Địa Phủ Lâm Thời Công Chương 125 : Lão Lý

Chương 125: Lão Lý


Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com




Từ sau khi gặp phải Lưu Anh Nam rồi sinh hồn bị giam cầm, chàng trai đã chấp nhận số phận rồi, toàn tâm toàn ý làm lão Lý. Tuy lão Lý đã hơn bốn mươi, dung mạo xấu xí nhưng thân thể lại rất khỏe, quan trọng nhất chính là lão Lý có một bà vợ như hoa như ngọc, là một nàng dâu hiểu lòng dạ đàn ông nhất.

Lão Lý từ nhỏ đã thui thủi một mình, vợ ông ta là người ở thôn xóm xa xôi phía sau núi, bởi vì chồng trước được chôn cất ở đây nên thường xuyên tới bái tế. Do sau khi chồng chết, chị ta thường xuyên bị đằng nhà chồng ức hiếp, vừa bị ác bá cùng thôn nhòm ngó, cho nên chị ta đã dẫn theo con cái chạy ra ngoài. Trong khi cùng đường lạc lối, chị ta bèn tới mộ phần của chồng trước kể khổ, trong tình cảnh vừa đói vừa rét thì gặp được lão Lý lương thiện, từ đó hai người liền cùng nhau góp gạo thổi cơm chung. Trong năm đứa trẻ ở bên ngoài, có ba đứa là của chị ta và chồng trước, hai đứa là của lão Lý.



Từ sau khi chàng trai nhìn thấy vị quả phụ xinh đẹp này liền toàn tâm toàn ý ở lại đây cùng nhau sống qua ngày, cậu ta cũng xem như là người lòng dạ rộng rãi. Còn có một nguyên nhân chính là, hồi còn sống cậu ta là một người hiện đại chốn đô thành, do quy tắc trật tự của đất trời, khiến cậu ta không thể có chút qua lại nào với cuộc sống ngày trước, vì thế cậu ta đành sống yên ổn dưới chân núi nghĩa trang non xanh nước biếc này.

Song cậu ta không phải là lão Lý, không sống nổi cuộc sống ngày ngày lên núi đốn củi nấu nước, bèn nảy ra ý tưởng gần núi ăn của núi, gần mộ ăn của mộ, làm kinh doanh giấy vàng, đồ cúng. Không ngờ rằng việc kinh doanh vô cùng phát đạt.

Có điều chính vì có quá nhiều con cái, muốn thân mật với bà vợ xinh đẹp quá khó khăn, đành phải chờ tới sau nửa đêm, khi con cái đã đi ngủ hết. Nhưng những đứa trẻ này lớn nhất tám tuổi, nhỏ nhất không đến hai tuổi, cho dù đang ngủ cũng là đá chăn, đái dầm…vv… Nếu là ban ngày, khi đám con trẻ chơi đùa, thì thỉnh thoảng sẽ có đứa xông vào trong phòng họ, nếu bị con trẻ nhìn thấy thì chẳng còn mặt mũi nào nhìn chúng. Cho nên cơ hội thân mật càng lúc càng ít.

Nhưng thân mật với bà vợ này là niềm vui thú duy nhất trên đời của chàng trai, bây giờ bộ thân thể này đều đã bốn mươi, qua vài năm nữa thì hoàn toàn không còn cơ hội.

Ngay khi cậu ta lòng như lửa đốt, lo lắng không yên thì vẫn là Lưu Anh Nam xuất hiện như cứu khổ cứu nạn vậy, đưa ra cho cậu ta một chủ ý hay, đó chính là mua kẹo. Vùng núi này xa xôi hẻo lánh, hắn ta do quy tắc trời đất hạn chế nên không thể vào thành phố, tuy bà vợ xinh đẹp là quả phụ nhưng dẫu sao cũng từ nhà chồng cũ chạy ra, cũng không dám tùy tiện lộ mặt. Cho nên đám con trẻ đều chưa từng tiếp xúc với xã hội bao giờ, do đó vô cùng ước ao với những món đồ chơi, đồ ăn vặt.

Bởi vậy Lưu Anh Nam đưa ra chủ ý cho hắn ta, bảo hắn ta mua một ít kẹo rồi ban ngày chui vào phòng thân mật với bà vợ. Khi đám con trẻ xông vào thì lập tức ném một nắm kẹo ra ngoài cửa, mẹ lũ trẻ chắc chắn không để con mình ăn nhiều kẹo, cậu hãy thừa cơ đè mẹ lũ trẻ xuống, hô lớn:
- Các con, cha đang đè mẹ con rồi, các con mau ăn kẹo đi!

Cứ thế, cho dù thân thể bị lũ trẻ nhìn thấy thì cũng sẽ bị coi là hành vi che chắn cho chúng ăn kẹo…

Đương nhiên Lưu Anh Nam chỉ là nói đùa, song nom bộ dạng gã và bà vợ đều mặt mày hồng hào, sảng khoái tinh thần thì có lẽ đã dùng qua, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ.

- Ơ, thì ra là anh Nam tới, ông Lý nhà em cả ngày nhắc tới anh, mau vào trong đi, em đi giết gà. –Bà vợ của lão Lý từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lưu Anh Nam cũng rất nhiệt tình. Lưu Anh Nam chỉ từng tới đây hai lần, cũng là đáp ứng lời mời của lão Lý, nhờ hắn quan sát hộ tình trạng mượn xác hoàn hồn. Nếu linh hồn đột nhiên biến mất hoặc thân thể đột ngột tử vong thì cũng có người giải thích với bà vợ.

Mỗi lần tới lão Lý đều gọi Lưu Anh Nam là tổ tiên sống, bà vợ gã không rõ nguyên nhân, chỉ coi Lưu Anh Nam thành bạn tốt, cho nên rất chi nhiệt tình với hắn.

Lưu Anh Nam liếc lão Lý, nhìn thoáng qua bà vợ như hoa như ngọc, chất phác của gã, mỉm cười nói:
- Chị dâu đừng khách sáo. Hôm nay tôi muốn lên núi có chút việc.

- Thế à, vậy không vội, chờ sau khi anh xuống, nhất định phải vào nhà ăn bữa cơm đấy. –Bà vợ xinh đẹp mời nhiệt tình.

Lưu Anh Nam còn chưa gật đầu người ta đã giết gà rồi. Thực ra nhà gã nuôi gà chẳng phải để ăn mà là để bán lấy tiền. Một con gà ở bên ngoài cùng lúc mấy chục đồng nhưng nơi đây một con gà phải bán 440 đồng, còn không mặc cả, chính là chuẩn bị cho thân nhân người chết phóng sinh lúc xuống mồ, đây là tích âm đức cho người chết. Cũng có ý kiến cho rằng, gà sống là dùng để chiêu đãi những tên tiểu quỷ gọi hồn hoặc dẫn đường cho người chết. Rất nhiều ý kiến không đồng nhất nhưng ở một khu vực nào đó lại là một kiểu truyền thống.

Mà lão Lý ở nhà nhàn rỗi rảnh rang bèn huấn luyện đám gà này. Bình thường người ta phóng sinh, trước khi hóa vàng cũng tiện tay ném đi, mà những con gà này hiện tại đã được lão Lý huấn luyện còn nhớ đường hơn cả bồ câu, chỉ cần ném xong là tự quay về.

Lưu Anh Nam không nhịn được cảm khái nói:
- Cậu đúng là phát tài rồi!

- Được rồi anh Nam, anh đừng chê cười em. Em chẳng qua chỉ là nông dân xóm núi đan vòng hoa mà thôi, thực ra em vẫn rất muốn quay lại cuộc sống chốn đô thành kia. –Lão Lý thở dài nói:
- Đúng rồi anh Nam, nhân lúc anh tới thì mau xem thử linh hồn em có ổn hay không, có đột nhiên bị bắt xuống Địa Phủ hay không?

- Đừng nóng, anh hỏi chú trước. –Lưu Anh Nam hỏi ngược lại:
- Nếu cậu có thể trở lại đô thành, lại gặp cảnh có người rơi xuống nước, cậu biết rõ mình vẫn có khả năng gặp nạn, cậu còn cứu người ta hay không?

- Vẫn! –Lão Lý kiên định nói.

Lưu Anh Nam giơ ngón cái lên nói:
- Yên tâm đi, linh hồn cậu rất ổn định, đã hoàn toàn dung hợp với bộ thân thể này rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả nhà cậu sẽ bình an tới già!

Thiên Đạo có tình, người tốt sẽ có báo!

- Này, anh bị hâm à? Anh lớn tuổi như vậy sao gọi hắn ta là anh Nam? –Chị Hai đầu óc mơ màng, mắt say lờ đờ, không ai để ý tới cô nàng, cô nàng nhìn đám trẻ con chơi bóng pha lê cả nửa ngày, lúc này mới ngật ngưỡng đi tới.

Lão Lý nhìn chị Hai cũng rất kinh ngạc. Cô gái này thật xinh đẹp, ăn mặc rất gợi cảm, nhưng mới sáng sớm đã say thành bộ dạng này, vậy khẳng định vừa từ khách sạn đi ra. Lão Lý liếc qua Lưu Anh Nam nói:
- Vai vế anh ấy lớn hơn.

Má, vai vế lớn cũng không gọi là anh. Lưu Anh Nam dở khóc dở cười, bí mật của họ không thể để người khác biết, đặc biệt là ở đây chỗ nào cũng có du hồn dã quỷ đang ẩn náu. Nếu có tiền lệ mượn xác hoàn hồn thì sẽ càng tăng thêm chấp niệm và oán niệm trong lòng họ. Lưu Anh Nam vội sai bảo lão Lý nói:
- Vị tiểu thư này là bạn anh, cũng là tới bái tế. Cậu chọn ít hương nến đồ cúng cho cô ấy đi. Nhớ giảm giá một chút.

- Xem anh Nam nói kìa, bạn anh tới em sao có thể đòi tiền chứ, tặng không miễn phí! –Lão Lý hào phóng nói, hệt như tiểu thương bán hoa quả hoặc đồ ăn, chọn những đĩnh vàng lớn, hương nến lớn từ trong gùi trúc ra.

- Biến!- Chị Hai chửi ầm lên.

Lão Lý nhất thời co rụt cổ. Lưu Anh Nam cũng cười khổ không thôi, hương nén giấy vàng này là gửi cho người chết mà!

Nguồn: tunghoanh.com/dia-phu-lam-thoi-cong/chuong-125-A4Iaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận