Hắn hung hăng hôn lên môi cô, sau đó rời môi cô, mút lấy từng tấc da thịt non mịn. Tay bất giác luồn xuống dưới, mở chân Nhan Nghiên ra, không thể chờ được đến lúc được mà phủ lên sự ướt át mềm mại của cô. Lúc này thật mềm mại ẩm ướt, thoải mái đến mức Tư Kình Vũ phải thở dốc vì ngạc nhiên.
Mềm mại và cứng rắn dung hợp, khiến cả hai đều rên lên một tiếng đau đớn. Nhan Nghiên vẫn cảm thấy có chút chặt trướng khó chịu, bất giác vặn vẹo thân thể, ai ngờ đổi lấy Tư Kình Vũ càng phản ứng mạnh mẽ hơn, hắn đè hai vai cô xuống, hướng chỗ sâu nhất mà tiến vào.
Kỳ thực chiếc sô pha này cũng không quá êm ái, Nhan Nghiên gần như phải gồng mình lên để chống đỡ. Lực đạo của Tư Kình Vũ quá mãnh liệt, thân thể Nhan Nghiên bị khảm vào, lưng bị đụng phải tấm gỗ của sô pha, vô cùng đau nhức. Cô không khỏi van xin: “Tư Kình Vũ, đừng làm vậy, em không chịu được, đau!”
Tư Kình Vũ nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô, da cổ vốn trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng, vô cùng mê người. Nhan Nghiên vừa trải qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ lo lắng, hắn lại vây hãm cô trong lồng ngực của mình, hắn lại làm sao buông cô ra được. Tư Kình Vũ hận không thể đem thân thể cô khảm vào thân thể mình, ăn vào trong bụng. Đương nhiên, những chuyện này hắn không làm được, chỉ có thể không ngừng chiếm đoạt. Thân thể của Nhan Nghiên giống như một cánh cửa, hắn muốn phá tan, thêm một lần, lại một lần nữa.
Cuối cùng Nhan Nghiên cũng không chịu được, nước mắt cũng chảy ra, cô vuốt vuốt Tư Kình Vũ, nói: “Tư Kình Vũ, em xin anh, em rất đau, em chết mất, thật sự sẽ chết mất!”
Câu nói của cô càng làm Tư Kình Vũ thêm thú tính, hắn thoáng ngừng lại, đưa miệng đến gần tai cô, nói: “Giết em luôn trong lòng anh cũng tốt, như vậy không phải lo lắng gì nữa.”
Nói xong, hắn hướng chỗ sâu nhất mà đi vào, phảng phất như dội lên đến tận đầu Nhan Nghiên, bức cô không cầm được nước mắt.
Mỗi lần cũng Tư Kình Vũ làm chuyện này, Nhan Nghiên đều có cảm xúc lẫn lộn. Cô biết không thể khiến hắn ngừng lại, thân thể và nội tâm cô lại vô cùng bất đồng. Thân thể bị hắn thiêu đốt, nhưng nội tâm lại giống như quay lại năm mười tám tuổi, tuyệt vọng vô chừng mực bị hắn cướp đoạt. Cô không trốn được, cầu xin tha cũng không được, dù chỉ một lần nhưng mãi mãi là ám ảnh cả đời.
“Tư Kình Vũ! Tư Kình Vũ! anh Kình Vũ, em, chúng ta lên trên giường được không? Sô pha này đập lên đầu em đau quá.” Cô nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể cô sẽ sớm vỡ vụn ra mất.
Sô pha này thực sự cứng như tảng đá, Tư Kình Vũ không khỏi đau lòng, ôm lấy Nhan Nghiên nhưng không muốn rời khỏi thân thể cô. “Đừng khóc, vậy anh bế em lên giường.”
Nhan Nghiên không kiềm được nước mắt, chỉ những lúc không có ai cô mới có thể khóc như một đứa trẻ, Nhan Nghiên hận vì sao mình lại muốn tiến đến với hắn. Cô biết rõ, người đàn ông này đến tìm cô, chưa bao giờ là vì chuyện khác.
Tư Kình Vũ ngược lại cực kỳ hưởng thụ, đặc biệt trên mặt hắn biểu lộ ra vẻ không thể kiềm chế, hắn đi thật chậm, tay ôm chặt mông Nhan Nghiên, dán chặt lấy thân thể của cô. Tư thế đó làm cho cô bao bọc lấy hắn chặt chẽ hơn, khiến Tư Kình Vũ cũng có vài phần đau nhức, nhưng lại càng sung sướng thỏa mãn hơn.
Cuối cùng Nhan Nghiên đành phải đầu hàng, đến khí lực xin tha cũng không còn, để mặc cho Tư Kình Vũ muốn làm gì thì làm. Mãi cho đến nửa đêm, Tư Kình Vũ mới buông tha cho cô, tuy nhiên khi cả hai vừa chuẩn bị ngủ thì điện thoại trong phòng kêu lên.
“Tư tổng, có chuyện rồi, cảnh sát đến, nói rằng Tư đại tiểu thư cố ý giết người, hiện giờ muốn bắt người.” Đầu dây bên kia là Miêu Phong, giọng nói vô cùng sốt ruột.
Tư Kình Vũ lập tức cảnh giác: “Cô chặn bọn họ lại trước đã, tôi lập tức đến ngay.” Nói xong, Tư Kình Vũ quăng điện thoại sang một bên, bắt đầu mặc quần áo. Nhan Nghiên vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy giọng Tư Kình Vũ khác lạ, liền ôm chăn ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy?”
“Có cảnh sát đến, họ nói Lập Hạ cố ý giết người.” Tư Kình Vũ đã đơn giản cầm quần áo mặc, nói với Nhan Nghiên, “Em ngủ đi, anh ra ngoài xem một chút.”
Nhan Nghiên nghe mà cũng không kịp hiểu, nửa đêm hôm qua, Lập Hạ nổ súng làm một người bị thương. Nhưng Lập Hạ chỉ bắn trúng vai người đó, hẳn là không thể nguy hiểm đến tính mạng. Cô cũng rời giường mặc lại quần áo: “Em cũng đi, lúc đó em cũng ở hiện trường, có lẽ có thể làm nhân chứng.”
“Em nói Lập Hạ thật sự đã làm chuyện này?” Tư Kình Vũ cau mày, Lập Hạ có phần tuỳ hứng, nhưng hắn tin cô ta sẽ không giết người, chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai.
“Lập Hạ có nổ súng, nhưng khi đó do hiểu lầm, hơn nữa tâm trạng Lập Hạ cũng không ổn định.” Nhan Nghiên biết rõ chuyện không thể trì hoãn, vội vàng mặc quần áo, “Người kia cũng không phải bị thương trí mạng, tại sao lại chết được?”
“Chúng ta đi rồi nói tiếp” Tư Kình Vũ kéo tay cô đi ra ngoài, Lập Hạ đang ở trong phòng mình, có mấy cảnh sát đang ngăn trước cửa ra vào. Bọn họ không hiểu tiếng Thái, chỉ có thể nhờ người phiên dịch. Đại khái là Lập Hạ đêm qua nổ súng làm người kia bị thương, hôm nay lúc mười giờ sáng tại bệnh viện người đó đã qua đời.
“Anh, anh phải cứu em, những người này muốn đưa em đi! Em rất sợ, em thật sự rất sợ, em không muốn theo bọn họ, em không muốn.” Tư Lập Hạ thấy anh trai xuất hiện, lập tức khóc lóc cầu xin. “Nhan Nghiên, cô nói cho bọn họ biết, tôi không cố ý làm người kia bị thương, là hắn ta muốn phi lễ nên tôi mới làm vậy.”
“Lập Hạ, đừng sợ, tỉnh táo lại đã.” Tư Kình Vũ khi đến đã nghe Nhan Nghiên kể lại, hắn có đưa luật sư đến, nhưng đây là Thái Lan, luật sư trong nước cũng là vô dụng. “Anh nhất định sẽ cứu em.”
Nhan Nghiên nhờ phiên dịch viên nói chuyện với cảnh sát, lúc ấy chuyện xảy ra cô là người chứng kiến. Cảnh sát vừa nghe thấy cô nhìn thấy mọi chuyện, lập tức muốn đưa Nhan Nghiên đi cùng. Tư Kình Vũ chỉ có thể cùng đi đến cục cảnh sát, đã đến nước này, đành phải đi tiếp rồi mới nghĩ ra cách giải quyết.
Ngồi lên xe cảnh sát, luật sư của Tư Kình Vũ đã vội vàng liên lạc với một luật sư Thái Lan. Do hiện giờ vừa có bạo loạn, nên các vụ cướp bóc, đánh người, cưỡng hiếp cũng xảy ra nhiều, nên đối với các vụ này đều là càng thêm nghiêm túc xử lý hơn. Cho nên, dù Tư Kình Vũ mang theo luật sư đến cũng không thể giúp Tư Lập Hạ tránh được vận mệnh bị cảnh sát đưa đi.
Lập Hạ cười tái nhợt, cô ta vốn đang ở nước ngoài, tâm tình không ổn định, lại bị người khác giam giữ, hoàn toàn mất kiểm soát, khóc lóc như một đứa trẻ cầu xin Tư Kình Vũ cứu mình.
Tư Kình Vũ đành phải an ủi Tư Lập Hạ, rồi từ cục cảnh sát ra ngoài, thảo luận về vụ án cùng luật sư. Luật sư cũng mang theo rất nhiều tài liệu, tỏ vẻ rất khó giải quyết. Nếu theo đúng lời Nhan Nghiên, lúc đó thật sự là hiểu lầm, như vậy lỗi làm người khác bị thương của Lập Hạ cũng định thành, dù xin tha cũng mất vài năm ngồi tù. Mà lúc này, nếu để Tư Lập Hạ ngồi tù ở Thái Lan, đúng là muốn lấy mạng của cô ta.