỏi không tới ba tháng, cái miệng kia đã từng nói nhiều tiếng yêu với mình liền cưới người khác.

Cô cho là mình rời đi thì tất cả cũng sẽ từ từ quên lãng, nhưng cô thật không ngờ, anh ấy lại trụ sâu trong lòng của mình như vậy, sâu như vậy. . . . . .

Thật may là trong khoảng thời gian đen tối nhất, khó qua nhất trong cuộc sống, cô lại phát hiện có Tư Tề, đứa bé này đã ủng hộ tinh thần cho cô chống đỡ chính mình cùng nhau sống tiếp, cuối cùng cô rốt cuộc học được cách từ từ thử buông xuống.

Con người là như vậy, buông xuống chính là buông xuống, không có hy vọng xa vời cũng sẽ không thất vọng. Một khi muốn có được, đều sẽ sợ mất đi, cái loại cảm giác sợ mất đi đó, cảm giác lo được lo mất đó, cô thật sự chịu đủ rồi.

Cô đây cũng không cần.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t116872-dem-mua-va-phai-tong-tai-chi-mang-ngoai-truyen-14.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận