Văn phòng bảo an nằm trên tầng sáu, sau quầy bán đồ chơi, nằm ẩn khuất sau một vách tường giả. Là giám đốc điều hành cao cấp, bộ phận bảo an thuộc quyền quản lý của Meredith, và khi đi qua các gian hàng có những người mua sắm đang xem xét những chiếc xe điện và những căn nhà búp bê thiết kế theo kiểu thời Victoria, cô nghĩ một cách bực bội là không biết nhân viên bảo an đã bắt được ai mà cần cô phải có mặt ởđó. Không thể nào là một kẻăn cắp vặt bình thường, vì họ có đủ thẩm quyền giải quyết mà không cần cô, cũng có lẽ là một nhân viên. Nhân viên cửa hiệu, từ giám đốc cho đến nhân viên bán hàng, đều bị theo dõi chặt chẽ bởi bộ phận bảo an. Mặc dù những người giảđi mua sắm để ăn cắp chiếm đến tám mươi phần trăm số lượng hàng hoá bịăn cắp trong cửa hiệu, nhưng khi một nhân viên ăn cắp thì tổn thất nhiều hơn. Không giống những kẻ cắp giả làm khách mua hàng chỉ có thể lấy những thứ mà họ có thể giấu và cầm đi, nhân viên thì có rất nhiều cơ hội và hàng chục cách để đánh cắp mỗi ngày. Tháng rồi, bộ phận bảo an đã bắt được một nhân viên bán hàng trả tiền cho bạn bè khi đem trả lại những món hàng nhái, và tháng trước một người thu mua nữ trang đã bịđuổi vì nhận số tiền hối lộ $10,000 để nhập hàng kém chất lượng từ ba nhà cung cấp khác nhau. Meredith luôn cảm thấy có cái gì đó rất đê tiện và kinh tởm với một nhân viên là kẻ cắp; cô không dễ chịu chút nào khi cảm thấy bị phản bội. Tự cỗ vũ mình, cô dừng lại ngay cánh cửa đề hàng chữ MARK BRADEN, GIÁM ĐỐC BỘ PHẬN BẢO AN VÀ NGĂN CHẶN MẤT MÁT và bước vào trong một căn phòng đợi liền kề với văn phòng của Mark. Hai kẻ cắp, một cô gái khoảng hai mươi tuổi và một bà già khoảng sáu mươi, đang ngồi trên chiếc ghế bọc nhựa đặt sát vách, dưới đôi mắt giám sát chặt chẽ của một nhân viên bảo an mặc đồng phục. Cô gái trẻ ngồi ôm bụng và có những vết nước mắt trên má cô ta; cô ta trông bẩn thỉu, nghèo nàn và hoảng sợ. Hoàn toàn trái ngược, kẻăn cắp già nua kia lại là một bức tranh vui vẻ, phách lối... một con búp bê bằng sứ già trong bộ đồ đen và đỏ của Channel, đang ngồi thẳng lưng trên ghế với cái túi xách đặt trên gối. “Chào buổi sáng,” bà ta reo lên khi nhìn thấy Meredith. “Hôm nay cô có khỏe không?”
“Tôi rất khỏe, thưa bà Fiorenza,” Meredith nói, thấy khó thở vì quá giận dữ khi cô nhận ra người lớn tuổi. Chồng của Agnes Fiorenza không chỉ là trụ cột được kính trọng trong cộng đồng và là cha của một thượng nghị sĩ, ông còn là thành viên trong ban quản trị của Bancroft, điều này khiến cho mọi chuyện trở nên khó giải quyết, và đó là lý do là tại sao Meredith được triệu đến phòng bảo an. “Bà khỏe không?” Meredith hỏi trước khi cô nghĩ ra cách.
“Tôi không được vui đấy, Meredith. Tôi đã đợi ở đây gần nửa tiếng đồng hồ, và như tôi đã giải thích với ông Braden, tôi không thể nào ở lại lâu được. Tôi phải đi ăn trưa với thượng nghị sĩ Fiorenza trong nửa tiếng nữa, và cậu ấy sẽ rất bực bội nếu như tôi không có mặt. Sau đó, tôi còn phải đi nói chuyện với đội Junior League. Cô có nghĩ là cô có thể giải quyết nhanh chuyện giữa tôi với ông Braden không?”
“Để tôi xem thử tôi có thể làm gì được cho bà hay không,” Meredith nói, giữ thái độ không hứa hẹn gì khi cô mở cửa bước vào phòng làm việc của Mark. Mark Braden đang tựa người vào bàn, nhâm nhi cốc cà phê đang bốc khói và nói chuyện với một nhân viên bảo an, người đã nhìn thấy cô gái trẻăn cắp đồ.
Là một người hấp dẫn, to con ở tuổi bốn mươi lăm với mái tóc và đôi mắt màu nâu nhạt, Braden đã từng là nhân viên bảo an đặc biệt trong không quân và ông nắm giữ công việc này ở Bancroft một cách nghiêm túc như thể ông đang gánh trách nhiệm giữ vững an ninh quốc gia vậy. Meredith không chỉ tin tưởng và tôn trọng ông, cô thích ông và nó thể hiện qua nụ cười nhăn nhó trên mặt cô khi cô nói, “Tôi nhìn thấy Agnes Fiorenza trong phòng đợi. Bà ta muốn tôi nói với anh là anh đang giữ bà ta, không cho bà ta đi đến một buổi ăn trưa quan trọng.”
Braden giơ một tay lên với cử chỉ kinh tởm và để nó rớt xuống. “Tôi đã chỉ thị là để cho cô đối phó với con dơi già đó.”
“Lần này bà ta chôm món gì vậy?”
“Một dây lưng Lieber, một túi xách Givenchy, và thứ này nữa.” Ông đưa ra một đôi bông tai to bằng đá xanh lấp lánh từ quầy hàng nữ trang giả mà nó trông sẽ vô cùng kinh dị trên thân hình nhỏ xíu của người đàn bà kia.
“Chúng ta còn giữ của bà ta bao nhiêu tiền?” Meredith hỏi, nhắc đến cái tài khoản mà người chồng phiền nhiễu của bà ta đã mở ra tại cửa hiệu để trang trải trước cho những thứ mà bà vợ trộm cắp.
“Bốn trăm. Không đủ cho những thứ này.”
“Tôi sẽ nói chuyện với bà ta, nhưng trước tiên, cho tôi một tách cà phê được không?” Trong thâm tâm, Meredith thấy bực bội vì phải chiều chuộng bà già đó trong khi những người khác, như cô gái trẻở ngoài đó cùng bà ta, sẽ bị xét xử theo luật pháp. “Tôi sẽ bảo người gác cổng không cho bà Fiorenza vào nữa sau vụ này,” Meredith quyết định lớn tiếng, biết chắc là có thể sẽ phải gánh chịu phản ứng phẫn nộ từ chồng bà ta. “Cô gái kia lấy thứ gì vậy?”
“Một bộ áo ấm con nít, vớ tất, và vài cái áo ấm. Cô ta chối không nhận,” ông nhún vai nói, rồi đưa cho Meredith cốc cà phê của cô. “Chúng tôi quay được cô ta trên máy. Tất cả hiện vật đáng giá hai trăm đô la.” Truyen8.mobi
Meredith gật đầu, nhâm nhi cà phê, cầu nguyện với Chúa là người mẹ bẩn thỉu kia đã tự thú về chuyện ăn cắp. Khi chối không nhận, cô ta buộc cửa hiệu phải chứng minh − và sẽ khởi tố cô ta − để bảo vệ cửa hiệu khỏi chuyện sẽ bị thưa kiện trong tương lai vì đã giam giữ cô ta trái phép. “Cô ta có tiền án nào chưa?”
“Người liên lạc của tôi ở sở cảnh sát nói là chưa.”
“Vậy anh có chịu bỏ qua không truy cứu nữa nếu như cô ta đồng ý ký giấy là đã trộm cắp không?”
“Tại sao chúng ta phải làm chuyện đó?”
“Thứ nhất là, sẽ rất tốn kém khi truy tố cô ta trong trường hợp cô ta chưa có tiền án nào. Thứ nhì là tôi thấy khó chịu khi bà Fiorenza chỉ phải chịu một lời khiển trách vì đã ăn cắp những món đồ đắt tiền mà bà ta hoàn toàn có khả năng thanh toán, trong khi cô gái kia lại bị truy tố vì đã ăn cắp áo ấm cho con cô ta.”
“Tôi và cô sẽ có một thoả thuận − cô không được cho bà Fiorenza bước chân vào cửa hiệu nữa và tôi sẽ bỏ qua chuyện kia, với điều kiện là cô ta thú nhận là mình đã ăn cắp. Đồng ý chứ?”
“Đồng ý,” Meredith nói một cách dứt khoát.
“Mang bà già đó vào đây,” Mark ra lệnh cho nhân viên bảo an.
Bà Fiorenza bước vào phòng mang theo mùi dầu thơm Joy nồng nặc, mỉm cười nhưng nhìn có vẻ vội vã. “Chúa tôi, ông làm tôi mất nhiều thời gian quá đấy, ông Braden.”
“Bà Fiorenza,” Meredith chịu trách nhiệm nói chuyện với bà ta. “Bà liên tục làm cho chúng tôi thấy khó xử vì bà cứ lấy cắp đồ ở các quầy hàng mà không trả tiền trước.”
“Tôi biết là có lúc tôi cũng gây ra rắc rối, Meredith, nhưng chắc chắn là tôi không đáng phải nghe giọng điệu chỉ trích đó của cô.”
“Bà Fiorenza!” Meredith nói, thấy càng bực tức vì bị đối xử như một đứa trẻ hư hỏng. “Mọi người phải vào tù... rất nhiều năm... vì đã trộm cắp những thứ còn ít giá trị hơn những thứ này...” Cô chỉ chiếc dây lưng, túi xách và đôi bông tai. “Có một cô gái ở ngoài kia đang đợi để mang áo ấm về cho con cô ta, và cô ta có nguy cơ phải bị ngồi tù. Nhưng bà... bà lấy những thứ lặt vặt mà bà không dùng đến!”
“Chúa tôi, Meredith,” bà Fiorenza cắt ngang, nhìn thất kinh. “Cô không nghĩ tôi lấy đôi bông tai đó cho bản thân tôi chứ! Cô biết tôi không phải là một kẻ ích kỷ. Tôi làm việc thiện cho người khác đấy!”
Lúng túng, Meredith do dự, “Ý bà là bà sẽđem quyên góp những thứ bà đánh cắp... giống nhưđôi bông tai... để làm việc thiện à?”
“Chúa tôi!” Bà ta trả lời, khuôn mặt như búp bê sứ của bà làm một cử chỉ như bị xúc phạm. “Cái hội từ thiện nào sẽ nhận đôi bông tai đó chứ? Chúng quá xấu xí. Không, thật ra là tôi lấy nó cho người làm của tôi. Mắt thẩm mỹ của cô ta rất tệ. Cô ta sẽ thích chúng. Dù vậy, tôi nghĩ là cô nên nhắc nhở với người nào đã mua những đôi bông này cho cửa hiệu là họ chẳng làm gì để nâng cao thương hiệu Bancroft cả. Ở Goldblatt thì tôi nghĩ thích hợp hơn, nhưng tôi không hiểu tại sao Bancroft...”
“Bà Fiorenza,” Meredith cắt ngang, lờđi sự thay đổi một cách ngớ ngẩn về đề tài đang được bàn đến. “Tháng trước tôi đã cảnh cáo bà là nếu như bà bị bắt vì ăn cắp đồ một lần nữa, thì tôi sẽ bảo với người gác cổng không cho bà bước vào cửa tiệm nữa.”
“Không phải là cô đang nói thật chứ!”
“Tôi đang rất thành thật đấy.”
“Tôi bị cấm không được mua sắm ở Bancroft nữa à?”
“Đúng vậy.”
“Thật là quá đáng.”
“Tôi xin lỗi.”
“Chồng của tôi sẽ được nghe chuyện này!” Bà ta nói, nhưng giọng điệu hơi run rẩy và tội nghiệp.
“Ông ta sẽ được nghe về chuyện này chỉ khi nào bà muốn nói cho ông ta biết thôi,” Meredith nói, cảm nhận được sự hăm dọa của bà ta vì hoảng sợ hơn là giận dữ.
Đầu bà ta ngẩng lên một cách kiêu hãnh, nhưng giọng nói thì hơi khác, “Tôi không có hứng thú mua sắm ở cửa hiệu này nữa. Tôi sẽ mua ở Magnin. Có nằm mơ họ cũng không bao giờ phí chỗ cho những đôi bông tai xấu xí này!”
Bà ta nhặt cái túi xách lúc nãy để trên bàn, vuốt lại mái tóc bạc và rời khỏi. Cong lưng tựa vào vách tường, Meredith nhìn hai người đàn ông trong phòng rồi uống một ngụm cà phê, cảm thấy buồn và bối rối... như thể cô vừa tát vào mặt một bà già. Suy cho cùng thì chồng bà ta cũng đã trả tiền cho bất cứ thứ gì mà bà ta ăn cắp, vì thế Bancroft không mất mát gì... ít ra là khi họ bắt được bà ta.
Sau một lát cô nói với Mark, “Anh có thấy bà ấy có vẻ tội nghiệp quá không?”
“Không.”
“Tôi nghĩ làm vậy thì chỉ tốt cho bà ta thôi,” Meredith tiếp tục, nhìn phản ứng kỳ lạ trên khuôn mặt ông ta, “Ai mà biết chứ, có lẽ là chúng ta đã dạy cho bà ta một bài học bằng cách trừng phạt bà ta thay vì lờđi những gì mà bà ta đã làm, đúng không?”
Braden từ từ mỉm cười, như thể ông thấy rất thích thú, rồi sau đó không trả lời cô, ông nhặt điện thoại lên và nhấn bốn số. “Dan,” ông nói với một người bảo vệ của mình ở tầng chính, “Bà Fiorenza đang đi xuống. Chặn bà ta lại và bắt bà ta phải trả lại chiếc thắt lưng Liever bà ta vừa bỏ vào trong túi xách. Đúng,” ông nói trong điện thoại, cười với vẻ mặt kinh sợ của Meredith, “chính là chiếc thắt lưng mà anh đã bắt được bà ta lấy cắp lúc nãy đấy. Bà ta vừa đánh cắp nó từ bàn của tôi.”
Khi ông gác điện thoại, Meredith gạt bỏ sự tức giận của mình và nhìn đồng hồ, đầu óc cô quay lại với buổi họp đã được sắp xếp vào chiều nay. “Tôi sẽ gặp anh tại buổi họp nhân viên sau. Bản báo cáo của anh xong chưa?”
“Rồi. Bộ phận của tôi ổn cả. Con số mất mát giảm xuống khoảng tám phần trăm so với năm ngoái.”
“Tốt quá,” cô nói rất thật lòng.
Bây giờ, hơn bao giờ hết, Meredith muốn bộ phận do cô phụ trách được quản lý thật tốt. Bác sĩ tim mạch của cha cô đã yêu cầu ông từ chức Tổng giám đốc Bancroft, nếu không thì ít nhất cũng phải tạm thời nghỉ ngơi sáu tháng. Ông đã quyết định tạm thời nghỉ ngơi, và hôm qua ông đã họp với ban quản trị để bàn về chuyện ai sẽ làm Tổng giám đốc lâm thời trong khi ông đi nghỉ. Cô biết là cô rất muốn có được một cơ hội thay thế ông sau khi ông đi khỏi. Có ít nhất là bốn giám đốc khác cũng muốn ngồi vào chỗ này. Cô đã làm việc siêng năng − siêng năng hơn bất cứ người nào trong bọn họ; không lâu như hai người trong số bọn họ, nhưng cô cần cù và thành công hơn. Hơn nữa, bao giờ cũng là một người nhà Bancroft ngồi vào cái ghế Tổng giám đốc, và nếu cô không phải là một đứa con gái, thì Meredith biết chắc là cái ghế Tổng giám đốc lâm thời sẽ tự nhiên thuộc về cô. Ông nội của cô còn trẻ hơn cả cô khi ông ngồi vào chiếc ghế này, nhưng ông không bị cha ông cản trở bởi giới tính hay là vì ban quản trị có quyền quyết định. Sau cùng cũng một phần là lỗi của Meredith. Cô là người đã vận động và đấu tranh cho sự mở rộng của Bancroft tại các thành phố khác. Để làm được việc này cô cần phải có một số vốn lớn, mà cách duy nhất có thể thành công được là đưa Bancroft & Company thành một công ty cổ phần − bán cổ phiếu của nó trên thị trường chứng khoán. Bây giờ bất cứ người nào cũng có thể mua cổ phiếu của cửa hiệu và mỗi cổ phiếu là một lá phiếu bầu. Kết quả là ban quản trị là những người được bầu bởi những người nắm giữ cổ phiếu thay vì chỉ là những con rối được cha cô chọn lựa hay sa thải. Thật không may cho Meredith là tất cả những người trong ban quản trị đều nắm giữ nhiều cổ phiếu, vì thế họ có quyền bầu và từđó có nhiều thẩm quyền quyết định hơn. Nói về mặt tốt thì đa số thành viên trong ban quản trị chính là mười hai người đã ngồi trong ban quản trị của Bancroft nhiều năm qua; họ là bạn bè và những người làm ăn quen biết với cha cô hay ông nội cô, vì thế họ vẫn làm theo những gì cha cô đề nghị. Truyen8.mobi
Meredith cần thời gian sáu tháng làm Tổng giám đốc lâm thời để chứng minh với cha cô và ban quản trị rằng khi ông đến tuổi về hưu thì cô có thể gánh vác được trách nhiệm của một vị Tổng giám đốc.
Nếu cha cô tiến cử Meredith thế chỗ ông trong khi ông vắng mặt thì ban quản trị chắc chắn sẽ chấp thuận. Tuy nhiên, cha cô đang tức điên lên về buổi họp của ông với ban quản trị và thậm chí sẽ vẫn còn tức giận khi quyết định của ban quản trị được thông báo chính thức.
Đặt ly cà phê xuống bàn của Mark, Meredith nhìn cái áo ấm bọc chân tay nhỏ xíu vừa bị cô gái đang đợi bên ngoài ăn cắp, và cảm giác đau đớn luôn bóp chặt lấy cô mỗi khi cô đối diện với sự thật là cô không bao giờ có được một đứa con của riêng mình. Tuy nhiên, bao lâu nay cô đã học được cách che giấu cảm xúc với đồng nghiệp, và nụ cười của cô thì trong veo khi cô nói, “Tôi sẽ nói chuyện với cô gái kia khi tôi đi ra ngoài. Cô ta tên gì?”
Mark nói với cô, và Meredith đi vào phòng đợi. “Cô Jordan,” cô nói với người mẹ trẻ mặt mày tái mét. “Tôi tên Meredith Bancroft.”
“Tôi đã từng nhìn thấy hình của cô trên báo,” Sandra Jordan đáp lại. “Tôi biết cô là ai. Thế thì sao nào?”
“Thế thì, nếu cô cứ tiếp tục chối là không ăn cắp những thứ này, thì cửa hiệu sẽ truy tố cô.”
Phản ứng chống đối của cô ta như thể Meredith không biết người phụ nữ này đã ăn cắp thứ gì, và nếu cô không nhìn thấy những giọt nước mắt sợ hãi trong mắt cô ta, thì có lẽ là cô nên quên đi ý định khoan dung của mình. “Nghe tôi nói cho rõ đây, cô Jordan, tôi nói với cô điều này chỉ vì lòng trắc ẩn thôi. Nghe lời tôi hay là gánh chịu hậu quả: nếu cô chối là không đánh cắp những thứđó và chúng tôi để cho cô đi mà không truy tố cô mặc dù sự thật là cô đã ăn cắp, thì cô có thể quay kiện ngược lại chúng tôi đã buộc tội oan cho cô và giam giữ cô. Cửa hiệu không thểđánh liều để bị thưa kiện như thế; cho nên, nếu như cô cứ chối thì chúng tôi buộc phải làm theo trình tự pháp luật vì bây giờ chúng tôi đang giam giữ cô. Cô có hiểu những gì tôi nói nãy giờ không? Cô bị quay phim đánh cắp đồ con nít. Chúng tôi có thể và sẽ đưa cuộn phim ra trước tòa không phải chỉ để chứng minh là cô có tội, mà còn để chứng tỏ chúng tôi không phải giam giữ cô trái phép. Cô nghe tôi nói không?”
Meredith dừng lại nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô gái trẻ, không thể nói được là cô ta có nắm lấy hy vọng cả đời mà Meredith đang cho cô ta hay không.
“Bộ tôi phải tin là các người sẽ để cho những kẻăn cắp đi chỉ cần họ thú nhận là họđã ăn cắp đồ hả?” Cô ta nói, nhìn có vẻ hồ nghi và khinh khỉnh.
“Cô có phải là một kẻăn cắp không, cô Jordan?” Meredith đáp trả. “Cô là kẻ cắp chuyên nghiệp hả?” Trước khi cô ta có thểđáp trả lại, Meredith nhỏ giọng. “Những người phụ nữăn cắp cỡ tuổi cô thường lấy những món áo quần cho bản thân họ, dầu thơm, hay nữ trang. Cô lại lấy áo mùa đông cho con nít. Trong hồ sơ của cảnh sát cô chưa từng phạm tội. Tôi muốn nghĩ cô là một người mẹ cùng đường và cần giữấm cho con mình.”
Cô gái trẻ rõ ràng là đã quen với đe doạ hơn là thông cảm, dường như gục ngã trước ánh mắt của Meredith. Những giọt nước mắt dâng lên trong mắt cô ta và bắt đầu chảy dài xuống hai má. “Trên tivi họ khuyên là không nên thú nhận bất cứ chuyện gì ngoại trừ có sự hiện diện của luật sư.”
“Cô có một luật sư đại diện không?”
“Không.”
“Nếu như cô không nhận là cô đã đánh cắp những thứ này, thì cô cần có một luật sư đấy.”
Cô ta nuốt nước miếng. “Trước khi tôi nhận chuyện đó, cô có chịu viết ra giấy... là cô sẽ không gọi cảnh sát nếu như tôi chịu nhận không?”
Đây là lần đầu tiên Meredith đối diện với vấn đề này. Không có chỉ dẫn của những cố vấn luật pháp của cửa hiệu, cô không dám chắc là làm chuyện đó sau này có bị xem như là một chuyện “mua chuộc” không, hay là có bị ảnh hưởng gì không. Cô lắc đầu, “Cô đang làm rắc rối vấn đề này một cách không cần thiết đấy, cô Jordan.”
Người mẹ trẻ rùng mình vì sợ hãi và ngờ vực, và rồi cô ta hít sâu một hơi. “Được, nếu tôi nhận những gì tôi đã làm, cô hứa là sẽ không gọi cảnh sát bắt tôi chứ?”
“Cô có tin tôi không?” Meredith hỏi một cách nhỏ nhẹ. Cô ta nhìn mặt Meredith một lúc lâu. “Tôi nên tin không?” Cuối cùng cô ta hỏi, giọng nói run rẩy vì sợ.
Meredith gật đầu hết sức dịu dàng. “Có.”
Thêm một hơi hít sâu, rồi với vẻ miễn cưỡng, cô ta gật đầu chấp nhận những lời của Meredith. “Được. Tôi... đã đánh cắp những thứđó”
Nhìn Mark Braden qua vai, ông đã nhẹ nhàng mở cửa và theo dõi mọi chuyện nãy giờ, Meredith nói, “Cô Jordan đã nhận là đánh cắp những bộ đồ đó.”
“Tốt,” ông nói. Trong tay ông là giấy tờ mà cô cần phải ký và ông đưa nó cho cô gái đáng thương, cùng với cây bút.
“Cô đã không nói là,” cô ta nói với Meredith, “tôi phải ký giấy nhận tội?”
“Khi cô ký nó xong, cô có thểđi,” Meredith trả lời với sự bảo đảm, và cô gái trẻ nhìn cô thêm một chặp nữa.
Tay run rẩy, nhưng cô ta ký nó và đưa lại cho Mark.
“Cô có thểđi, cô Jordan,” ông nói.
Cô ta nắm lấy thành ghế sau lưng, nhìn như sắp ngã xuống sàn vì nhẹ nhõm, ánh mắt chiếu thẳng vào Meredith. “Cám ơn, cô Bancroft!”
“Không có chi.” Meredith rời khỏi và chuẩn bịđi tới gian hàng bán đồ chơi thì Sandra Jordan đuổi theo sau cô. “Cô Bancroft à?” Khi Meredith dừng lại và xoay người lại, cô ta thốt lên: “Tôi đã nhìn thấy... ý tôi là, tôi từng nhìn thấy cô trong chương trình tin tức trên tivi vài lần... ở những nơi sang trọng, mặc những cái áo lông và đầm dạ tiệc, và tôi muốn nói là ở ngoài cô còn xinh đẹp hơn trên tivi nhiều.”
“Cám ơn cô.” Meredith nói với một nụ cười nhẹ.
“Và tôi... tôi muốn cô biết là, trước kia tôi chưa bao giờăn cắp bất cứ thứ gì cả,” cô ta nói thêm, mắt cô ta nhìn Meredith như van nài Meredith hãy tin mình. “Này, nhìn này,” cô ta nói, lấy cái bóp từ trong túi xách tay và lấy ra một bức ảnh. Meredith nhìn thấy khuôn mặt một đứa bé với đôi mắt to màu xanh và nụ cười khoe cả lợi. “Đây là bé Jenny của tôi,” Sandra nói, giọng nói của cô ta đã trở nên bình tĩnh và dịu dàng. “Tuần rồi nó bị bệnh nặng. Bác sĩ nói là tôi nên giữ cho nó được ấm hơn, nhưng bây giờ tôi không thể trả nổi tiền điện. Vì thế tôi nghĩ là nếu như nó có thêm quần áo ấm...” Mắt Sandra ngấn nước và cô ta chớp liên tục. “Cha của Jenny đã bỏ đi khi tôi mang thai, nhưng cũng không sao bởi vì tôi và Jenny... chúng tôi có nhau, và đó là tất cả những gì chúng tôi cần. Nhưng tôi không thể chịu nổi nếu tôi... nếu tôi mất đi Jenny của tôi!” Cô ta mở miệng định nói thêm, nhưng rồi lại quay gót và bỏ chạy. Meredith nhìn cô ta chạy xuống những quầy hàng chất hàng trăm con gấu nhồi bông, nhưng chuyện cô nhìn thấy là đứa bé trong tấm ảnh đó, với một chiếc nơ nhỏ màu hồng cài trên tóc và nụ cười phúng phính trên gương mặt...
Vài phút sau, Sandra Jordan bị một nhân viên bảo vệ chặn lại ngay cổng chính khi cô định rời khỏi cửa hiệu. “Ông Braden đang đi xuống, cô Jordan,” anh ta nói với cô, và cả thân hình của Sandra bắt đầu run lẩy bẩy khi nhận thức được chắc chắn là cô đã bị gài bẫy ký tờ giấy thú tội để họ có thể giao cô cho cảnh sát. Cô rất chắn chắn điều này khi Braden bước lại gần cô, trong tay xách một cái túi mua sắm to tướng của Bancroft, mà cô lập tức nhận ra là nó chứa bộ đồ bọc tay chân màu hồng, cộng thêm tất cả những món hàng mà cô đã định đánh cắp... có một con gấu bông to đùng mà thậm chí cô còn chưa chạm tay vào. “Ông nói láo,” cô khóc nức nở khi Braden giơ cái túi ra cho cô. Truyen8.mobi
“Những thứ này là cho cô mang về đấy, cô Jordan,” ông cắt ngang, nụ cười của ông ngắn ngủi và khách quan, giọng nói của một người làm chuyện mà người khác bảo làm. Choáng váng vì biết ơn và không dám tin, Sandra run run cầm lấy cái túi xách rồi ôm chặt nó vào ngực. “Gửi đến cô lời chúc mừng Giáng Sinh từ tất cả những nhân viên của Bancroft & Company,” Braden nói một cách dứt khoát, nhưng Sandra biết những món quà ấy không phải đến từ ông hay là quà tặng của cửa hiệu. Đưa mắt nhìn lên tầng trên, cô tìm kiếm qua làn nước mắt dấu hiệu của người phụ nữ trẻ xinh đẹp đã nhìn tấm ảnh của Jenny với một nụ cười dịu dàng đầy thương cảm. Cô nghĩ là cô đã nhìn thấy cô ấy... Meredith Bancroft đang đứng trong chiếc áo khoác trắng trên tầng trên, mỉm cười với cô. Cô đã nghĩ vậy, nhưng cô không chắc bởi vì những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy dài từ mắt xuống má cô. “Nói với cô ấy,” cô cố thì thầm với Braden, “là Jenny và tôi gửi lời cám ơn!”
Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!