Tôi kể lể xong, mẹ nói:
“Cậu này không được”.
“Sao lại không ạ?”.
“Đừng có đi theo mấy thằng hát hò, mẹ không thích văn nghệ sĩ, bọn nó chỉ biết lăng nhăng, có mới nới cũ, không chung thủy”. Mẹ tôi dùng cả một loạt từ khủng khiếp.
“Không, anh ấy không thế đâu! Anh ấy tốt lắm mẹ ạ!”.
“Con cứ chờ xem, dù sao mẹ cũng không thích ca sĩ, mẹ thấy Bí Ngô rất tốt, hơn nữa, còn có bố mẹ tốt thế này, mặt nào cũng được! Nói kiểu thực tế hơn nhỉ, con xem, nhà người ta có điều kiện, còn cái cậu Sở Giang Nam kia của con, chắc vẫn còn ở tứ hợp viện với cả một tập đoàn người ấy”.
“Mẹ thực tế quá đấy!”. Tôi quay người: “Không nói nữa, tình yêu sao mà đo được bằng vật chất với tiền bạc! Con thích anh ấy, không ai thay thế được đâu!”.
Điện thoại kêu.
Là Sở Giang Nam.
“Em đang ở đâu? Bọn anh xong rồi, anh đang đi tìm em, có mấy việc muốn nói”.
“Em đang ở nhà Bí Ngô”.
“Cái gì? Em ở đấy làm gì?”.
“Bố mẹ em tới và ở nhà cậu ấy, em ở cùng bố mẹ”.
“Hiểu rồi”. Anh dập máy, giọng nói có chút thất vọng.
Rồi có tin nhắn tới: “Anh không thích em ở nhà cậu ta”.
Tôi cũng cáu: “Đây không phải việc thích hay không, bố mẹ em chơi với bố mẹ cậu ấy, em phải ở!”. Tôi không nói cho anh biết việc xảy ra ở nhà hàng, kẻo anh càng giận hơn.
“Có phải em thích ở nhà to lắm không?”. Anh lại nhắn tin.
“Anh đừng dở hơi!”. Tôi trả lời.
“Anh thế đấy. Chào!”.
Tôi gọi cho anh, anh tắt máy. Thật chẳng ra làm sao, cái anh này, quá đáng thế! Tự nhiên vô cớ đi giận dỗi, tôi bực anh, bực anh, bực quá đi mất!
Suốt đêm không ngủ được, ngày hôm sau, Bí Ngô lái xe, cả nhà đi chơi Trường Thành và Cố Cung. Bí Ngô rất vui, chạy tới chạy lui, chứ không như tôi, mặt mũi buồn rười rượi, ở Trường Thành, tôi nhớ đến Sở Giang Nam.
Gặp anh ở Trường Thành.
Nụ hôn đầu tiên, cũng ở Trường Thành.
Trường Thành ơi! Trường Thành!
Tình yêu của tôi đều gắn chặt với Trường Thành và phố Trường An, cả Bắc Kinh này hình như đều được nhuộm bởi ánh sáng tình yêu của tôi.
Tôi nhắn tin cho Sở Giang Nam từ Trường Thành: “Anh yêu, em đang ở Trường Thành, em nhớ anh”.
Anh cũng trả lời ngay: “Anh cũng nhớ em. Thứ lỗi cho anh đã ghen, anh hiểu, em phải ở cạnh bố mẹ em, cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh”.
Cuối cùng tôi cũng cười.
Những người đang yêu nhau, một tin nhắn cũng đủ làm nhau tức giận, nhưng một tin nhắn cũng đủ hóa giải mọi giận dỗi ra thành nước.
Hôm nay đi chơi vui nhưng mà mệt. Bố mẹ tôi sợ làm phiền nhà Bí Ngô, ngày thứ ba đã định về. Họ ra sức giữ khách, nhưng bố mẹ tôi nói phải về đi làm, sau đó mẹ tôi bảo tôi đi mua vé tàu, tôi đồng ý.
Tôi vừa định đi mua vé thì Bí Ngô chạy vào, rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Đặt xong hai vé máy bay rồi nhé, tớ cũng được việc phết nhỉ!”.
Tôi nhìn cậu ta rất cảm động, muốn nói gì cũng bị cậu ta ngăn lại:
“Đừng, tớ sợ mọi người lại khen, khen là tớ ngượng run cả người đấy”.
Ôi, cái cậu chàng này!
Sau khi tiễn bố mẹ về, người tôi muốn gặp nhất là Sở Giang Nam.
Tôi nhắn cho anh: “Muốn gặp anh”.
Chỉ có ba chữ.
Còn anh trả lời: “Yes madam”.
***
Dưới cây hoa anh đào tháng năm. Tôi và Sở Giang Nam.
Chúng tôi bần thần nhìn nhau tới năm phút, anh thở dài:
“Sao anh lại yêu em nhiều quá! Yêu đến đau cả người”.
Tôi nói: “Anh yêu, anh sắp thành nhà thơ rồi đấy, em thì yêu đến run cả người”.
“Nói cho em một bí mật”.
“Sao thế?”.
“Về Khả Liên”.
Lòng tôi bỗng thảng thốt, tại sao cứ nhắc tới người đó là tôi lại thấy đau lòng quá thể? Giống như nó đã đâm một nhát vào tim tôi.
“Khả Liên...”.
“Anh nói đi”.
“Sách Nhan...”.
“Sao lại nói tới Sách Nhan? Cuối cùng anh nói về Khả Liên hay nói về Sách Nhan?”.
“Khả Liên và Sách Nhan”.
Não tôi lùng bùng, Khả Liên và Sách Nhan, tôi hiểu rồi, hiểu rồi! Trời ơi, sao lại thế được!
“Em có biết không? Sau khi em đi khỏi, đến giữa đêm, mọi người đều say. Anh đi vào một phòng khác của Sách Nhan để lấy đồ, thấy hai người họ đang hôn nhau, là nụ hôn của hai người đang yêu nhau”.
“Trời ơi!”.
“Sao họ lại quen nhau?”
“Quen qua anh”.
“Quen qua anh?”.
“Anh đã từng kể với em, Khả Liên đã tìm gặp anh mấy lần. Có lần, Sách Nhan cũng tới tìm anh, nhờ anh đi diễn cho một người anh em, đúng lúc Khả Liên ở đó. Hai người họ gặp nhau, anh cảm thấy có gì đó không ổn, vì ánh mắt họ nhìn nhau như có lửa điện, em hiểu không? Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em”.
“Em hiểu rồi. Mà không, em không hiểu”. Tôi lắp bắp, lòng tôi rối ren, Khả Liên và Sách Nhan yêu nhau, họ yêu nhau, yêu nhau say đắm, lòng tôi dậy lên một nỗi buồn man mác, lẽ nào yêu là sự đồng cảm của hai linh hồn?
Tôi có lý do gì để phản đối họ chứ?
Không có.
Vậy thì, để yên cho họ yêu nhau đi. Chỉ cần yêu thật lòng là được.
Vì tôi biết rõ Khả Liên, biết sự lạnh lùng và kiêu kỳ của Khả Liên. Khả Liên là một người cô độc, lại quá thanh cao và tự yêu bản thân, nên rất dễ cô đơn, chỉ cần nó hạnh phúc thì sự lựa chọn nào cũng được.
Sở Giang Nam đưa cho tôi một gói trà mới:
“Này, bà ngoại gửi Bích Loa Xuân cho em đấy, bà bảo em thích uống, đây là trà mới, trà Minh Tiền đấy”.
“Thích chứ!”. Tôi nói: “Đương nhiên là thích!”.
“Sau này, năm nào cũng gửi cho em”.
“Nếu như bà...”. Tôi không dám nói hết câu, vì cảm thấy không may mắn.
“Nếu mà bà hai năm mươi phải không?”. Giang Nam nói: “Thế thì anh gửi, vì em thích mà”.
“Nếu như anh...”. Tôi lập tức tự tát mình: “Phỉ phui cái mồm”.
“Em muốn nói nếu anh chết đi chứ gì? Không sao, ai chả có lúc chết, nếu anh chết, anh vẫn sẽ cho em uống trà Minh Tiền Bích Loa Xuân”.
“Vớ vẩn! Trêu anh thôi, em chỉ mong anh mãi mãi không bao giờ già và chết, mà sống thật lâu”.
“Thế thì em phải ở với anh thật lâu, con cái mình thành đàn thành lũ, tới khi mình già mà không nhận ra nhau nữa, nhưng vẫn đòi hôn nhau”.
“Dê quá!”.
“Anh dê đấy!”.
Anh lại kéo tôi vào lòng, rồi hôn tôi rất sâu, tôi còn ngửi thấy vị trà bạc hà trong miệng anh.
Mùa xuân này thật đẹp và thấm đẫm tình yêu, mọi thứ đều hoàn hảo.
Sở Giang Nam nói:
“Anh định tham gia một cuộc thi, nhưng sẽ phải bỏ lỡ việc học một thời gian, sợ sau đó không theo kịp”.
Tôi hiểu ý anh, anh lại muốn bỏ học để tập trung đi hát.
“Cũng được”. Tôi nói: “Nếu như anh đã quyết định như thế, thì em ủng hộ”.
“Thật sao? Trời ơi, chỉ cần em đồng ý, ai phản đối cũng không quan trọng nữa. Em yêu, anh biết mà, em không giống bọn họ, em sẽ đứng về phía anh. Anh sinh ra là để dành cho em mà, là để dành cho âm nhạc nữa. Anh không thích thứ nhạc thị trường, anh phải làm ra âm nhạc của chính mình!”.
Kết thúc năm nhất thì Sở Giang Nam bỏ học.
Anh tập trung vào âm nhạc, thuê một căn phòng dưới mặt đất để viết nhạc và hát, thu nhập lúc thấp lúc cao. Tiền nhiều thì chú ng tôi đi ăn hàng, không tiền thì tôi lại úp mì gói cho anh. Có tình yêu thì mọi thứ đều lung linh cả. Mỗi khi tôi bước vào phòng, anh toàn ôm chặt lấy tôi, rồi nói:
“Em có biết anh nhớ em ở đâu không, Tiểu Bắc?”.
“Nhớ ở đâu?”.
“Đâu cũng nhớ, từ trên xuống dưới, nhớ hết cả lượt”.
Sau khi bỏ học, chúng tôi càng có nhiều thời gian ở cạnh nhau. Anh thuê căn phòng dưới tầng hầm gần trường tôi vì tiền thuê nhà trên mặt đất quá đắt, anh nói:
“Tiết kiệm chút tiền để mua mỹ phẩm cho em, anh biết em thích làm đẹp mà”.
Bố mẹ vẫn không biết anh bỏ học, nếu không chắc chắn sẽ làm loạn lên.
Còn tôi thì thấy, tình yêu không vì việc đó mà trở nên nhạt nhẽo, thậm chí càng ngày càng lung linh sắc màu. Đi học mà đầu óc tôi như trên mây, trong đầu chỉ có anh, tôi nghĩ, tôi đúng là một con đại ngốc, rời khỏi anh một phút thôi là không chịu nổi rồi.
Sở Giang Nam ơi là Sở Giang Nam, toàn là anh gây ra, toàn là anh hại em thôi!
Thậm chí, mùa hè đầu tiên tôi chỉ về Hàng Châu một tuần, sau đó lấy lý do đi làm thêm ở Bắc Kinh để quay lại với anh. Không được ở trong trường nữa, Sở Giang Nam nói:
“Hay là em đến ở với anh?”.
Tôi hơi do dự nói:
“Không được đâu!”.
“Em yên tâm, anh không phải đồ dê xồm, anh chỉ sợ em làm hại anh thôi”.
“Cũng được”. Tôi nói: “Nhưng mà phải nói trước, nước sông không phạm nước giếng, nếu không, em sẽ chiến đấu, em với Khả Liên đều học Taekwondo đấy”.
Ôi, tôi cứ hay vô tình nhắc tới Khả Liên. Khoảng thời gian đã trôi qua giống như những hạt sương bạc vương vãi trên mặt đất, không biết đã chiếu sáng lại những hồi ức xưa cũ từ bao giờ.
Vậy là mùa hè đầu tiên thời sinh viên, tôi đã ở trong căn phòng dưới mặt đất với Sở Giang Nam.
Trong hầm có thêm một chiếc giường, tôi phía Đông, anh phía Tây.
Tôi mua thêm nhiều vật dụng, còn mua cả khí hóa lỏng, tôi nói, em phải làm chủ bếp, sẽ tự tay cơm nước cho anh, tóm lại, em với anh sẽ sống như vợ chồng với nhau.
Sở Giang Nam khen tôi:
“Ngoan thế!”.
Chúng tôi lại nhìn nhau say đắm, sau đó cười rất xảo quyệt.
Tôi biết, cuộc sống đầy giằng co lý trí của tôi và Sở Giang Nam sắp bắt đầu.
Thử nghĩ coi, nam nữ cùng ở chung một phòng cả tháng trời. Hơn nữa, chúng tôi đâu phải cặp nam nữ bình thường, chúng tôi là một cặp đang yêu nhau đắm đuối.
“Khó ơi là khó”. Giang Nam hát: “Khó như lên trời”.
Tôi nhìn anh, cũng hát:
“Khó gì mà khó, hãy học chị Giang[1], đánh chết cũng không nói, đánh chết cũng không theo”.
[1] Một anh hùng liệt sĩ của Hồng quân Trung Quốc.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !