Lôi Bình Minh tuyên bố là sẽ làm cho Trương Dương không chịu nổi. Vốn dĩ Trương Dương cũng cho rằng chỗ này không thể tuyển người nhưng bây giờ Lôi Bình Minh đã trêu ngươi đến như vậy, thậm chí ngay cả người đi qua liếc mắt xem cũng không thấy. Cũng có mấy người đến nhìn nhưng chẳng qua là vì thấy Dương Tĩnh xinh đẹp mới bị hấp dẫn tới, nhưng sau khi nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên tấm giấy hồng phía sau của Trương Dương họ đều bỏ đi thẳng.
Đúng là phía Trương Dương vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim trước cửa được, so với bên Lôi Bình Minh bọn họ quả là thịnh vượng đến bất thường. Chỗ quầy giới thiệu tuyển dụng của bọn họ, đội ngũ cố vấn đều là những trưởng lão của trường, thế cho nên Lôi Bình Minh mới càng đắc ý nhìn Trương Dương ngầm khẳng định mày hãy chịu phục đi?
- Dương tử, đừng để ý đến bọn họ, dù sao thì chúng ta cũng đến là để góp vui, không phải để bụng làm gì. Tôi và giáo sư Hà đã nói rồi, buổi tối đến nhà giáo sư sẽ giới thiệu cho mấy người học sinh, mục tiêu chính của chúng ta là bọn họ.
Chứng kiến cảnh tượng này, Dương Tĩnh vươn nhẹ cùi chỏ chọc chọc Trương Dương, thấp giọng mà nói thể hiện rõ là đang an ủi Trương Dương.
- Hì, có những lời này của chị Tĩnh không phải em cũng tiêu hết sự bức tức sao?
Trương Dương nghe Dương Tĩnh nói, tâm trạng cũng khá hơn, tên kia muốn khoe thì cứ việc khoe, ta cứ nhắm mắt làm ngơ đi.
- Ha ha, tôi có ma lực lớn như vậy sao?
Dương Tĩnh nghe thấy vậy liền mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái.
- Đương nhiên là có rồi…
Trương Dương nhìn hai cô gái bên cạnh không có việc gì làm chỉ chơi điện thoại, hắn nghĩ trong lòng thôi thì cứ đi, đỡ gây trở ngại cho mấy nàng gửi tin nhắn.
Nhưng đúng lúc hắn đang định mở miệng nói với Dương Tĩnh thì đột nhiên nghe từ phía quầy giới thiệu của Lôi Bình Minh những tiếng xôn xao từ đám người đứng cạnh đó truyền sang, cả một đội ngũ cứ loạn hết cả lên.
Mấy cậu con trai lén la lén lút thậm chí còn hét trộm lên mấy tiếng cứ như là đang đi chợ mua thức ăn thì chợt nhìn thấy thần tượng mà phát điên lên vậy.
- Tây thần nữ đến rồi…
- A, kia không phải là hoa hậu giảng đường Tây Thần Tĩnh Lan sao? Sao cô ta cũng đến tham gia buổi thông báo tuyển dụng này nhỉ?
- Đại tiểu thư của gia tộc Tây Thần, như thế nào mà lại tới đây?
Những tiếng ngạc nhiên, xôn xao liên tiếp, đến nỗi nghe như tiếng gia súc kêu không dứt bên tai, cứ như là vừa mới chụp được một bức ảnh thần tượng lưu luyến mãi không thôi.
- Ôi, tuổi trẻ thật là tốt ghê!
Dương Tĩnh đứng bên nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được câu bà cụ non.
Trương Dương nghe thấy vậy không khỏi nhếch mép cười, liếc nhìn Dương Tĩnh một cái mà nói rằng:
- Chị Tĩnh, chị cũng có kém gì đâu, em nghe nói khi đỗ đại học Y khoa chị mới mười sáu tuổi, cũng là hoa hậu giảng đường ba năm liên tiếp còn gì.
- Hì hì, đó là chuyện đã qua rồi. Giang sơn có người mới xuất hiện, trước sóng dâng Trường Giang có người chết trên bờ cát, chị Tĩnh của cậu hoa tàn ít bướm rồi.
Dương Tĩnh duỗi cổ, nhìn đám người khởi xướng vụ xôn xao, cười tủm tỉm mà nói.
- Nói linh tinh, trong mắt em, chị mới là người phụ nữ đẹp nhất.
Tự nhiên trong đầu Trương Dương lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, thỏ ngọc tuyết trắng cao ngất, cặp đùi dài thon đẹp và khu rừng rậm màu đen ẩn hiện, hắn liền không nhịn được phản ứng ở phần dưới.
- Ha ha, vậy cậu đến nhìn cô bé kia đi, rồi sau nói cũng không muộn đâu, tôi thấy chỉ e là cậu sẽ phải thốt lên xinh quá mà liều mạng làm quen thôi.
Dương Tĩnh chỉ tay vào đám người nói.
Trương Dương nhìn theo hướng tay cô chỉ, vừa mới nhìn cũng không khỏi ngẩn ngơ, cô này đúng là đẹp thật.
Chỉ nhìn thấy trong đám người đông nghìn nghịt, một cô gái mặc trang phục màu trắng dáng người cao gầy giống như vách núi trắng xóa như tuyết đứng ngạo nghễ một mình giữa Thiên Sơn Tuyết Liên, cô độc mà đứng.
Mái tóc đen buông dài từ đầu xuống ngực, mái tóc đen dài thẳng và cái váy dài màu trắng hình thành đối lập rõ nét càng làm nổi bật khuôn mặt dài tuyệt đẹp, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, mày liễu mắt phượng, cái mũi phẳng phiu, đôi môi hồng đào hơn nữa khuôn mặt trái xoan hồng hào như một kiệt tác nghệ thuật vậy.
Trong ấn tượng của Trương Dương, xét về tướng mạo đẹp như vậy mà nói quả thực cũng chỉ có Dương Phi và Lâm Âm là có thể so sánh cùng cô. Cô ta cao xấp xỉ với Dương Phi, ước chừng khoảng trên một mét bảy mươi hai. Chân còn đi thêm đôi giày cao gót màu trắng, trong đám người này cảm giác cô đúng là con hạc lẫn giữa bầy gà.
Thế nên, làm cho những người bên cạnh cô không đủ một mét tám mươi phải tự động dời xa để tránh xấu hổ vì sự chênh lệch này.
Nhưng cô ta khiến cho Trương Dương có một cảm giác đầu tiên chính là tiên, rất tiên! Hình dáng này như tranh vẽ vậy, mang theo một loại linh khí xuyên qua bộ váy trắng dài, giống như tiên tữ hạ phàm vậy, không giống như người trần mắt thịt mà thật sự như là bồng bềnh trôi qua.
Xung quanh cô còn có mấy cái lá cây, lá cây cũng không giống như liên tưởng trước kia của Trương Dương nữa mà nó quả thực còn tôn lên nét đẹp diễm xưa. Nhưng có điều cái vật này so với mỹ nữ Tây Thần thì có vẻ hơi tục.
Nhưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, nói thật ra, Trương Dương cũng không thể nào mà không chăm chú nhìn cho thật kỹ, bởi hắn cũng không phải là không thích. Trên thực tế, tiên nữ mang theo năng lực thần kỳ như thế này mà cố giữ bên cạnh mình cũng chỉ là cho đẹp thể diện mà thôi, đối với Trương Dương mà nói kiểu nữ nhân mà hắn tôn thờ chính là những người phụ nữ thực sự bên cạnh hắn.
Những nàng muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn trong trắng tinh khiết thì có trong trắng tinh khiết, muốn làm thì làm, một khi vào phòng rồi đã quen mặt rồi còn phải chơi được lão hán đẩy xe, váy ngắn vén lên là hắn có thể trực tiếp mà nhũng nhiễu.
Nếu như là đối mặt với tiên nữ chốn nhân gian như thế này, Trương Dương cũng không dám khinh nhờn.
Hay nói cách khác, hắn thà rằng là yêu nữ tục hơn một chút.
Chẳng qua, mỹ nữ kia bề ngoài giống như là đang hướng về phía quầy giới thiệu của Lôi Bình Minh cùng mấy tên cành lá vây quanh, xem ra đúng thật là đang muốn đi tìm việc làm.
Thấy cô đang định đi về phía quầy của mình, Lôi Bình Minh bật người di chuyển, y lập tức sắp xếp mấy tiểu đệ đi lên phía trên ra vẻ là dọn đường cho mỹ nữ đi lại.
Chỉ bất quá đúng lúc bọn hắn dàn trận chào hỏi, thậm chí Lôi Bình Minh còn chỉnh lý âu phục định bụng khom lưng chào đón, thì nàng tiên nữ đã đi thẳng qua cái quầy giới thiệu, lướt qua Lôi Bình Minh làm vô số người chết lặng chỉ biết giương mắt mà nhìn. Tiên nữ chậm rãi đi tới quầy trưng bày của Trương Dương ở phía trước.
Mà trong lúc này, trong đầu Trương Dương đang còn đang thắc mắc trả lời câu hỏi rời khỏi hay không rời khỏi hội chợ việc làm này. Mãi đến khi ngửi thấy cái mùi nước hoa tương tự như cái mùi nước hoa của Dương Tĩnh, hắn mới tỉnh ngộ mà nhìn ra cái cô tiên nữ kia đang muốn cười khanh khách, để lộ ra hai cái xoáy nho nhỏ trên má.
Cái xoáy nho nhỏ ấy của cô đương nhiên là không giống cái của Lưu Bích Oánh bởi Lưu Bích Oánh cho dù không cười cũng có thể nhìn thấy tiểu má lúm đồng tiền trên khuôn mặt nàng ta, còn đối với tiểu tiên nữ trước mắt mà nói…ừ thì, chỉ có thời điểm đang cười trên khuôn mặt trắng nõn phía bên cạnh khóe miệng mới thấy được hai cái tiểu núm đồng tiền cực kỳ đáng yêu này.
- Ừm, Công ty Nữ Oa?
Tiểu tiên nữ vừa mới mở miệng đã làm cho Trương Dương phải cực kỳ sợ hãi, cũng không phải là tiếng của cô khó nghe mà là nó giống như tiếng của con chim hoàng anh vậy, thanh, ngọt ngào khiến người ta phải lịm đi còn kèm theo một chút hờn dỗi, thật đúng là rất êm tai.
Điều khiến Trương Dương bực bội chính là phương cách mà cô ta nói chuyện, cái gì gọi là "Ừm, công ty Nữ Oa?". nguồn t r u y ệ n y_y
Nghe kiểu nói này khiến cho một cậu con trai ngây thơ như là bị nhiễm HIV bị điều trị bằng một cột sóng điện lan truyền, rồi như bị bệnh giang mai lan truyền qua đường tình dục vậy.
Đương nhiên lâm vào trạng thái đó không phải chỉ có một mình Trương Dương mà cả một đám người đứng bên như bị hóa đá. Đặc biệt là tên Lôi Bình Minh lúc này còn đang trong tư thế khom lưng, chìa tay, trên miệng còn đang định buông lời chào đón Tây Thần tiểu thư mà đành nuốt trở lại bụng, thì bộ dạng hắn khó chịu y như thể bị người ta lấy nước tiểu từ gia súc hắt thẳng vào mặt hắn từ bốn phía vậy. Cũng may còn nhanh chóng thu tay về nhét vào trong túi quần.
Sống quá ngày tận thế, còn sợ gì đâu chứ!