Buồn Làm Sao Buông Tản văn 12


Tản văn 12
Có không, một ai đó giống anh?

 

Cho dù những ngày đã qua có đôi phần
đắng cay và hối tiếc thì anh ấy vẫn luôn là
một người quan trọng nhất trong cuộc đời
của tôi.
Khi viết Someone Like You, tôi cảm
thấy có chút hụt hẫng và cô đơn... Tôi tưởng tượng 
đến khi mình khoảng 40 tuổi, tìm lại
người yêu cũ một lần nữa chỉ để biết rằng

anh ấy đã an cư với một người vợ đẹp cùng
những đứa con ngoan và hoàn toàn 
hạnh phúc. Còn tôi, vẫn một mình...
[Adele][1]

 

[1] Adele - Nữ ca sĩ người Anh đã đoạt được 6 giải Grammy vào năm 2012, trong đó có giải Màn trình diễn đơn ca nhạc Pop xuất sắc nhất cho ca khúc Someone Like You (Một ai đó giống anh).


Thật sự em đâu có gì đáng để anh yêu...

Em luôn bảo mình như thế, khi nhìn anh bên cạnh người ấy!

Còn anh, chỉ khẽ lắc đầu: Rồi sẽ có một người biết trân trọng em hơn anh...

Mà thật ra, nghĩ lại, anh tự thấy câu nói đó cũng là một lời biện hộ hồ đồ.

Làm sao tìm được một ai đó giống anh, huống hồ là hơn anh? Không phải bởi anh tâm cao khí ngạo, mà bởi vì tự em đã ràng buộc chính mình trong cái thước đo duy nhất chỉ có anh làm đỉnh điểm. Loay hoay trong vòng tròn cảm xúc lấy anh làm tâm, nên 360 độ xoay mòng, lúc nào em cũng thấy chỉ mỗi riêng anh.

Có lần, cô bạn em bảo, dù không còn chút tình cảm nào với người yêu cũ, nhưng vẫn thỉnh thoảng vào facebook người ta để biết họ đang sống, đang yêu thế nào. Ngạc nhiên hơn cả là cô ấy luôn thấy hả dạ khi những tình yêu sau này của anh ta chẳng ai hơn mình và bản thân vẫn kiêu hãnh “anh đào ở đâu ra người tốt hơn em?”.

Em chưng hửng hỏi lại, vậy còn thấy người yêu mới của họ đẹp hơn, giỏi hơn mình rất nhiều, và hiểu được hiển nhiên tại sao người ta chọn người ấy chứ không phải mình, thì là cớ làm sao?

Bạn em trố mắt: Sao phi lý vậy? Không thể thất bại vậy được? Phải thấy mình luôn hơn mọi mặt chứ?

Em chỉ cười trừ.

Có lẽ bản thân luôn là người thất bại như thế.

Lần nào em cũng tự thấy thương hại bản thân, mỗi khi cố chấp vào facebook của anh và nhìn cuộc sống đủ đầy yêu thương của hai người đang tay trong tay. Còn em, chỉ đứng ngoài. Có thành công kiêu hãnh cách mấy chăng nữa, được bao người yêu chiều đến đâu chăng nữa, thì đứng trước anh, em chỉ luôn là đứa trẻ vụng về và trắng tay, không thể giữ lại nổi người thương duy nhất của mình.

Hồi lần đầu biết yêu, lúc phát hiện người yêu có niềm vui mới, em chỉ biết mở Google Earth, tra địa chỉ “tình địch” để hiện ra khung cảnh... mái nhà của người ấy chụp qua vệ tinh, xong... đập đầu vào màn hình máy tính kiểu như ghen ăn tức ở.
Ôi, thời trẻ con là thế.

Còn bây giờ, với anh - một cuộc tình chắc chắn không vụng về như lần đầu tiên, nhưng không đủ chín chắn để kiên tâm làm người cuối cùng - em đối diện với sự thất bại cũng không trưởng thành hơn là bao.

Mà quả thật, em biết đối diện thế nào với một sự thật không thể thay khác ấy?

Đẹp - xấu, giỏi - dở khiến mình thua thiệt, ừ thì có thể do hệ quy chiếu khác nhau, đối sánh khác nhau, mắt nhìn khác nhau. Nhưng tình mình thua thiệt, lòng mình chẳng được người ta thấu hiểu, thì đâu thể đổ thừa vô bất cứ điều gì để bớt tủi thân?

Thế nên chấp nhận mình chẳng là gì so với người ấy, biết đâu nhờ vậy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và cam tâm bỏ cuộc? Bởi vì đâu ai dư thừa cố chấp để kiên trì trên đường đua mà đối thủ đã chạm đích trước lúc mình kịp nghe phát súng khởi hành. Chưa kể, vừa miệt mài chạy đuổi theo, vừa thấy từ xa người ta đã giành vòng nguyệt quế bên vòng tay ôm chúc tụng, hẳn kẻ đang một mình sẽ chạnh lòng chùn chân lắm...

Đành tự dừng lại và rẽ sang đoạn đường khác một mình, an ủi rằng sẽ có một ai đó giống anh chờ em ở cuối hành trình. Ở nơi đó, em không cần tự ti buộc bản thân dừng lại, em không cần cạnh tranh hơn thua với bất kỳ ai, có được không?

Anh từng viết tới viết lui cho em bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng mà hoài chẳng thành câu, trước khi rời đi về khoảng trời khác. Nhưng rồi lại chẳng gửi. Những dòng chữ ấy, chắc giờ đã nhạt mực và lem nhem trong xó xỉnh nào đó phủ bụi thời gian, biết có còn thấy lời nhắn nhủ: “Vì anh, em hãy tự mình sống tốt”. Rồi chợt hiểu ra, nếu vẫn còn vì anh, nghĩa là em vẫn luôn nghĩ cho anh, vẫn xoay quanh tuổi trẻ giữa vòng tròn hướng tâm tới anh. Lòng vòng mãi trong long đong vậy rồi làm sao sống tốt? Nghĩ vậy, anh vo tròn những dặn dò thừa thãi, thở dài và bảo với bản thân: “Phải vì mình mà hạnh phúc, phải vì mình mà ngừng tổn thương. Chỉ có chính bản thân mới có thể tự căn dặn thức tỉnh mình”.

Anh đành chọn cách im lặng và dửng dưng vừa đủ để em phải chạnh lòng mà quên, còn mình vừa đủ chập chờn mà nhớ, về một người-dưng-lưng-chừng, về một ngày-xưa-lưng-chừng.

Em này, em có nhớ anh từng hỏi, mấy năm trời đã bao giờ em hối hận vì ngày đó gặp anh và trượt dài trong thứ tình cảm bất thành này? Câu trả lời luôn là “chưa từng”. Em bảo nếu thời gian có quay trở lại, em vẫn sẽ đặt tay mình vào tay anh. Bàn tay đã dìu em đi hết những tháng ngày mong manh nhất của tuổi trẻ, dẫu chỉ là đi đến những mông lung. Mà có là gì, kết cục ra sao đôi khi không quan trọng bằng con đường dẫn đến đó thế nào, bởi khi nhìn lại, quãng thời gian ấy thực sự không hề uổng phí. Em đã yêu, đã giận, đã chờ đợi, đã buông xuôi, đã đi tới tận cùng đau khổ, đã lên đến tột đỉnh hân hoan. Dĩ nhiên ai trong chúng ta cũng đều mong một kết cục viên mãn, nhưng chẳng phải có những thứ đã mất đi hình hài, vẫn còn lại trong lòng thứ cảm giác xứng đáng để nhớ hoài, đau mãi đó sao?

Có điều, em đừng khư khư buộc ràng mình trong quá khứ và lầm lẫn giữa “chuyện cũ” và “tình yêu”. Đến một ngày khi em đã bước đủ xa để có thể quay lại nhìn phía sau và điềm nhiên gọi nó bằng cái tên “Cũ”, em sẽ nhận ra cảm giác xốn xang đó không còn là yêu thương hay ảo tưởng thiết tha gì nữa. Nó đơn giản chỉ là phía sau lưng, và anh, đơn giản chỉ là một ai đó đã từng. Nó khác xa tình yêu mà em sẽ có, và anh, cũng khác xa một ai đó trong tương lai mà em gọi bằng hai tiếng “gia đình”.

Vậy nên, đừng kiếm tìm một ai đó giống anh, đừng quẩn quanh trong vòng tròn ngộ nhận. Em có thấy ngoài kia, cũng vì ngộ nhận mà biết bao người đi kiếm tìm một-nửa vẫn cứ va vào nhau hụt hẫng. Chúng ta đã từng sai và biết rằng cả hai chẳng vừa vặn để kết tròn đôi, vậy sao lại cứ phải tìm một người giống cũ, để tiếp tục thêm một lần tổn thương?

Vì anh là anh, không ai thay thế được cả.

Vì em là em, sẽ còn cố chấp đến thiết tha.

Nhưng vì chúng ta không ai có thể sống giùm cho phần đời của người khác! Đành tự vì mình, nhất định bản thân phải-thật-hạnh-phúc!

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/80356


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận