Địa Phủ Lâm Thời Công Chương 127 : Oán niệm của chị Hai

Địa Phủ Lâm Thời Công
Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý
Chương 127: Oán niệm của chị Hai

Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: Tàng Thư Viện





Lưu Anh Nam đứng ở giữa sườn núi dõi mắt nhìn xung quanh. Xa xa là đô thị phồn hoa, ngay gần là mộ bia đầy núi. Ngoài những thứ này hắn còn nhìn thấy rất nhiều du hồn dã quỷ. Có con đứng sau bia mộ, có con trốn trong rừng thông, có con đang ngóng về quê nhà nhớ người thân, có con sợ hãi cái chết, có con thì đầy vẻ mơ màng. truyện copy từ tunghoanh.com

Đây đều là những người vừa mới chết, hơn nữa đều không phải là hai tay buông xuôi, nếu không đã xuống thẳng Địa Phủ rồi. Họ đều là đột tử, lòng có oán niệm và chấp niệm mới tạm thời lưu lại Nhân gian.



Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy họ, họ cũng có thể cảm nhận được áp lực do Lưu Anh Nam mang tới. Những nơi Lưu Anh Nam đi qua, tất cả du hồn dã quỷ đều run lẩy bẩy, họ vẫn tràn ngập sợ hãi với cái chết.

Lưu Anh Nam rất muốn mở một ‘hội vận động xuống suối vàng’ cho họ. Nhưng nếu thế thì sau này hắn không cần làm gì nữa, cứ ở luôn nhà lão Lý, ngày ngày giảng bài ở đây là xong.

Đúng lúc này hắn lại nghe thấy tiếng khóc lóc rung trời. Bình thường chỉ có người đột tử mới sẽ thương tâm như thế, càng là như thế Lưu Anh Nam càng đề cao cảnh giác, bởi vì có khả năng là lệ quỷ với oán niệm ngập trời tổn thương người. Có điều rất nhanh hắn phát hiện, thì ra tiếng khóc lớn này đến từ chị hai Thường Đình.

Cô nàng ở ngay tầng hai trên đầu hắn, mộ phần bên trên thuộc về khu người giàu. Có điều Lưu Anh Nam càng tò mò chính là, rốt cuộc là ai có thể khiến một người ngày ngày sống trong ánh gươm bóng kiếm, lưỡi dao liếm máu như chị Hai khóc thương tâm đến vậy chứ?

Lưu Anh Nam lặng lẽ đi tới đằng sau chị Hai. Chị Hai đã đốt hết đống giấy tiền mua từ chỗ lão Lý, không biết móc từ đâu ra hai chai rượu mạnh, một chai đặt trước mộ một chai ở trong tay mình không ngừng nốc vào trong miệng, rượu vãi dọc theo khóe miệng tràn lên hai ngọn núi làm nó ướt nhẹp, thoạt nhìn rất tà ác.

Lưu Anh Nam rốt cuộc biết vì sao cô nàng này vừa sáng sớm đã uống nhiều như vậy, hơn nữa sống trong giới thượng lưu lại đi xe bus. Bởi vì nàng ta không hề muốn cho người ta biết nàng ta tới bái tế. Mà uống rượu là vì say rượu nói lời thật, không cần giấu diếm lấp liếm, uống nhiều xong muốn nói gì thì nói, hơn nữa đều là lời thật lòng!

- Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, em lại tới thăm chị đây. Một năm không gặp chị có cô đơn không? –Chị Hai mặt đầy nước mắt, một Chị Hai ngày thường luôn cứng cỏi, thậm chí có thể nói giết người không chớp mắt ai ngờ cũng có lúc nước mắt như mưa.

Cô nàng châm ba nén hương cắm vào trong bát hương rồi lại từ từ đốt sạch chỗ giấy tiền trong chậu sứ, hai chai rượu trắng, một chai dốc lên bia mộ, một chai nốc vào trong miệng mình, nước mắt trộn lẫn rượu chảy dọc theo chiếc cằm nhòn nhọn của cô nàng. Chỉ nghe cô nàng thút thít nói:
- Tiểu Ninh, chị ngốc thật đấy. Em sớm đã khuyên chị thu liễm cái tính nóng nảy của chị, đừng ở cùng đám du côn đó nữa, nhưng chị lại không nghe. Chị khăng khăng nói trên thế giới này ngu sợ ngang, ngang sợ liều mạng, chỉ cần là người xấu mới không sợ bị ức hiếp, chỉ có nắm tay to mới có ngày lành tháng tốt. Chị xem lúc đó chị giống cái gì, giống như một bà hoàng máu lạnh, ngày ngày đánh đánh giết giết, chị làm như thế rốt cuộc là vì cái gì hả?

Chị Hai nước mắt như mưa, đau lòng muốn chết. Còn Lưu Anh Nam nghe mà nhức đầu từng cơn. Sao cơ? Bản thân cô nàng chẳng phải xã hội đen ư? Còn tới đây khuyên người ta?

- Lúc ấy em khuyên chị hãy giống như em, thành thật làm người, làm một cô gái ngây thơ đáng yêu, tìm một người đàn ông mình thích rồi gả cho người ta, chăm chồng dạy con thì tốt biết bao. –Chị Hai tận tình khuyên bảo, từng chữ như ngọc, từng câu như khóc ra máu, mang theo nỗi đau khổ và hối hận vô cùng tận:
- Chị còn nhớ hồi nhỏ chúng mình từng cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nhảy ô quan, cùng nhau thêu búp bê vải, đó là quãng thời gian tươi đẹp vui vẻ biết nhường nào. Chúng mình rõ ràng đều là nữ sinh, vì sao nhất định phải tranh phong với đàn ông, nhất định phải ép mình trở nên mạnh mẽ chứ? Tiểu Ninh chị biết không? Đêm qua em nằm mơ, trong mơ em mặc áo cưới, trang điểm, trong mơ em là xinh đẹp như thế, vẻ mặt hạnh phúc nhưng sau khi tỉnh lại, trong tủ áo của em toàn bộ đều là quần áo bó sát chị để lại, dưới gối là một cây súng hàng nhái, dưới gầm giường để dao phay dao găm. Trời ạ, đây rốt cuộc là cuộc sống thế nào chứ, em ghét như thế! Chị biết không, em ghét như thế em là phụ nữ, em muốn làm một cô nữ sinh dịu dàng điềm tĩnh thật sự!

Lưu Anh Nam ngoác mồm trợn mắt. Chị Hai thật sự uống nhiều quá rồi, ngay cả chuyện giữ súng phi pháp cũng lộ ra. Vì sao chị Hai có oán niệm lớn như vậy chứ? Hắn cũng từng tiếp xúc với chị Hai hai lần, cô nàng là một người vô cùng cứng cỏi, tính tình đó không hề dính dáng với dịu dàng chút nào. Dưới tay còn có một đám anh em trung thành, hơn nữa tuy cha cô nàng là nhân vật cấp đại ca nhưng đã từ từ gột áo xã hội đen rồi. Cho dù vẫn lợi dụng thế lực lũng đoạn kiếm chút tiền nhưng sớm đã bỏ thủ đoạn đánh đánh giết giết kia rồi, còn chị Hai thì ngay mấy hôm trước còn giết chết một tên xã hội đen đời hai.

Vào lúc này, chị Hai nốc một hơi nửa chai rượu mạnh, bắt đầu kể lại chân tướng:
- Tiểu Ninh, chị ngốc thật đó. Thực ra đàn ông hoàn toàn không phải kiểu ngoại trừ làm anh em thì chính là làm địch nhân như chúng ta tưởng tượng. Đàn ông cũng rất dễ tiếp xúc, cảm giác được đàn ông cầm tay sẽ khiến chị cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn. Khi chị ôm đàn ông chị sẽ cảm thấy rất thoải mái, vào thời khắc mấu chốt, đàn ông cũng sẽ bảo vệ chị…

Lưu Anh Nam gãi đầu, cảm thấy chị Hai hệt như đang nói về hắn. Chỉ nghe chị Hai nói:
- Nhưng bất kể nói thế nào, Tiểu Ninh chị là vì chặn thay cho em một đao trí mạng kia mà mất mạng. Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để chị chết vô ích, kẻ thù của chị em đã tự mình tiễn hắn ta lên đường rồi, tôn chỉ của chị em sẽ kế thừa. Sau này em chính là chị, chị chính là em, chúng ta cùng chung một tính mạng, thực sự biến thành một người!

Nói xong ánh mắt chị Hai bỗng trở nên sắc bén, đột ngột ném vỡ tan chai rượu trong tay, móc một điếu thuốc lên châm rồi ngồi xuống hệt như côn đồ thu phí bảo hộ chờ ở cửa trường học vậy:
- Tiểu Ninh chị yên tâm. Hiện tại thủ hạ của em cũng có hơn trăm anh em, mỗi người đều là kẻ dám đánh dám liều, đều từng xách dao từng thấy máu, từng ngồi hầm lò, từng hít thuốc, tuyệt đối một lòng trung thành. Không mất bao lâu nữa em sẽ thực hiện nguyện vọng lúc trước của chúng ta – xưng bá thành Nam!

Chị Hai hiện tại và cô gái khóc sướt mướt, mang theo nước mắt hối hận, một lòng muốn làm một người phụ nữ chân chính ban nãy quả thực hệt như hai người. Cô nàng bây giờ trở nên thô bạo, vẻ mặt hung ác, sát khí tỏa ra ngoài, hoàn toàn chính là một bà hoàng chỉ cần nhìn không thuận mắt thì sẽ ra tay đánh đập.

Chị Hai ngồi ở bên trái bia mộ, mà bên phải bia mộ không biết từ lúc nào bỗng dưng xuất hiện một người, một cô gái để tóc tém, làn da ngăm đen, lại rất đẹp trai. Chị Hai đang hút thuốc mà cô ả thì đang hít lấy hít để hương khói dùng để tế bái ở trước mộ. Lúc này xung quanh không một ngọn gió, nếu có người để ý nhìn thì ắt sẽ giật nảy mình. Bởi vì nén hương đang cháy mạnh lại không có một tia khói nào bay ra, cô gái đẹp trai kia hít hết sạch khói rồi thở từng vòng khói tròn, vô cùng mãn nguyện…

Nguồn: tunghoanh.com/dia-phu-lam-thoi-cong/chuong-127-iFIaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận