Bảo Vật Giang Hồ Chương 65


Chương 65
Quả thực lúc này, chàng cảm thấy vô cùng hối hận. Có điều, Lạc thiếu gia không hề biết rằng cho dù thời gi­an có quay trở lại được thì với bản tính của mình, chàng vẫn hành xử y như cũ mà thôi.

Mấy người có mặt ở đó sắc mặt đều trắng bệch trong giây lát.

Bảo Vật Gi­ang Hồ

Lãnh Vô Tình là người đầu tiên định thần lại được, kéo ống tay áo của Ngũ Thập Lang, chàng gượng cười nói: “Ngũ Thập tiểu tẩu tẩu, ngày đầu tiên đấu loại chẳng có gì thú vị đâu, chi bằng chúng ta rút sớm rồi đi dạo mát quanh núi Tử Kim đi!”

Đôi môi Ngũ Thập Lang khẽ mấp máy, chân tay lạnh như băng, cả người run rẩy, đờ đẫn rất lâu mà không nói năng gì, đôi mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào Đoạn Thủy Tiên mãi không thôi.

Khuôn mặt của Đoạn Thủy Tiên cũng biến sắc, đôi môi mím chặt, cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.

“Phải chăng đó là lời đồn đại tầm phào?”

Lạc Cẩm Phong cau chặt đôi mày, tiến lại gần, nhìn thấy toàn thân Ngũ Thập Lang đang run lên, khuôn mặt nhợt nhạt như thể không còn giọt máu nào, ánh mắt chất chứa nỗi hoảng hốt, hãi hùng, trái tim chàng bỗng quặn thắt lại vì đau đớn.

“Đương nhiên là giả rồi!”. Lãnh Vô Tình bực dọc nói, trong nỗi tức giận kèm theo cả sự hốt hoảng khi chân tướng sự việc bị bại lộ. “Huynh ấy làm sao có thể dễ dàng ngã xuống vực thẳm như thế được?”

Ngũ Thập Lang lập tức quay sang nhìn chàng, kinh ngạc há hốc miệng, nước mắt đầm đìa, nức nở hét lớn: “Thì ra huynh cũng biết chuyện này!”

Lãnh Vô Tình im bặt, bây giờ, chàng chỉ còn biết câm lặng mà thôi.

Trời long đất lở chắc cũng chỉ đến mức này. Vừa nghe thấy tin dữ, trong đầu Ngũ Thập Lang là một khoảng trống vô tận, đầu óc trống không, trái tim cũng trống không.

“Ngũ Thập, cô không sao đấy chứ?”. Lạc Cẩm Phong quay đầu qua, lập tức đưa tay đỡ lấy Ngũ Thập Lang đang loạng choạng sắp ngã. “Chẳng qua chỉ là chuyện đồn thổi thôi, chúng ta đâu có tận mắt chứng kiến mà tin ngay được?”

Lần đầu tiên trong đời, chàng cất lời an ủi người khác, chưa bao giờ cảm thấy lực bất tòng tâm như lúc này.

“Không phải là lời đồn thổi đâu”. Lãnh Vô Tình đã suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cay đắng cất tiếng: “Vì chính thuộc hạ của ta ném đá lớn nên huynh ấy mới rơi xuống vực thẳm.”

Sắc mặt của chàng bỗng trở nên nhợt nhạt, trái tim đau đớn lạ thường, cảm thấy chút tình thân nhỏ nhoi, duy nhất của mình cũng sắp rời bỏ mình mà đi.

“Tại sao?”

Đôi mắt Ngũ Thập Lang long lanh đầy nước, đau khổ, cay đắng, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao huynh lại hãm hại huynh ấy? Huynh ấy và huynh chẳng phải là máu mủ ruột già sao? Tại sao chứ?”

Lãnh Vô Tình cúi đầu, im lặng, tĩnh mịch đến mức mấy người đứng đó hoàn toàn có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Đôi mắt của Ngũ Thập Lang dần trở nên vô hồn, sắc mặt tái nhợt, xanh xao, chẳng khác nào một pho tượng gỗ vô hồn.

Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh đôi mắt của Vô Song, bên tai không ngừng nghe thấy câu nói sau cùng của chàng: “Ngũ Thập Lang, cô có tin ta không?”

Cô im lặng một hồi lâu, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

“Ngũ Thập Lang…”. Lạc Cẩm Phong khẽ gọi tên cô, nhìn thấy cô nước mắt đong đầy trên mi, dáng vẻ khổ sở, chàng chẳng thể nào kìm lòng được.

Ngũ Thập Lang chớp chớp mắt, cố gắng mở to đôi mắt để những giọt lệ không tuôn trào ra, vẻ mặt chẳng khác gì một đứa trẻ đang chịu uất ức, thều thào cất tiếng: “Ta… làm mất Vô Song rồi.”

Trái tim cô lúc này dường như đang bị sợi dây thắt chặt lại, máu tươi ngừng chảy, toàn thân băng giá, chỉ trong giây lát mà cô cảm giác như mình đang ở trong mùa đông lạnh buốt, tái tê.

Chẳng thể nào ngăn nổi sự hối tiếc đang ào ạt, cuồn cuộn tràn tới.

Nếu như trước đó đồng sinh cộng tử thì đã chẳng có sự biệt li sau này.

Nếu lúc đầu kiên quyết hơn đôi chút thì giờ đây đã không có kết cục như vậy.

Vô vàn giả thuyết đặt ra trong đầu càng tăng thêm nỗi đau đớn, thống khổ trong trái tim cô. Cứ đơn côi, lẻ loi thế này chi bằng chết đi cho xong… Càng nghĩ càng đau lòng, Ngũ Thập Lang bất giác gạt bỏ bàn tay của Lạc Cẩm Phong đang nắm lấy tay mình ra rồi quay đầu chạy đi như điên như dại.

“Ngũ Thập Lang…”. Lạc Cẩm Phong kinh ngạc, lập tức vận khí, dùng khinh công bay người đuổi theo.

Chàng lặng lẽ đi theo sau cô, không dám đuổi lên đi bên cạnh, cũng không dám để khoảng cách xa quá, lúc dừng, lúc chạy, cứ như thế suốt cả quãng đường. Nhìn thấy Ngũ Thập Lang ngã ra mặt đất mấy lần rồi lại vùng dậy chạy tiếp, hai bàn tay chàng nắm chặt tới mức móng tay cắm sâu vào thịt, máu tươi từ từ rỉ ra, đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm vào tim.

“Tại sao ta lại bỏ đi cùng Lạc Cẩm Phong chứ?”. Cô không ngừng tự trách mình, càng chạy lại càng hướng về phía heo hút. Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt nối nhau lăn dài trên má, tay chân đều bị mấy viên đá nhọn cứa đến bật máu. “Tại sao ta lại ngu xuẩn như vậy chứ? Hại huynh mất hết cả võ công…”

Ngũ Thập Lang bỗng đứng khựng lại, toàn thân run lẩy bẩy. “Tại sao, tại sao lại để cho ta gặp huynh?”. Nước mắt, nước mũi của cô đầm đìa trên mặt, cuối cùng, khi không thể chạy được nữa, cô sụp người quỳ trên mặt đất, khóc lớn: “Nếu không có ta thì huynh vẫn là công tử Vô Song đệ nhất thiên hạ…”

Đứng ở phía xa, Lạc Cẩm Phong lặng lẽ nhìn cô gào thét, khóc lóc, nỗi đau đớn lại cuộn lên từng hồi, chỉ hận không thể xông tới, ôm chặt cô vào lòng.

“Á!…”. Ngũ Thập Lang ôm chặt lấy đầu, ngẩng lên nhìn trời, hét lớn. Tiếng thét như xé trời xé đất, ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và sự hối hận khôn cùng.

“Vô Song!”

“Vô Song!”

Mỗi lần thét xong, cô lại thở dốc, dáng vẻ trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất lịm đi. “Vô Song!…”. Khi tiếng thét cuối cùng vẫn còn chưa dứt thì cô đã lập tức nấc nghẹn.

“Ta không muốn huynh đi mất…”. Giọng nói của cô nhỏ dần đi, gục mặt vào đầu gối, giống như một con mèo con, ôm mặt khóc lóc. “Ta không muốn mất huynh…”

Khi câu nói cuối cùng tắt đi, mọi thứ liền chìm vào tĩnh lặng.

“Ngũ Thập Lang!”. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Lạc Cẩm Phong liền bay tới thì nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang quỵ gối trên mặt đất, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, sắc mặt trắng nhợt, toàn thân lạnh giá như băng, đã chìm vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Kinh hãi đến mức mất hết phương hướng, đôi tay Lạc thiếu gia run run đưa lên đặt trước mũi cô.

May sao vẫn còn một luồng hơi ấm, yếu ớt truyền ra.

Chàng thở phào nhẹ nhõm rồi lau sạch những giọt nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt cô, vừa lau vừa than thở: “Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì lúc đó, ta đã không chia cắt hai người.”

Quả thực lúc này, chàng cảm thấy vô cùng hối hận. Có điều, Lạc thiếu gia không hề biết rằng cho dù thời gi­an có quay trở lại được thì với bản tính của mình, chàng vẫn hành xử y như cũ mà thôi.

o0o

Ngũ Thập Lang hôn mê suốt ba ngày liền.

Bởi vì gặp phải cú sốc quá lớn nên chất kịch độc trong người cô đã theo đó mà bùng phát mãnh liệt. Nếu Lãnh Vô Tình không dùng các loại độc khác, lấy độc trị độc để khống chế độc tính của loại độc trên, kéo dài thêm đôi chút thời gi­an thì chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

“Ta đói quá, muốn ăn cơm.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy.

Lạc Cẩm Phong đứng bên cạnh giường, lập tức hét lớn: “Kị Thất, mang thức ăn ra!”. Giọng chàng run run, sắc mặt tiều tụy, nhợt nhạt, ngay cả lúc gọi người mang đồ ăn lên, ánh mắt của chàng vẫn chưa hề rời khỏi Ngũ Thập Lang.

“Ta muốn ăn thịt”. Ngũ Thập Lang nhìn chàng, mỉm cười tươi tắn rồi nhảy bật ra khỏi giường, đưa tay vỗ mông. “Lãnh Vô Tình, huynh ấy đâu rồi?”

Dường như cô đã quay trở về một Ngũ Thập Lang không tim không phổi chỉ có dạ dày trước kia. Mắt Lạc Cẩm Phong tối lại, phản ứng này của cô không khỏi khiến cho chàng lo lắng, bất an.

“Lạc thiếu gia, huynh ấy đang ở đâu? Còn cả Đoạn Thủy Tiên nữa, ta muốn gặp hai người họ.”

Đứng ngoài cửa, vừa nghe thấy cô nói như vậy, cả Đoạn Thủy Tiên lẫn Lãnh Vô Tình không hẹn mà cũng thở dài một tiếng rồi cúi đầu, lần lượt đi vào trong phòng.

“Ta có chuyện muốn hỏi hai người.”

Trên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trị như thể chủ nhân của nó đã nhìn thấu mọi chuyện. Lãnh Vô Tình và Đoạn Thủy Tiên quay sang nhìn nhau, trong mắt chứa đầy nỗi nghi hoặc, khó hiểu.

“Sau khi Vô Song bị rơi xuống vực thẳm, hai người có xuống đó tìm không?”

Hai người cùng gật đầu. Làm gì có chuyện không tìm chứ?

Đôi mắt của Ngũ Thập Lang đột nhiên sáng rực lên, ngay lập tức như tìm lại được nguồn sống. “Vậy thì kết quả ra sao?”

“Không có, chẳng tìm thấy gì hết.”

“Thế thì tốt!”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt, gật gật đầu. “Huynh ấy không mang theo ta thì không thể một mình đi trước được.”

“Vậy thì Vô Tình…”. Nụ cười vẫn nở trên môi Ngũ Thập Lang nhưng trong mắt, ánh lửa đã bốc lên phừng phừng, cô chậm rãi hỏi: “Tại sao huynh lại muốn dồn huynh ấy vào chỗ chết?”

Lãnh Vô Tình mỉm cười khổ sở rồi trả lời: “Nếu là lúc này, ta sẽ không ra lệnh giết người đó.”

Ánh mắt của Ngũ Thập Lang lại phát ra tia lửa mãnh liệt hơn trước đó, khiến Lãnh Vô Tình càng thêm kinh ngạc, liền nói tiếp: “Ta hoàn toàn không biết chính người huynh đệ ruột thịt đó lại mang tới cho ta một tiểu tẩu tẩu như cô. Nếu biết trước điều này, chắc chắn ta sẽ không hạ lệnh giết huynh ấy. Ta là như vậy…”. Chàng ngừng lại một lát rồi thở dài. “…là có nguyên nhân.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4305


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận