Đứa Trẻ Giấy Chương 8.2

Chương 8.2
Trước đó tôi từng tưởng tượng

nếu Hoàng Chức có quan hệ huyết thống với đứa trẻ được tìm thấy xác bên Hàn Quốc, ta cần móc nối họ lại với nhau, và sợi dây liên kết giữa hai người đó hẳn sẽ vừa ly kỳ vừa rắc rối. Còn giờ thì dù ẩn tình bên trong lớn cỡ nào, tôi cũng quyết tâm làm sáng tỏ dần.

Hiện giờ cần phải làm sáng tỏ một số vấn đề cơ bản nhất. Việc này thì không khó lắm.

Chẳng thể nào ngủ tiếp, tôi đã ghi lại những suy nghĩ của mình ra kín mấy trang sổ tay. Cuối cùng cũng đến 5 giờ, trời mới bắt đầu hửng, tôi đã gọi vào máy di động cho Hà Tịch. Cô ấy có thể gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm gần sáng, thì giờ tôi cũng có thể gọi lại mà chẳng phải áy náy gì. Với kiểu phụ nữ như cô ấy thì sự bao bọc chăm sóc đến tận chân tơ kẽ tóc, tuyệt đối chẳng thể làm đối phương cảm động.

“Anh nghĩ ra cái gì à?” - Cô hỏi phủ đầu, chừng như không phải là đang ngủ.

“Em có quần áo cảnh phục không?” - Tôi hỏi, bởi chưa thấy cô ấy mặc chúng bao giờ.

“Có”.

“Thẻ ngành?”

“Có thẻ tạm thời, nhưng đã hết hạn”.

“Thế được rồi. Ngay bây giờ hai ta sẽ vi hành một chuyến về Côn Sơn xem thế nào”.

6 giờ 10 phút sáng, trời mới rạng, tôi hẹn gặp Hà Tịch, người sẽ mặc cảnh phục ở bến xe buýt đường dài, bắt chuyến xe thẳng đến Côn Sơn.

Tinh thần Hà Tịch không được tốt lắm, dù sao cô ấy cũng đã thức trắng không ít đêm. Sắc mặt cô ấy trông rất tiều tụy, cơ thể ẩn sâu sau bộ cảnh phục nom càng gày gò, nhỏ bé hơn. Cô ấy chưa biết vì sao phải về Côn Sơn, lúc gặp nhau tôi chẳng nói gì, còn cô cũng chẳng hỏi.

Lên xe ngồi, tôi dúi cho cô chiếc bánh hành chiên hãy còn nóng hổi, bảo: “Em ăn bánh rồi chợp mắt nghỉ chút đi, đến Côn Sơn ta nói chuyện sau”.

Chuyến xe không kín chỗ, hàng ghế sau chúng tôi chẳng có ai ngồi, nên tôi có thể thoải mái ngả lưng ghế ra sau. Hà Tịch chưa quen, nhất thời không tìm ra chỗ điều chỉnh, tôi vươn tay ra giúp, tư thế khá ngượng nghịu này gần như khiến đùi cô ấy áp sát vào cánh tay tôi. Cảm giác của sự tiếp xúc đó, chà, mềm mại và rất tuyệt.

Hà Tịch không né tránh cũng không nói năng gì, ngả người theo đà ngả của lưng ghế tựa rồi nhắm mắt lại.

Tôi đăm đăm nhìn khuôn mặt cô ấy hồi lâu, rồi cũng nhắm mắt, thầm nghĩ ngợi: mình có nên mạnh dạn chủ động hơn, đẩy nhanh tiến độ hơn không nhỉ…

Vẫn chưa đến giờ cao điểm, chiếc xe khách chạy lên cầu vượt, tăng tốc phóng về phía trước. Cầu vượt nối với đường cao tốc nên chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ đến Côn Sơn.

Hà Tịch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đầu gục sang bên ngả lên vai tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở nhẹ phả ra từ mũi cô ấy, đàn ông hình như rất thích cảm giác này.

Vai tôi cũng hơi giơ xương xẩu, liệu nó có làm cô ấy khó chịu không nhỉ? Đang miên man nghĩ vậy, thì kẻ thiếu ngủ là tôi cũng dần chìm vào giấc mộng.

Xe về đến Côn Sơn tôi mới tỉnh, nhận ra đầu mình đang ngả lên vai Hà Tịch. Thường thì khi ngủ tôi không nghiêng đầu về phía đó, nên ngắm chừng trong tiềm thức tôi cũng biết đây chẳng phải là lúc thông thường.

Khi xuống xe, không nhịn được, tôi đã chọc cô ấy một câu: “Sao người em thơm thế, đúng là lạ quá”.

“Lần tới em sẽ tẩm thêm chút mùi tanh của máu cùng mùi hôi thối của xác chết để anh ngửi cho đã ha ha!” - Hà Tịch nguýt tôi một cái, trông cô ấy đẹp đến mức tôi không thể thốt thành lời.

Đích đến cuối cùng tất nhiên là thôn Đại Đường, nên chúng tôi còn phải đổi xe. So với chiếc xe buýt cỡ lớn vừa rồi, chiếc xe lần này kém hơn nhiều, lại chẳng có điều hòa, nên tuy có ghế ngồi nhưng tôi chẳng tài nào chợp mắt tiếp. May nhờ có thời gian chợp mắt vừa xong nên tinh thần cả hai đã khá hơn nhiều.

“Lúc về thôn Đại Đường, ta sẽ phải cậy nhờ vào tấm thẻ ngành của em để hỏi một vấn đề đấy”.

“Hỏi hàng xóm của Hoàng Chức rằng tổng cộng cô ấy đã mang thai mấy lần?”

“Hóa ra em đã đoán được!” - Tôi cười nói.

“Nếu chỉ là mang thai thì người khác chưa chắc đã nhận ra”.

“Hả?” - Tôi cảm thấy câu nói này của Hà Tịch còn có ẩn ý khác bên trong.

“Em đang nói đến vụ án kia cơ, anh có còn hứng thú với tiến triển mới trong vụ án xác hai đứa trẻ sơ sinh bên Hàn Quốc không?”

“Đương nhiên, giờ thế nào rồi?”

“Giờ vụ này đang gần đến giai đoạn kết án rồi. Cảnh sát Pháp sau khi được phía cảnh sát Hàn Quốc bàn giao lại, đã có được bước tiến mang tính đột phá”.

Phải nói vụ án này rất quanh co rắc rối. Quay về Pháp, vợ chồng Cournot đã tổ chức một buổi họp báo. Trong buổi họp báo đó, Cournot tiếp tục phủ nhận rằng: “Vợ tôi không phải là người sinh ra hai đứa trẻ đó”. Véronique còn ra vẻ bội phần oan ức hơn, nhất mực lặp đi lặp lại rằng: “Đây đúng là cơn ác mộng”. Đồng nghiệp của Véronique cũng đứng lên chứng minh: “Tôi làm việc bên cô ấy tám tiếng mỗi ngày ở trường trung học bên Hàn Quốc, lúc hết giờ làm cả hai lại cùng nhau đi tập Yoga. Nếu cô ấy có mang tôi nhất định phải biết chứ”. Và lời Hà Tịch nói là nhằm vào người làm chứng này, bởi tình tiết phát triển sau đó đã khiến tất cả những người từng cam đoan chưa bao giờ thấy bụng Véronique to ra đã vô cùng bất ngờ.

Bước ngoặt quan trọng xuất hiện, khi bằng chứng Véronique không còn khả năng mang thai sau khi cắt bỏ tử cung, đã được làm sáng tỏ.

Qua xét nghiệm, cảnh sát Pháp thực hiện bằng các thiết bị máy móc tiên tiến, mốc thời gian hai đứa trẻ qua đời là hơn ba năm, cũng có nghĩa là vào khoảng năm 2003 hay thậm chí là 2002. Trong khi đó, đến tháng 12 năm 2003 Véronique mới cắt bỏ tử cung. Xét về mặt thời gian, người phụ nữ này hoàn toàn có thể sinh ra hai đứa trẻ kia.

Sau buổi điều tra luân phiên và chiến thuật tấn công tâm lý của cảnh sát, Véronique cuối cùng đã thay đổi lời khai, thừa nhận sau khi bí mật sinh hạ cặp song sinh và bóp chết hai đứa trẻ vào năm 2003, bà ta đã bọc chúng lại rồi đem bỏ vào tủ lạnh. Song song đó, người ta càng sởn gai ốc hơn khi biết rằng, hành động giết con trẻ dã man như thế này của Véronique chẳng phải lần đầu. Vào năm 1999, bà ta từng thiêu chết đứa bé gái do chính mìn sinh ra. Hơn thế bà ta còn nhấn mạnh thêm rằng, tất cả những việc này đều do mình bà ta thực hiện, lặng lẽ sinh con rồi tàn nhẫn hại chết đứa trẻ, còn người chồng hoàn toàn không hay biết gì.

“Không đúng, hai đứa trẻ đó đâu phải là anh em sinh đôi, chỉ có một đứa là con Véronique, còn đứa kia là con Hoàng Chức!” - Vừa nghe dứt lời tôi đã lập tức lên tiếng.

“Đây là tin được phía cảnh sát Pháp công bố công khai, Véronique nhận tội; có thể do công chúng quá quan tâm nên vụ án này nhất định sẽ kết thúc sớm thôi”.

Bị công chúng và dư luận quan tâm chú ý là sức ép lớn, nếu Véronique đã thừa nhận giết con mình, thì hãy cứ thông báo cho công chúng biết trước, rồi từ từ điều tra làm rõ những điểm còn khúc mắc cũng là cách hay. Đương nhiên, ở đây còn một lựa chọn khác nữa là cảnh sát kết thúc luôn ở đây để mau mau đóng hồ sơ lại, tránh xa mớ rắc rối này.

“Thế không đúng, điều kì lạ đâu chỉ mỗi thế này!” - Tôi nhíu mày nói.

“Ừm!” - Hà Tịch kéo cửa sổ xuống, giờ nắng vẫn chưa gắt, làn gió mát ùa vào qua cửa sổ thật sảng khoái, cô đưa tay chải chải lại mái tóc bị gió thổi tung nói: “Vụ án này rất thú vị!”

“Rõ ràng bà ta chỉ sinh một đứa, mà lại nhận mình sinh ra cặp song sinh. Hơn thế, hôm nào tan buổi làm bà ta cũng đi tập Yoga cùng với đồng nghiệp. Anh thử nói xem, không nhẽ người khác chẳng nhận được ra bà ấy đang mang thai à?”

“Tuy Véronique cũng khá cao lớn, nhưng nếu nói đến ngày sắp lâm bồn mà bà ta vẫn có thể đi tập Yoga và không bị ai phát hiện ra thì…” - Nói đến đây Hà Tịch im bặt, thầm tính toán những khả năng có thể xảy ra, rồi lắc đầu bảo: “Đây có lẽ là kì tích”.

Kì tích ư? Kì tích đều thường chứa đựng ẩn tình bên trong.

“Thực ra, trong phần thông tin được phía cảnh sát Pháp công bố còn có nhiều chỗ được giải thích khó hiểu hơn, Véronique nói chồng bà ta không hề hay biết, mọi người rất dễ tin điểm này, bởi dù sao thì Cournot cũng là người chủ động đi báo án. Đương nhiên, để làm được vậy thì Véronique phải có khả năng che giấu việc mình đang mang bầu cực kì hoàn hảo, đến mức ngay người chồng sống cạnh bà ta cũng chẳng phát hiện ra. Nhưng còn có một câu hỏi khác là, Véronique thường sống ở Pháp trong thời gian Cournot đi du lịch nước ngoài, không hề quay lại Seoul, nên càng chẳng thể cho xác hai đứa trẻ vào tủ lạnh nhà mình, đồng thời bà ta cũng thừa nhận sau khi giết hại hai đứa trẻ vào năm 2003, vẫn luôn để xác chúng trong tủ lạnh”.

Tôi rùng mình, tưởng tượng nếu trong chiếc tủ lạnh ở nhà mình cũng có xác hai đứa trẻ, và mọi đồ ăn thức uống hàng ngày đều được đặt chung tủ với chúng…

“Nếu Véronique nói thật, vậy sao đến giờ Cournot mới phát hiện ra trong tủ lạnh nhà mình có thêm một bọc ni lông đựng xác hai đứa trẻ?”

Tôi gật đầu nói: “Không sai, và anh còn nhớ, phản ứng đầu tiên của Cournot khi nhìn thấy bọc ni lông kia, ông ta đã cho rằng người giúp việc Philipin của gia đình gửi đồ nhờ. Điều này cho thấy người giúp việc nhà ông ta, cũng có thể là người mở tủ lạnh, trong thời gian tận ba năm, đúng ra cũng phải phát hiện ra xác hai đứa trẻ từ sớm rồi chứ.”

“Còn một điểm nữa là Véronique nói bà tự tay bóp chết đứa trẻ, nhưng em không phát hiện thấy dấu hiệu chết ngạt nào ở bất kì đứa nào trong hai đứa trẻ đó” - Hà Tịch nói.

“Vậy gần như có thể khẳng định, đây chưa phải là toàn bộ chân tướng sự việc. Với nhiều điểm sơ hở về bằng chứng như thế này mà cảnh sát Pháp vẫn dám kết án à?” - Tôi thắc mắc.

“Vì Véronique đã nhận tội, đã có kẻ cam tâm tình nguyện giơ đầu chịu báng, thừa nhận tất cả việc làm sai trái, thì cảnh sát đương nhiên có thể kết án. Nhưng dù sao cũng vẫn còn một vài người bán tín bán nghi, họ cho rằng Véronique chỉ chịu khuất phục trước áp lực từ phía cảnh sát, rằng bà ta còn chưa khai hết mọi chuyện và có vấn đề về thần kinh”.

“Nếu đúng bà ta giết con mình rồi đem bỏ vào tủ lạnh, thì chắc chắn là vấn đề về mặt thần kinh rồi!” - Tôi nói.

“Này, anh chị gì kia, hai người về Đại Đường à?” - Nhân viên bán vé lớn tiếng nhắc nhở.

Tôi định thần lại, hóa ra đã đến nơi rồi. Tôi vội vàng ôm theo mối hoài nghi về vụ án liên quan đến xác của hai đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh bên Hàn Quốc xuống xe với Hà Tịch.

Bên ngoài trời lất phất mưa. Mưa rất nhẹ hạt, được những làn gió thổi đi muôn nơi, lọt cả vào trong cổ áo.

Đúng thật là có sương mù, cả vào mùa này trong năm thì quả là vô cùng hi hữu.

Làn sương lãng đãng, kết thành từng đám, nơi mỏng đến mức gần như chẳng thể nhận biết, chỗ dày đến mức như ta đang bị bịt mắt. Mới chỉ hơn bảy giờ sáng, chốc nữa khi mưa tạnh, mặt trời lên, sương mù cũng sẽ tan đi; còn bây giờ, thôn làng tựa như một thị trấn chìm trong sương mù đang cất giữ trong mình một bí mật khó nói ra thành lời.

Tôi tự cười giễu bản thân, những điều được nghe, được thấy trong mấy ngày gần đây, cũng khiến tôi có phần nơm nớp lo sợ, chẳng phải đây chỉ là một thôn làng bình thường thôi sao?

Đi men theo con đường bữa trước, chỉ cần nhìn qua tôi đã tìm ra đường dẫn đến thôn 2.

Sau khi đi qua nhiều ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà của Hoàng Chức đã thấp thoáng hiện lên xa xa phía trước. Vậy nhưng khi càng tiến gần về phía ấy, sương mù cũng càng lúc càng dày đặc hơn.

Gió phả từng đám sương mù lên mặt tôi. Hít vào một hơi sâu, tôi ngửi thấy mùi nước sông thoang thoảng. Lúc đó tôi mới chợt bừng tỉnh, nhìn thẳng về phía trước không xa là một con sông, ở hai bên bờ sông đương nhiên sương mù sẽ dày hơn.

Ngôi nhà nhỏ xập xệ của Hoàng Chức đây rồi. Tôi đột nhiên nhớ lại chuyến viếng thăm lần trước, cùng lời bà cụ nói với mình.

Bà nói chỗ này rất nhiều ám khí, nhiều đến nỗi bà chẳng dám bước chân qua cửa.

Nghĩ ngợi một lúc thì thấy trong vòng mấy năm gần đây, những người sống trong ngôi nhà này đã lần lượt ra đi từng người một, chẳng phải vì mất tích thì cũng vì đã qua đời. Cho đến giờ, thì nó đã hoàn toàn trống vắng, không một bóng người.

Tôi bất giác rùng mình.

Tôi vòng ra lối cửa sau, cánh cửa hỏng khóa vẫn được dựng lại một cách tạm bợ, để lại một khe hở hẹp, qua đó có thể nhìn vào một góc tường của nhà kho trống huếch trống hoác bên trong. Mấy ngày hôm nay, sau khi Hoàng Chức chết, hẳn đã có không ít người về đây. Tôi đoán chủ yếu là cảnh sát, chứ người trong thôn chắc chẳng dám mò đến.

Tôi không định vào trong nhà, vì đây chẳng phải là mục đích chuyến đi ngày hôm nay của chúng tôi, mà chỉ là do xúi giục của một cảm xúc nào đó, tôi đã bước vào trong nhìn ngó. Ban đầu Hà Tịch không nói gì, khi thấy tôi đi quanh nhà một lượt, cô mới hỏi: “Là nhà Hoàng Chức à?”

Tôi gật đầu: “Ta đi chỗ khác tìm người hỏi thăm đi. Ồ, anh đã có ứng cử viên đây rồi!”

Từ nhà Hoàng Chức đi ra, rẽ ở khúc quanh, xa xa phía trước tôi đã thấy một bóng người ẩn hiện.

Đến thật gần, bóng dáng còng còng ấy dần hiện ra rõ hơn sau làn sương mù dày đặc.

Không sai, tôi lại gặp bà cụ đó. Hệt như lần trước, bà đang ngồi trước cửa nhà mình nhặt rau.

Tôi bước đến trước mặt bà cụ, lên tiếng chào hỏi.

Bà tạm ngừng việc đang làm, ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái. Động tác đó, ánh mắt đó vẫn hệt như lần trước, chẳng khác gì.

“Gì, anh hỏi gì?” - Bà cụ chậm rãi hỏi.

Thật đúng là, tôi quên bà không hiểu tiếng phổ thông, giống như lần trước, bà phải hỏi lại tôi.

Trong chớp mắt, tôi có cảm giác như dòng thời gian đang quay ngược trở lại. Trong bầu không gian kì lạ tại thời khắc này ở cái xóm nhỏ này, ngay đến thời gian cũng trở nên bất định.

Ảo giác lạ này khiến tôi nhất thời chẳng kịp định thần, quên cả việc trả lời bà cụ.

Bà cụ hơi nheo mắt, vết chân chim nơi đuôi mắt tỏa ra thành những nếp nhăn hằn sâu.

“Chà, hóa ra là cậu, anh chàng phóng viên đó!” - Bà đã nhận ra tôi.

Rồi bà hướng ánh mắt sang phía Hà Tịch, người đang đứng cạnh ở phía sau tôi. Bộ cảnh phục khiến nếp nhăn nơi đuôi mắt trên mặt bà sâu thêm mấy phần.

“Cảnh sát.” - Bà lẩm bẩm câu gì đó, rồi đặt rổ rau sang bên, đứng dậy.

“Có chuyện gì?” Bà nhìn tôi, rồi lại lia mắt nhìn sang Hà Tịch.

“Là chuyện về Hoàng Chức ạ, lần trước bà nói mình là người biết cô ấy từ hồi còn nhỏ, cháu có vài thắc mắc muốn được hỏi bà.” - Tôi nói.

“Được, được, ồ, mời anh chị vào trong ngồi, vào trong đi!” - Vừa nói bà vừa mời chúng tôi vào trong, còn chuyện chúng tôi có mang thẻ ngành hay không, bà hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc yêu cầu được xem, với những người dân bình thường, “lớp vỏ” ngụy trang này đủ để nói lên tất cả.

Nguồn: truyen8.mobi/t114570-dua-tre-giay-chuong-82.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận