Đời Ảo Chương 25


Chương 25
Và cứ cách vài đêm tôi lại nhận được thư từ “Arthur”, hỏi tôi đã tìm hiểu tới đâu, chuyện diễn biến thế nào, làm cái quái gì mà tôi lại lâu đến vậy.

Tới giờ thì tôi làm việc như điên, và lúc nào cũng mệt nhoài. Ngoài giờ hành chính làm ở Trion, tôi bỏ ra nhiều giờ làm muộn tới đêm, hàng đêm, nghiên cứu bằng Internet hoặc đọc các tài liệu tình báo cạnh tranh do Meacham và Wyatt gửi tới, những tài liệu khiến tôi có vẻ rất thông minh. Đôi lần tôi suýt ngủ gục trên vô lăng khi đang lái xe trên quãng đường tắc nghẽn dài dằng dặc để về nhà. Rồi tôi sẽ mở choàng mắt, bừng tỉnh và ngừng lại trong giây cuối để kịp tránh nguy cơ chệch sang làn đường ngược chiều hay đâm vào xe phía trước. Sau bữa trưa tôi thường bắt đầu lả đi, và phải dùng một lượng lớn cafein để giữ mình không khoanh tay lại và mê đi luôn trong khoang làm việc. Tôi sẽ mơ tưởng tới chuyện về nhà sớm và chui vào chăn trong cái lỗ tối tăm của mình rồi đánh một giấc say sưa ngay giữa chiều. Tôi sống bằng cà phê, Diet Pepsi và Red Bull. Bạn có thể thấy mắt tôi thâm quầng. Ít nhất thì bọn mê công việc còn tìm được cảm giác phấn chấn bệnh hoạn; còn tôi chỉ thấy đuối, như con ngựa thồ hàng trong cuốn tiểu thuyết Nga nào đó.

Nhưng thậm chí làm bằng niềm tin vẫn không phải chuyện tệ nhất của tôi. Vấn đề là tôi đang dần quên mất công việc “thực sự” của tôi là gì và công việc “vỏ bọc” của tôi là gì. Tôi bận bù đầu chỉ để qua được hết buổi họp này đến buổi họp khác, cố gắng kiểm soát mọi việc đủ để Nora không ngửi thấy mùi máu trong nước và bám theo tôi, tôi chỉ xoay xở được chút xíu thời gian để lén lút mò quanh và thu thập thông tin về AURORA.

Thỉnh thoảng tôi lại gặp Mordden, trong các buổi họp hay ở phòng ăn cho nhân viên, và gã vẫn dừng lại nói chuyện. Nhưng gã không bao giờ nhắc lại cái đêm gã hoặc có hoặc không thấy tôi bước ra khỏi văn phòng của Nora. Có lẽ gã không thấy tôi trong văn phòng mụ. Hoặc có lẽ gã đã thấy và có lý do để không mở miệng nói ra.

Và cứ cách vài đêm tôi lại nhận được thư từ “Arthur”, hỏi tôi đã tìm hiểu tới đâu, chuyện diễn biến thế nào, làm cái quái gì mà tôi lại lâu đến vậy.

Hầu như đêm nào tôi cũng về muộn, và hiếm khi có mặt ở nhà. Seth để lại cả đống tin nhắn trên điện thoại, và sau khoảng một tuần gì đấy thì bỏ cuộc. Phần lớn bạn bè tôi cũng đã chịu thua rồi. Tôi cố gắng xoay được nửa tiếng đồng hồ đây đó tới căn hộ của bố để thăm ông, nhưng bất cứ lúc nào tôi xuất hiện, ông đều giận tôi vì tránh mặt ông đến nỗi chẳng thèm nhìn tôi nữa. Giữa bố tôi và Antwoine đã lắng xuống thành một loại thỏa hiệp tạm đình chiến, kiểu như chiến tranh lạnh vậy. Chí ít thì Atwoine không dọa sẽ nghỉ việc. Chưa dọa.

Một đêm nọ tôi quay lại văn phòng của Nora và tháo thiết bị nhỏ bé ghi phím gõ, nhanh chóng và vô sự. Anh bạn bảo-vệ-yêu-xe-Mustang của tôi thường đi tuần vào khoảng từ mười giờ tới mười giờ hai mươi, vì vậy tôi làm trước khi anh ta xuất hiện. Chỉ tốn chưa đến một phút, và chẳng thấy Noah Mordden đâu.

Đoạn cáp nhỏ xíu này giờ chứa hàng trăm ngàn phím gõ của Nora, bao gồm tất cả các mật mã. Chỉ còn là việc cắm thiết bị vào máy tính và tải khối chữ về. Nhưng tôi không dám làm thế ngay ở lô của mình. Ai mà biết được hệ thống mạng của Trion có cài chương trình quét nào chứ? Rủi ro không đáng nhận.

Thay vì thế, tôi đăng nhập vào Website của tập đoàn. Trong hộp tìm kiếm, tôi gõ vào AURORA, nhưng không thấy kết quả gì. Ngạc nhiên chưa, ngạc nhiên chưa. Nhưng tôi còn ý tưởng khác, tôi gõ tên của Alana Jennings và lấy được trang về cô ta. Không có ảnh - phần lớn mọi người đều có ảnh đưa lên, dù vài người thì không - nhưng có thông tin cơ bản như số điện thoại nội bộ, chức danh (Giám đốc Tiếp thị, Bộ phận Nghiên cứu Công nghệ Thay thế), số bộ phận, cũng chính là số hòm thư của cô ta.

Tôi biết con số nhỏ bé này là thông tin cực kỳ hữu dụng. Ở Trion cũng giống như ở Wyatt, bạn có số bộ phận trùng với tất cả mọi người làm việc cùng chỗ với mình. Tất cả những gì tôi phải làm là đánh số đó vào cơ sở dữ liệu của tập đoàn và tôi đã có danh sách của tất cả mọi người trực tiếp làm cùng Alana Jennings - cũng có nghĩa là tất cả bọn họ đều làm trong Dự án AURORA.

Điều đó không có nghĩa là tôi đã có danh sách nhân viên đầy đủ của AURORA, có thể còn có người cùng tầng đó nhưng làm ở những bộ phận khác, nhưng ít nhất thì tôi đã có một phần tương đối: bốn mươi bảy cái tên. Tôi in trang web của từng người ra và cho chúng vào cặp giấy trong túi đi làm. Tôi đoán là chúng sẽ làm bọn người của Wyatt hài lòng được ít lâu.

Tôi về nhà khoảng mười giờ tối hôm đó, và khi đang định ngồi xuống máy tính để tải về tất cả các phím gõ từ máy của Nora, tôi để ý thấy có gì đó khác. Ngay ở giữa bàn “bếp” của tôi - một thứ đồ dán formica tôi mua mất bốn mươi lăm đô tại chỗ bán đồ đạc đã qua sử dụng - là một chiếc phong bì màu nâu dày cộp, mới cứng và được dán kín.

Nó không có ở đó vào buổi sáng. Lại một lần nữa ai đó từ bên Wyatt đã lẻn vào căn hộ của tôi, cứ như thể họ đang định chứng minh rằng mình muốn vào đâu cũng được. Rồi, biết rồi. Có lẽ họ đoán rằng đây là cách an toàn nhất để đưa đồ cho tôi mà không bị trông thấy. Nhưng với tôi thì nó gần như là lời đe dọa vậy.

Phong bì chứa một hồ sơ dày về Alana Jennings, đúng như Nick Wyatt đã hứa. Tôi mở nó ra và thấy cả đống ảnh của cô ta, và đột nhiên mất hứng thú với các phím mà Nora Sommers đã gõ. Cô nàng Alana Jennings này, nói trắng ra thì đúng là nóng bỏng.

 

 

Tôi ngồi xuống ghế đọc sách và nghiền ngẫm hồ sơ.

Rõ là đã có khối thời gian, công sức và tiền bạc được bỏ ra cho nó. Thám tử tư đã bám sát cô ta, ghi chép cẩn thận nhất cử nhất động, thói quen và những việc lặt vặt cô ta làm. Có ảnh cô ta đang đi vào tòa nhà Trion, ở hàng ăn với vài người bạn gái, ở câu lạc bộ quần vợt nào đó, tập thể dục ở một trong những câu lạc bộ sức khỏe dành cho nữ giới, bước ra khỏi chiếc xe Mazda Miata màu xanh của mình. Cô ta có tóc đen bóng và mắt xanh, thân hình mảnh mai (nhìn rõ nhờ bộ đồ tập hiệu Lycra). Đôi khi cô ta đeo kính gọng đen dày, loại mà phụ nữ đẹp vẫn đeo để tỏ ra là họ thông minh và nghiêm túc mà vẫn đẹp đến mức có thể đeo kính xấu xí. Chúng thực ra còn làm cô ta trông quyến rũ hơn. Có lẽ đấy mới là mục đích.

Sau một giờ đọc hồ sơ, tôi biết về cô ta nhiều hơn về bất cứ bạn gái nào của mình. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà còn giàu có - mối đe dọa kép. Cô ta lớn lên ở Darien, bang Connecticut, đi học ở trường Miss Porter ở Farmington, rồi tới Yale theo ngành tiếng Anh, chuyên về văn học Mỹ. Cô ta cũng từng theo vài khóa công nghệ máy tính và kỹ thuật điện. Theo bản sao học bạ, cô ta hầu như toàn đạt điểm A và A trừ, và được chọn tới Phi Beta Kappa(1) trong những năm đầu đại học. Được rồi, vậy cô ta cũng thông minh nữa; thế là mối đe dọa gấp ba.

Người của Meacham đã moi ra được đủ loại thông tin tài chính về cô ta và gia đình. Cô ta có quỹ ủy thác vài triệu đô, nhưng bố cô ta, Giám đốc Điều hành một công ty sản xuất nhỏ ở Stamford còn có danh mục đầu tư đáng giá hơn thế nhiều. Cô ta có hai em gái, một người vẫn đang học ở Wesleyan, người còn lại làm cho Sotheby ở Manhattan.

Vì cô ta gần như ngày nào cũng gọi cho bố mẹ, có thể dễ đoán là cô ta thân thiết với họ. (Hồ sơ có đính kèm bản hóa đơn điện thoại của một năm, và thật may là có người đã làm nó dễ hiểu cho tôi, tóm tắt xem cô ta thường gọi cho ai nhất). Cô ta độc thân và dường như không hẹn hò ai đều đặn, và đứng tên sở hữu một căn hộ cao cấp ở một khu rất khá giả không xa trụ sở Trion lắm.

Cô ta đi mua đồ vào mỗi Chủ nhật ở siêu thị bán thức ăn chưa chế biến, và có vẻ là người ăn chay, vì cô ta không bao giờ mua thịt, thậm chí là thịt gà hay cá. Cô ta ăn như một con chim, một con chim của rừng mưa nhiệt đới - rất nhiều hoa quả, dâu, quả hạch. Cô ta không tới quán bar hay đi bù khú, nhưng thỉnh thoảng cũng gọi cửa hàng rượu gần nhà mang đồ tới. Vodka hay uống ở nhà chắc là Grey Goose; rượu gin là Tanqueray Malacca. Cứ một hai lần một tuần cô ta lại đi ăn nhà hàng, và không phải mấy quán như Denny’s hay Applebee’s hay Hooters đâu; dường như cô ta thích chỗ hạng sang với những cái tên như Chakra, Alto, Buzz và Om. Cô ta cũng hay tới các nhà hàng của Thái.

Cô ta đi xem phim ít nhất một lần một tuần và thường mua vé trước ở Fandago; đôi khi cũng xem những phim cho phái nữ thường thấy, nhưng hầu như là phim nước ngoài. Rõ ràng đây là một người phụ nữ ưa xem phim kinh điển Cây guốc gỗ hơn là xem phim hài Porky. Ôi dà. Cô ta mua nhiều sách trên mạng, từ trang Amazon, Barnes và Noble, thường là các tiểu thuyết nghiêm túc thời thượng, một ít là Mỹ Latin và kha khá cuốn về phim ảnh. Gần đây cũng mua vài cuốn về đạo Phật và sự thông thái phương Tây, và những thứ vớ vẩn kiểu đó. Alana cũng mua vài DVD phim, gồm cả bộ Bố già cũng như các phim đen thập kỷ bốn mươi như Bồi thường gấp đôi. Thật ra thì cô ta đã mua Bồi thường gấp đôi hai lần, một lần là băng video vài năm trước, lần sau là đĩa DVD mua gần đây. Dễ thấy cô ta chỉ mới mua đầu DVD trong vòng hai năm qua; và rõ là cô ta thích nhất phim Fred MacMurray/Barbara Stanwyck cũ kỹ. Cô ta mua hầu như mọi đĩa nhạc của Ani DiFranco và Alanis Morissette.

Tôi ghi nhớ những thông tin đó. Tôi bắt đầu có hình dung về Alana Jennings. Và tôi bắt đầu vạch ra một kế hoạch.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29897


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận