Bảo Vật Giang Hồ Chương 66


Chương 66
Chàng tựa lưng vào bức tường của khách điếm, trái tim như bị ai đó đục thủng một lổ nhỏ, đau nhói từng cơn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng phát hiện ra rằng ngoại trừ dung mạo và tiền bạc, còn có thứ có thể khiến tâm trạng mình buồn bã đến thế.

Là nguyên nhân gì?

“Ngay từ lúc còn là một đứa trẻ được ẵm ngửa, ta đã bị nhốt ở nhà ngục dưới đất của Bảo Thiềm Cung”. Ánh mắt Lãnh Vô Tình toát lên vẻ lạnh lùng, chàng bình thản kể lại thời ấu thơ không hề êm đẹp của mình. “Từ khi còn nhỏ, ta đã sống ở nơi quanh năm không nhìn thấy mặt trời, tất cả những người phục dịch ta đều bị câm điếc, bốn phía xung quanh là những thanh sắt cứng lạnh.”

Ngũ Thập Lang cau mày, cảm thấy đau lòng vì khuôn mặt nhợt nhạt của chàng.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà lại bắt một đứa trẻ bé bỏng, tội nghiệp phải chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy?

“Ta không biết mọi người sinh sống thế nào, còn cuộc sống của ta lúc đó chỉ là một màu đen và sự im lặng đến vô tận”. Chàng lại thở dài một tiếng nữa, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang nhíu chặt đôi mày, liền mỉm cười, nói tiếp: “Mỗi năm, khoảng thời gi­an ta cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất chính là khi mẹ ta lén lút đến thăm, những thứ bà biết nấu không nhiều, chỉ có đúng một món, đó là canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc.”

Ngũ Thập Lang thở dài, nhớ lại món canh không thành công hôm đó của mình, cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận.

“Đầu tháng nào cũng có người mang thuốc đến, bắt ta phải uống hết”. Mặt chàng đanh lại, ánh mắt chứa đầy hận thù. “Đến cuối tháng, lại có người đến lấy một ít máu của ta đi. Chuyện đó diễn ra ngày này qua tháng khác, hết năm này đến năm kia.”

“Vào năm ta tròn mười tuổi, lần đầu tiên ta được bước ra khỏi căn phòng tối đó. Nghe nói là vì lão cung chủ Bảo Thiềm Cung cảm thấy tư chất của ta khá tốt nên quyết định nhận ta làm đệ tử.”

Chàng lạnh lùng bật cười, ánh mắt cũng băng giá không kém. “Những thứ ta học được đều ít hơn các huynh đệ khác, lúc kẻ khác đã vận khí đề công thì ta còn chưa luyện được nội lực; trong khi người ta đã học hết cả bộ kiếm pháp, ta vẫn còn đang chập chững bước đầu, ngay cả bao kiếm cũng chưa từng được động tới.”

“Tại sao lại như vậy?”. Ngũ Thập Lang tò mò hỏi.

“Chắc chắn có người không muốn huynh thực sự luyện được võ công”. Lạc Cẩm Phong thở dài.

Lãnh Vô Tình liếc nhìn Lạc Cẩm Phong, gật đầu rồi lạnh lùng nói tiếp: “Đích thực là như vậy, ta bái sư ba năm trời mà tất cả những gì học được chỉ là những thứ tầm phào. Có điều từ đó, ta không bao giờ còn phải uống thuốc, lấy máu nữa.”

“Lẽ nào đã có người khác thay huynh gánh chịu những việc này?”. Đoạn Thủy Tiên cũng không nhẫn nhịn được, nói chen vào.

“Ừm…”. Lãnh Vô Tình nghiến răng, nở nụ cười đầy căm hận. “Đúng vậy, đến tận sau này, ta mới biết được chuyện đó. Thì ra mẹ ta đã gánh chịu tất cả cho ta. Bà vốn là người Miêu Cương, lúc nhỏ còn uống nước của Bảo Thiềm10, bảo vật trấn tộc của người Miêu Cương nên dùng máu của mẹ ta luyện thuốc độc sẽ tốt hơn vạn lần của ta.”

[1] Con ếch đỏ.

Ngũ Thập Lang kinh hãi thét lên: “Thuốc độc?”

“Đúng vậy, là thuốc độc”. Lãnh Vô Tình khẽ mỉm cười rồi nói: “Chính là thuốc độc của người cha đáng kính của ta.”

“Là Lãnh lão trang chủ sao?”. Ngũ Thập Lang giật nảy mình, nhớ đến lão trang chủ của Ngự Kiếm sơn trang mà người người ca tụng, bất giác cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

“Đúng vậy, chính là Lãnh lão trang chủ trí nghĩa vẹn toàn mà gi­ang hồ vẫn tán tụng”. Lãnh Vô Tình ngẩng đầu lên, bật cười thành tiếng, ánh mắt chứa đầy căm hận.

“Không phải ông ấy đã qua đời rồi ư?”. Ngũ Thập Lang thận trọng hỏi.

“Ừm, đúng là Lãnh lão trang chủ đã qua đời…”. Lãnh Vô Tình khẽ “hừm” một tiếng rồi nói tiếp: “… nhưng lão cung chủ của Bảo Thiềm Cung thì vẫn còn sống.”

“Vậy thì có gì liên quan đến Lãnh Vô Song?”. Ngũ Thập Lang nghe mãi vẫn thấy mơ mơ hồ hồ. liền lên tiếng hỏi câu mình muốn biết đáp án nhất.

“Đương nhiên là có quan hệ rồi”. Lãnh Vô Tình thở dài. “Bởi vì người đó tu luyện loại võ công thần bí của người Miêu, đến tầng sau cùng, cần có một loại thuốc dẫn, nhất định phải là máu tươi của con ruột mình, không phải ruột thịt thì không có tác dụng.”

Lần này, ngay cả Lạc Cẩm Phong và Đoạn Thủy Tiên cũng thấy ơn lạnh cả sống lưng, đồng thanh hét lên: “Loại võ công này thật quá tà ác!”

“Trong huyết dịch của ta có pha lẫn độc tố do ta tự điều chế. Ông ta đã thử dùng một lần, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Lần đó, ta thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội đó nhốt luôn ông ta vào phòng gi­am dưới mặt đất”. Lãnh Vô Tình lạnh lùng bật cười rồi nói: “Ta cũng phải cho ông ta nếm trải cảm giác cô đơn, trống trải đến tận cùng đó.”

“Sau đó thì sao?”. Những chuyện kiểu này thể nào cũng có tình tiết tiếp tục, nếu không, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện thần bí khác nữa? Ngũ Thập Lang thở dài một tiếng. “Đảm bảo là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Đôi mắt Lãnh Vô Tình bỗng trở nên u tối. “Ba ngày sau, đám thuộc hạ bẩm báo với ta rằng người đó bị tẩu hỏa nhập ma nên đã tự phát nổ, phá tung cả phòng gi­am dưới mặt đất đó.”

“Lại chết nữa sao?”. Ngũ Thập Lang kinh ngạc hỏi. “Lần này là thật hay giả?”

Cô xoa xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị, tự mình trả lời: “Nếu ông ta thực sự đã chết thì sự việc sau đó đã không phức tạp như vậy. Máu tươi, máu tươi…”. Cô ngẩng đầu lên, như vừa bừng tỉnh.

Lãnh Vô Tình gật đầu rồi mỉm cười. “Đích thực là thế, người đã chết kia chắc chắn không phải là ông ta. Ở giữa mái tóc của ông ta có một nốt ruồi. Lúc trước, khi luyện võ, ta từng nhìn thấy một nốt ruồi thoáng ẩn hiện giữa mái tóc của ông ta. Có lẽ người cải trang đã không nghĩ tới đặc điểm đó.”

“Người chết không có sao?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt.

Lãnh Vô Tình gật gật đầu. “Không có. Tuy ông ta đã trốn được ra ngoài nhưng thân mang trọng thương, nếu không có máu của Lãnh Vô Song thì chẳng thể nào hồi phục được công lực.”

Ngũ Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát lớn; “Cho nên, huynh đã phái người đi ám toán Vô Song?”. Cô tiến đến gần Lãnh Vô Tình, giọng nói vô cùng gay gắt: “Lãnh Vô Tình, nếu huynh ấy gặp chuyện gì bất trắc thì cho dù phải chết, ta cũng kéo huynh theo bằng được.”

Lãnh Vô Tình im lặng một hồi rồi thở dài. “Lẽ nào đến tận bây giờ, cô cho rằng Lãnh Vô Song vẫn còn sống sót sao? Đó là vực sâu ngàn trượng, vứt hòn đá xuống cũng chẳng nghe thấy tiếng vọng lại.”

Ý của câu này chính là: Lãnh Vô Song hoàn toàn không có khả năng sống sót quay về nữa!

Ngũ Thập lang nghiến răng, ánh mắt tràn đầy niềm kiên định, vững chắc như núi. “Huynh ấy nhất định không dễ dàng chết vậy đâu, bởi vì ta với huynh ấy là hai con người được số phận buộc chặt vào nhau.”

Cô nói với thái độ vô cùng kiên quyết như đang thuyết phục bản thân và cũng muốn thuyết phục mọi người xung quanh nữa.

Lạc Cẩm Phong liền cau chặt đôi mày, trong lòng nặng trĩu.

“Ta phải đi tìm huynh ấy. Ta chỉ còn một năm…”. Ngũ Thập Lang thở dài rồi bật cười. “Nếu trong khoảng thời gi­an đó vẫn không thể tìm thấy huynh ấy thì…”. Ánh mắt cô sáng lấp lánh, ẩn chứa trong đó sự quyết tâm bền bỉ. “…ta sẽ xuống suối vàng tìm huynh ấy.”

Đừng nói là suối vàng, cho dù là chín tầng địa ngục thì cô cũng nhất định phải ở bên chàng.

“Ngũ Thập Lang! Cô…”. Lạc Cẩm Phong chẳng thể nào kiềm chế được nữa, trái tim chàng như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào. Nỗi đau đó cứ âm ỉ, dai dẳng nãy giờ, ngoại trừ việc thốt lên mấy tiếng đầy bất lực như vừa rồi, chàng thực sự chẳng tìm ra bất cứ cách nào khác để giải tỏa tâm trạng nữa.

Đôi mắt của Đoạn Thủy Tiên cũng sầm lại, trái tim quặn thắt vì đau đớn, trong đó ẩn chứa cả sự áy náy. Chàng lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Tình cảm giữa cô và Lãnh Vô Song đã sâu nặng đến mức không gì có thể chen ngang thì sao có chỗ cho người thứ ba chứ? Một người phụ nữ với trái tim đã in đậm bóng hình của người khác, cho dù đoạt về được thì cũng là một vụ làm ăn lỗ vốn.

Đoạn Thủy Tiên xưa nay không bao giờ làm những phi vụ lỗ vốn, vậy thì có phải chàng nên buông tay từ bỏ lúc này không?

Chàng tựa lưng vào bức tường của khách điếm, trái tim như bị ai đó đục thủng một lổ nhỏ, đau nhói từng cơn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng phát hiện ra rằng ngoại trừ dung mạo và tiền bạc, còn có thứ có thể khiến tâm trạng mình buồn bã đến thế.

Chính phát hiện này đã khiến chàng cảm thấy vô cùng hoang mang, hoảng loạn.

o0o

Đại hội võ lâm diễn ra đến ngày thứ năm mà vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

Trên đài đấu, phái Không Động đang quyết đấu cùng bang Phi Hổ, đấu suốt từ sáng sớm đến tận xế chiều.

“Ây da…”. Diệt Điểu sư thái ngáp dài một cái, nước mắt long lanh nhìn lên đài, thấy hai vị trưởng môn vẫn không ngừng chạm binh khí vào nhau, bà liền phẫn nộ quát lớn: “Cứ tiếp tục thế này thì cho dù đánh thêm năm ngày nữa cũng không có kết quả gì.”

Trên thực tế, hai phái này đã quyết đấu với nhau ngày từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm.

Ngày thứ nhất, trưởng môn nhân hai phái vừa mài đao vừa nhìn nhau chằm chằm và chỉ có chằm chằm nhìn nhau…

Ngày thứ hai, trưởng môn nhân hai phái rút đao ra, nâng cao, nâng cao và lại nâng cao…

Ngày thứ ba, trưởng môn nhân hai phái rút đao, nâng cao và nhổ nước miếng. Lúc kết thúc trận tỉ thí ngày hôm đó, cả hai người mồm miệng khô cong, toàn thân trên dưới ướt nhẹp nước miếng của đối phương…

Ngày thứ tư, cuối cùng họ cũng vận công bay lượn. Trưởng môn nhân hai phái chỉ bay đi một chút mà đại hội võ lâm đã có bước tiến đáng kể. Sau đó, họ nhấc đao hướng về phía nhau. Nửa đầu trận đấu, trưởng môn nhân phái Không Động bay lượn quanh đài, nửa trận sau, trưởng môn nhân bang Phi Hổ quanh đài lượn bay.

Hôm nay đến ngày thứ năm, trưởng môn nhân hai phái đã chạm đao đánh nhau, từ đầu chí cuối chỉ là chạm vào mà thôi. Lòng nhẫn nại của tất cả anh hùng hào kiệt phía dưới cũng vì thế mà sắp cạn kiệt hết cả.

“Vậy thì chúng ta đấu lại từ đầu!”. Vô Điểu đại sư bình thản, nho nhã đề nghị rồi nhắm mắt lại với khuôn mặt hạnh phúc mĩ mãn. “Quả nhiên, hoa quả của nhà họ Đoạn vẫn là tươi ngon, thơm ngát nhất…”

Càng về cuối, giọng ông càng nhỏ đi.

Hai tay đang chắp sau lưng bỗng nắm chặt lại, cong người, nhăn mặt, ông đột nhiên hét lớn: “Đừng ăn hoa quả nữa! Có độc…”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4306


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận