Cục Cưng Kiêu Ngạo PK Tổng Tài PaPa Chương 66

Chương 66
Tôi cần sự đảm bảo

Báo cáo xét nghiệm của Nhan Nghiên có kết quả một cách nhanh chóng, Tư Kình Vũ cũng dùng tốc độ nhanh nhất an bài ca phẩu thuật. Nhan Nghiên nghe Tư Kình Vũ nói thời gian phẩu thuật, cô chỉ thản nhiên nói ừ một tiếng.!

Nhan Nghiên vào bệnh viện từ sớm, bệnh viện vẫn đang tiến hành chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Tư kình Vũ ra chỉ đạo cuộc phẫu thuật phải thật bí mật nên thời gian phẫu thuật được sắp xếp vào lúc 10 p.m.

Nhan Nghiên thức dậy rất sớm, cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường trong phòng bệnh. Chưa kịp mang dép lê, cô đi chân trần, đẩy cánh cửa ra. Lúc này vẫn còn rất sớm, trên hành lang ngay cả hộ lý cũng chưa thấy bóng dáng. Nhan Nghiên vẫn để chân trần, theo cầu thang đi hướng lên trên. Có lẽ vì chưa dùng điểm tâm nên khi lên tới tầng cao nhất, cô đã thở hổn hển. May mắn là hôm nay cánh cửa nhỏ không có khóa, Nhan Nghiên tiến tới đẩy cửa, một trận gió lạnh thổi tới khiến cô không khỏi rùng mình. Cô tìm một chỗ sạch sẽ, tựa lưng vào thanh chắn bảo vệ, ôm gối ngồi xuống.

Phía sau, mặt trời vừa mới lên đến, ánh mắt trời lúc này thực nhu hòa, và cũng thực thoải mái. Nhan Nghiên khẽ nhắm mắt lại, chỉ sợ đây là lần cuối cùng cô được hưởng thụ ánh mặt trời đẹp đến như vậy. Cô lại hơi hơi mở mắt ra, nước mắt không hiểu sao tự nhiên lại rơi.

Cô cứ như vậy ngồi ở đó, vẫn ngồi như vậy. Đến lúc ánh nắng càng lúc càng mãnh liệt, bắt đầu tổn thương mắt của cô, cô mới có cảm giác. Cô bước trở xuống lầu, mới từ cửa cầu thang đi ra, liền đụng tới luồng khí cực lạnh của Tư Kình Vũ.

“Cô đi đâu vậy? Nhan Nghiên, đến hiện tại nếu cô dám có âm mưu gì, tôi nhất định bóp nát cô.!”. Tư Kình Vũ sắc mặt cực bất hảo, một tay bắt lấy cánh tay Nhan Nghiên, bóp chặt làm cô sinh đau.

Nhan Nghiên không ăn điểm tâm cho nên hiện tại chính là bước đi không vững. Nguyên nhân là vì có rất nhiều người muốn cô chết . Cô thản nhiên cười: “Tư Thiếu Gia yên tâm, tôi trốn không thoát!”. Nói xong, cô đẩy ngón tay hắn ra. “Tư thiếu gia, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, xin buông ra!”.

Tư Kình Vũ lúc này mới chú ý tới sắc mặt khó coi của Nhan Nghiên, hơn nữa xem bộ dáng của cô, như là giây tiếp theo dường như sẽ ngất đi. Trong lòng hắn có chút nhũn ra, hắn lấy một tay ôm ngang lấy cô, lời nói đầy hù dọa: “Nhan Nghiên, đừng tưởng cô làm như vậy tôi sẽ mềm lòng, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút cho tới khi phẫu thuật xong.”.

“Anh có thể bỏ tôi xuống, tôi tự mình đi được!” Nhan Nghiên đẩy hắn ra, thái độ vô cùng thân thiết như vậy làm cho cô rất không thoải mái.

“Cô câm miệng cho tôi!”. Mặt của Nhan Nghiên trắng bệch như tượng lại làm cho hắn một phen khó chịu.

“Kình Vũ, anh ở bên kia sao?” Văn Vi như là nghe được âm thanh, cô ấy từ phòng bệnh đi ra, dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt, lần theo vách tường đi từng bước một đi tới.

Kình Vũ vừa nhìn thấy Văn Vi lập tức buông Nhan Nghiên ra. Cũng không để ý có làm cô ngã hay không. Bước đến bên cạnh Văn Vi: “Vivi, em lát nữa phải làm phẫu thuật, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”

“Em nghe được anh hình như đang nói chuyện với ai?” Văn Vi cầm lấy tay hắn, ánh mắt vô thần tìm tòi phía trước. Cô có thể nhìn thấy một cái bóng trắng, tâm có chút rùng mình, lần trước cô đụng phải cũng là bóng dáng này.

“Chỉ là một người không quan hệ, bên ngoài lạnh, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi”. Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên cảnh cáo, lại ôm chặt Văn Vi, cô gái này mới là bảo bối trong lòng hắn.

Nhan Nghiên lúc bị hắn buông xuống, thật vất vả mới có thể tự mình đứng vững nhưng cũng không đến mức ngã sấp xuống. Một cơn gió lạnh thổi tới càng khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn hơi ấm của Tư Kình Vũ vẫn còn lưu lại trên người mình. Hình như Văn Vi nhìn thấy cô, cô thậm chí nhìn thấy đồng tử Văn Vi hơi co lại, như là thấy được sự tồn tại của cô. Văn Vi cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.

“Ưm’. Văn Vi nhẹ nhàng đáp, thuận thế rúc vào lòng ngực Tư Kình Vũ, cho hắn giúp đưa vào phòng bệnh.

Ánh mắt Nhan Nghiên không hiểu sao lại ánh lên nét đau thương, cô vẫn đứng bất động, nhìn Tư Kình Vũ đưa Văn Vi đi vào. Cô vẫn đứng yên chờ Tư Kình Vũ đi ra.

Hơn nửa ngày, Tư Kình Vũ mới đi ra, hắn như là biết Nhan Nghiên đang đợi hắn, nhưng hắn vẫn rất lạnh lùng. “Cô là đồ ngốc sao không trở về phòng bệnh, đứng ở chỗ này tìm kiếm sự thương hại của tôi sao?

Nhan Nghiên mơ mơ hồ hồ nghe hắn nói nhưng vẫn cố gắng nói với hắn: “Tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Tư Kình Vũ ngó thấy bộ dáng Nhan Nghiên như sắp ngã xuống, hắn bước đến ôm quàng lấy cô, đá văng cửa phòng bệnh. Nhìn thấy bữa sáng không hề được động đến, sắc mặt hắn càng khó coi: “Cô chính là cố ý ? Nhan Nghiên, cô nghe cho kỹ đây, cô mún hủy hoại mình cứ việc tự nhiên, bất quá đợi đến phẫu thuật xong đi.”

Nhan Nghiên không thèm để ý tới lời hắn nói, nhưng thân thể hắn thật sự nóng, so với cơ thể lạnh băng của cô, hắn đúng là một cái hỏa lò. Cô trở lại giường nằm, đôi mắt ngóng nhìn hắn, nhớ thật kỹ từng chi tiết nhỏ.

Bức cô xem mẫu thân bị lăng nhục là hắn. Cứu thoát cô khỏi bóng đêm là hắn. Cho cô mượn giường nằm, ôm cô ngủ cũng là hắn. Đêm hôm đó, kéo cô tới phòng, tùy ý lăng nhục cũng lại là hắn. Còn có hiện tại, bức cô hiến giác mạc cũng chính hắn. Cô hận hắn, rất hận hắn, nhưng cũng thương hắn sâu đậm. Nhưng, sau buổi tối hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt. Trải qua buổi tối hôm nay, cô sẽ không còn gì mà sợ hãi nữa.

Tư Kình Vũ, tôi sẽ nhớ kỹ anh, anh đã cho tôi hy vọng cùng ảo tưởng nhưng cũng chính anh chặt đứt tất cả kỷ niệm, chặt đứt cả thất tình lục dục trong tôi.

Tư Kình Vũ bị Nhan Nghiên nhìn tim không khỏi run lên, hắn không hiểu phản ứng của Nhan Nghiên hiện giờ là gì. Cũng chính vì không hiểu làm cho hắn hoảng hốt. Hắn ép buộc bản thân càng thêm lạnh lùng kiên quyết: “Cô không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Tôi có rất nhiều công việc cần giải quyết, chỉ có thể cho cô 10 phút thôi!”

Nhan Nghiên nở nụ cười, tỉnh mộng quay về hiện thực. Cô đem tất cả tình cảm giấu vào trong, ánh mắt trở nên lạnh băng: “Tư thiếu gia, anh nói sẽ đưa tôi đi Mỹ, giúp tôi chữa chạy thị lực. Tôi muốn biết, chuyện lo liệu thị lực của tôi đã xong chưa?”

Biểu tình của Tư Kình Vũ càng thêm kiên quyết lạnh lùng: “Cô yên tâm, Tư Kình Vũ tôi nói nhất định lo liệu được cho cô”.

“Tôi sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật, sau khi xong tôi chính là một người mù. Tư thiếu gia cũng biết, ở chỗ này tôi chỉ là một con kiến, người nào cũng có thể giết. Anh có phải nên cho tôi một chút bảo đảm?”

Nhan Nghiên không thèm để ý tới ánh mắt khinh miệt của hắn, ánh mắt như thế cô đã sớm quen, việc cô quan tâm bây giờ chính là sau khi giải phẫu, cô có thể bình yên rời khỏi chỗ này hay không!

“Cô muốn như thế nào?” Rốt cuộc cũng lộ mặt thật! Hắn quả nhiên không có nhìn nhầm, sắp giải phẫu, liền nghĩ đến cùng hắn bàn điều kiện.

“Hiện tại tôi đang ở trong bệnh viện, chắc hẳn có rất nhiều người giám sát và bảo vệ. Phẫu thuật tôi nhất định sẽ làm, cũng không có cơ hội để đổi ý. Tôi chỉ muốn Tư thiếu gia, ngay bây giờ thực hiện lời đã hứa với tôi.”. Nhan Nghiên chính là không sợ, đối mặt với khí thế áp bức của hắn, cô vẫn có thể mỉm cười mà chống đỡ.

“Trước tiên thực hiện lời hứa?” Tư Kình Vũ cũng cười, hắn đứng bên giường, kê mặt gần sát vào Nhan Nghiên: “Cô muốn tôi trước tiên thực hiện lời hứa như thế nào? Nhan Nghiên, lòng dạ cô thật không nhỏ, cái gì cũng chưa có làm mà đã đòi báo đáp sao?”

Nhan Nghiên cười, ánh mắt trong suốt nhìn hắn: “ Đối với một cô gái mồ côi không nơi nương tựa như tôi, thậm chí lập tức sẽ trở thành người mù, chẳng lẽ tôi muốn một chút bảo đảm cũng là quá đáng sao?”

Tư Kình Vũ thầm giật mình khi thấy Nhan Nghiên thong dong, bình tĩnh, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Cô gái khóc lóc kia không phải Nhan Nghiên, giống như không hề liên quan đến cô, cô gái cầu xin khẩn thiết kia giống như chuyện thật xa xôi. Cô bé trước mắt hắn hiện tại đã có chút biến hóa, nhưng lại làm cho tim hắn nhanh nhịp đập. Hắn vẫn như trước cất giọng lạnh lùng: “Cô muốn cái gì đảm bảo?”

“Tôi nghĩ mời Tư thiếu gia như đã hứa cho tôi hai ngàn vạn, liền bây giờ giao ra, mặt khác còn có giấy chứng minh và hộ chiếu của tôi nữa.” Nhan Nghiên nói với hắn rõ ràng từng chữ, từng chữ.

“Nói tới nói lui chính là muốn tiền!” Tư Kình Vũ thái độ như hiểu rõ, lại khinh miệt, từ trong ví rút ra chi phiếu mỏng “Hai ngàn vạn tôi có thể cho cô, cô yên tâm”.

“Tôi không cần chi phiếu!” Nhan Nghiên ngăn cản hắn lấy bút ký chi phiếu. Tôi sẽ nói số tài khoản, tôi nghĩ thiếu gia đem tiền chuyển khoản đến cho tôi là được. Chi phiếu rất phức tạp, một cô gái nhỏ như tôi sẽ không biết phải làm như thế nào.”

“Cô sẽ không biết phải làm như thế nào?” Tư Kình Vũ nheo mắt: “Một cô gái nhỏ giống như cô, bụng đầy dã tâm, lòng dạ sâu không lường được, quan trọng hơn cả là tham lam hơn người. Chẳng lẽ cô còn không biết cách xử lý sao?”

“Tôi muốn Tư thiếu gia chuyển đến tài khoản ngân hàng của tôi cũng không phải việc khó khăn, không phải sao?” Nhan Nghiên một chút cũng không bởi vì những lời lăng nhục của hắn bị ảnh hưởng, cô rất rõ ràng, tới nước này việc gì đối với cô quan trọng nhất.

Tư Kình Vũ gật gật: “Đưa số tài khoản cho tôi.”

Nhan Nghiên kỳ thật đói đến mức dạ dày cũng đau, đầu nặng nề choáng váng, thật không hiểu nỗi, nhưng suy nghĩ của cô cực kỳ rõ ràng. Cô đọc số tài khoản của chính mình, sau đó nhìn Tư Kình Vũ gọi điện thoại. Hắn nói mỗi một chữ, hắn lấy điện thoại tư thế như thế nào nào, cô đều nhìn thật cẩn thận, không sai biệt phân nào, chút nào.

Tư Kình Vũ nói chuyện điện thoại xong, sau đó nói: “Hai mươi phút sau, cô kiểm tra tài khoản của cô, hai mươi vạn tôi cho cô không thiếu xu nào.

“Rất cám ơn Tư thiếu gia.” Kỳ thực không phải cô không tin tưởng Tư Kình Vũ, tuy là hắn nhẫn tâm, lạnh lùng nhưng rất vững tâm. Hắn nói đáp ứng yêu cầu của cô, cô tin tưởng chắc chắn hắn sẽ làm. Cô không tin tưởng chính là, sau khi phẫu thuật xong, cô không có cơ hội lấy hai triệu kia. “Vậy, hiện tại, Tư thiếu gia có thể đưa cho tôi giấy chứng minh và hộ chiếu không?”

Nhan Nghiên đòi tiền hắn có thể lý giải vì cô tham lam. Chính là cô đòi hắn đưa căn cước cùng hộ chiếu hắn không thể hiểu, bởi vì nàng muốn xuất ngoại phải do hắn an bài. Cuối cùng hộ chiếu và giấy căn cước cũng phải giao cho hắn. “Cô yên tâm, bệnh viện cùng trường học ở bên kia tôi đều đã chuẩn bị chu đáo cho cô, thậm chí học phí tôi cũng sẽ gánh giúp. Bệnh viện bên kia, tôi cũng sẽ chi trả, chỉ cần có giác mạc thích hợp liền làm phẫu thuật. Hiện tại cô cầm giấy căn cước và hộ chiếu cũng không có dùng.

“Đối với Tư thiếu gia mà nói là không cần thiết, nhưng đối với tôi nó rất hữu dụng. Tư thiếu gia, đưa cho tôi.” Nhan Nghiên không ngờ Tư Kình Vũ cư nhiên cả trường học và bệnh viện đều chuẩn bị chu đáo cho cô. Nhưng như vậy thì sao, hắn ép cô đồng ý, cô căn bản không cần chấp thuận.

Cô kịch liệt muốn lấy trở về, đơn giản là do không có cảm giác an toàn, thậm chí không tín nhiệm hắn. Tư Kình Vũ không hiểu sao cảm thấy tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Trong chốc lát, tôi sai người mang đến”.

Nguồn: truyen8.mobi/t124746-cuc-cung-kieu-ngao-pk-tong-tai-papa-chuong-66.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận