Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa Chương 20


Chương 20
Ngày càng lún sâu

Anh đã bỏ lỡ c những bảynăm. Trong cuộc đời cô đã xuất hiện những gì và mất đi những gì? Cô đã từng làkhách qua đường trong cuộc đời ai, và ai đã từng lưu lại dấu vết trong cuộc đờicô?

Phùng Dĩ An tiến đếncánh cửa mở rộng, nhưng lại thấy một bóng người đang đứng thẳng tựa vào tay vịncầu thang bên ngoài. Người ấy đứng đó thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm đếnkẻ khác đang dò đoán xem mình đã đứng đó bao lâu. Phùng Dĩ An ngừng lại để mắtquen với bóng tối bên ngoài, chỉ thấy người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mikẻ sọc màu xám nhạt, vóc dáng cao ráo, gương mặt đẹp trai có vẻ buồn bã, có thểnhìn ra đó không phải là chàng trai phóng khoáng đẹp trai mà lần trước họ tìnhcờ gặp nhau ở quán bar.

Hai người đàn ông nhìnnhau, người đàn ông kia không hề tránh né. Phùng Dĩ An hơi hiểu ra, quay đầunhìn Tân Thần, “Tôi quá đề cao bản thân rồi, cứ ngỡ em tắt máy trốn trong cănnhà trống trải kia chỉ để trốn tránh tôi. Chúc em may mắn!” Anh ta vòng quangười đàn ông kia, bỏ đi một mạch.

Tân Thần bước ra ngoài,đến vị trí đối diện cổng, nghiêng đầu nhìn Lộ Phi, cười, “Buổi sáng anh còn kéoem, em tưởng anh sẽ không chịu nghe người khác nói chuyện chứ. Không phải làanh đã đến bao lâu, nghe được những gì, nhưng hình như em cũng từng cảnh cáoanh, rằng nghe trộm thì luôn phải nghe những điều khiến bản thân không đượcthoải mái”.

Lộ Phi vào nhà: “Xinlỗi, anh chưa kịp bỏ đi”.

Buổi chiều anh gọi điệncho Tân Thần. Máy cô đã tắt, đến tối cũng không thấy về nhà Tân Địch. Anh khônghề biết cô đi đâu, nên lái xe đến địa chỉ cũ gần như theo bản năng. Bên này cóvẻ còn hỗn loạn hơn trước kia, thế nhưng ô cửa sổ tầng năm nhà cô lại có ánhsáng.

Anh tưởng mình đã có thểthở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ đến cô bé luôn nhạy cảm kia, bây giờ đang tỏ rõ tưthế dao súng có kề ngay trước mắt cũng không sợ mà đối mặt với tất cả, thế màlại về ngôi nhà trống kia để tự gặm nhấm tâm sự, trái tim anh cứ thấy nhói đau.Do dự một lúc, anh quyết định lên xem thế nào, cho dù cô không hoan nghênh anhđến quấy rối, cũng không thể để mặc cô một mình đau khổ được.

Cửa nhà Tân Thần hé mở,một giọng nói đàn ông vẳng ra rất rõ. Gia giáo nhắc nhở anh nên bỏ đi, thếnhưng anh lại làm chuyện ngược

Lộ Phi thẳng thắn thừanhận anh đã nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Phùng Dĩ An lại khiến cô thấy bấtlực, “Nghe thì cũng nghe hết rồi, anh nhanh về đi”.

“Muộn quá rồi, ở đâykhông an toàn. Anh đưa em về”.

“Chẳng hiểu vì sao màhình như em bỗng trở nên đắt giá quá, bạn trai cũ cứ lần lượt tìm đến. Cảm ơn,ý tốt của các anh đã thoả mãn lòng hư vinh của em, nhưng tần suất quá dày đặckhiến em không ứng tiếp nổi. Em thực sự không chịu được, nên thôi không cầnđâu”

Cô cười cười đùa giỡn,giọng bình thản che giấu châm biếm trong lời nói. Lộ Phi nhìn cô thật kỹ - haingười chỉ cách nhau mấy bước, đều nhìn rõ gương mặt của nhau, nhưng trong ánhmắt mỗi người lại là gương mặt quen thuộc với vẻ mặt phức tạp khó diễn tả.

Cô không nhớ đã baonhiêu lần nhìn anh thế này. Trong mắt cô, anh từng nhìn cô chăm chú, mang theomột vẻ quyến luyến yêu thương rõ rệt; anh từng mỉm cười, đôi mắt đầy ắp vẻ dịudàng; anh từng đau khổ và bất lực; anh cũng từng lướt qua ánh mắt cô, như ngườixa lạ; còn hiện tại, trong ánh mắt anh là nồi đau khổ buồn thương sâu sắc.

Tân Thần không thể chịuđựng nổi ánh mắt ấy. Cô bỗng không còn sức để mỉa mai châm biếm nữa, chỉ mệtmỏi nói: “Lộ Phi, nếu lúc nãy anh nghe đủ nhiều rồi, vậy anh nên biết là, chodù là ai, em cũng sẽ không để mặc người đó ra ra vào vào cuộc đời em. Anh hạmình như thể để đến đây trông chừng em, bất chấp phong độ để nghe chuyện riêngcủa e, tỏ vẻ sẽ bám riết lấy em như thế này thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Trước kia anh thực sựđã không hạ mình, cứ lo giữ phong độ của mình. Hai điểm ấy khiến anh dù có yêuem thì cũng là một thằng đàn ông ích kỷ. Sau bảy năm đánh mất em, sao anh cóthể giữ thái độ xa cách dè dặt như trước được? Nhưng Tiểu Thần, hãy yên tâm,anh sẽ không đi ngược ý em mà đeo bám em, sẽ không quấy rối em bằng những câuhỏi và yêu cầu mà em không thích”

Tân Thần cười, lúm đồngtiền má trái xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất, “Vậy được, em mệt thật rồi,đi thôi”

Tân Thần quay người đóngcửa ban công, xách ba lô dưới đất lên, tắt đèn rồi khoá cửa. Lộ Phi đi trước,cô theo sau, xuống đến dưới, cô mới nhận ra trong bóng đêm, cô không hề mangtheo đèn pin theo phản xạ bản năng mỗi khi ra chỉ bám chặt theo bóng dáng caothẳng phía trước mặt.

Cô khựng lại, đang địnhlần mò túi xách thì Lộ Phi quay đầu lại, đưa tay ra, nắm lấy tay cô một cáchchắc chắn và chính xác. Bàn tay anh ấm áp. Cô rụt tay lại, anh nắm chặt hơn,khẽ kéo đi, hai người thành đi sóng đôi. Hành lang chật hẹp, đến ngã rẽ, thỉnhthoảng đồ đạc vất lung tung chắn đường Lộ Phi đi phía ngoài, nhưng bước chânanh vẫn không thay đổi.

Ra khỏi cổng, anh mớibuông tay, đến trước xe mình và mở cửa xe cho cô. Cô ngồi lên, mở điện thoạirồi gọi cho Tân Địch, “Địch Tử, bác gái thế nào rồi?”

“Cũng ổn. Bác sĩ hộichẩn rồi. Tình trạng bệnh tim khá ổn định, cũng loại trừ hội chứng Meniere,theo dõi thêm vài ngày nữa chắc sẽ ra viện được. Ôi, canh gà em nhờ Lộ Phi mangđến rất ngon”

Tân Thần cười hi hì,“Ngày mai em mang canh bồ câu đến. Chị nói bác cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Hôm naygấp quá nên không kịp vào thăm bác, xin lỗi”

Đặt di động xuống, TânThần dựa vào ghế, không nói gì. Lộ Phi cũng im lặng. Anh chăm chú lái xe, khẽliếc nhìn gương mặt hơi nghiêng về phía cửa sổ ấy. Ở góc nhìn của anh, chỉ cóthể thấy mái tóc buộc gọn của cô hơi lỏng lẻo, một bên tai xinh xắn thoắt ẩnhiện giữa làn tóc, mắt khép hờ, môi mím chặt, có vẻ mệt mỏi không che giấu.

Chiếc xe vào đến khunhà, Lộ Phi tắt máy. Tân Thần cởi dây an toàn, nói: “Cảm ơn, tạm biệt”, rồi đưatay mở cửa xe.

“Tiểu Thần, nếu em cầnmột nơi để yên tĩnh một mình…”

Tay Tân Thần dừng trêncửa xe đã hé mở, quay lại nhìn anh, lắc đầu: “Không, Lộ Phi, em sẽ ở đây đếnkhi đi Côn Minh. Không ai có tư cách yêu cầu mọi người phải yêu thích mình. Emsẽ không làm những chuyện khiến bác em và Địch Tử thắc mắc. Họ đối với em rấttốt, đã vượt xa cái không thích của bác gái với em rồi”. Cô không giẫm lên bậcthềm dưới cánh cửa xe mà nhanh nhẹn nhảy xuống, với tay lại đóng cửa rồi bỏ vàotrong.

Lộ Phi về biệt thự, LộThị đang ở phòng ngủ sắp xếp hành lý. Công việc bên này đã xong được một thờigian, cô định ngày hôm sau sẽ về Thâm Quyến. Lộ Phi ngồi trên chiếc ghế sofanhỏ gần cửa sổ, duỗi hai chân ra nhìn chị anh bận rộn.

“Lộ Phi, chuyện em huhôn ước xem như đã tạm thời đối phó được với bố mẹ rồi, sau này có dự định gì?Công việc sắp bàn giao xong rồi. Chắc em không định bỏ hết không làm gì mà chỉlo theo đuổi Tân Thần đấy chứ?”

“Em đã hẹn bàn việc vàilần với chủ tịch Từ của tập đoàn Phong Hoa rồi. Vương Phòng, chồng của bà ấymấy năm nay đều làm trong công ty đầu tư nhưng nghiệp vụ thì tập trung ở mảngđầu tư bất động sản cho tỉnh. Họ có ý phát triển nghiệp vụ quản lý và đầu tưtrọng điểm là thu mua cổ phần những công ty có tiềm năng trên thị trường. Nếukhông có sự cố gì thì có thể em sẽ đến làm việc cho công ty đầu tư của ông ta”

Lộ Thị hơi trầm tư. Tậpđoàn Phong Hoa và Hạo Thiên trước kia có lần hợp tác, nhưng dự án ấy do emchồng Tô Triết của cô phụ trách. Từ Hoa Anh, chủ tịch tập đoàn Phong Hoa và TôKiệt, chồng cô, là bạn học MBA với nhau. Cô và vợ chồng Vương Phong cũng cóbiết nhau nhưng chưa trò chuyện với nhau bao giờ, nhưng cô cũng hiểu đại kháilà thực lực của Phong Hoa rất hùng hậu, đôi vợ chồng này đều có danh tiếng lẫylừng trong giới kinh doanh ở thành phố này. Vương Phong mấy năm trước bị cuốnvào một vụ án, bị kết án hai năm tù treo mới chịu lui khỏi tập đoàn, bắt đầuđứng sau thao túng công ty đầu tư.

“Em có chắc là có thể thíchhợp với tác phong làm việc của doanh nghiệp tư nhân không? Tuy đều làm về đầutư nhưng cách làm hoàn toàn khác nhau.”

“Thử xem thế nào”. LộPhi đáp ngắn gọn, “Nếu đã định ở lại đây lâu dài thì tất cả đều phải chấp nhậnthích ứng.”

“Nhưng hai hôm trước chịđi họp ở trên thành phố đã gặp chú Tân, nghe chú ấy nói Tân Thần định đi đếnCôn Minh chỗ bố cô bé ở. Em ở đây thì làm được gì?”

“Em thì muốn đi cùng côấy đến Côn Minh, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không thích đề nghị này. Đến lượt em ởlại đợi cô ấy là được”

Lộ Thị sững dờ, ném áokhoác trong tay lên giường, bước đến sở trán Lộ Phi, “Lộ Phi ơi Lộ Phi, em nghĩnhư thế có ý nghĩa gì không? Nếu cô bé đã cảm thấy không có em, cuộc sống vẫncứ tiếp diễn, thì hai đưa quên nhau đi có phải tốt hơn không?”

Lộ Phi gạt tay chị a,“Với điều kiện là phải quên được”

Lộ Thị cúi xuống nhìnanh, “Em như thế, chị thật không yên tâm

“Yên tâm đi chị, bây giờem thấy bình thản hơn trước nhiều rồi, thậm chí có thể nói đây là lúc em thấybình tĩnh nhất trong năm nay”. Lộ Phi cười, “Đừng lo cho em. Về Thâm Quyến vớicon đi, đừng dồn hết sức lực vào công việc. Trước tiên chị là mẹ, là vợ, sau đómới là thành viên hội đồng quản trị của Hạo Thiên”

Lộ Thị cũng cười, “Mộtngày còn ở vị trí đó thì ngày nào cũng có công việc không vứt bỏ được. Chị cũngđịnh về bàn việc với Tô Kiệt, giao hạng mục bên này lại cho trưởng phòng nghiệpvụ phụ trách”

“Anh rể chắc chắc sẽ tánthành quyết định của chị”

“Em đúng là đàn ông thờicũ, Lộ Phi, lúc nào cũng muốn đuổi phụ nữ về với gia đình mới vui lòng”. Lộ Thịnửa đùa nửa thật, “Con dâu nhà họ Tô không bị mắc lừa đâu. Mẹ chồng chị kết hônxong không có việc làm, ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con, cứquanh quẩn với hàng trăm việc không tên của đàn bà. Thấy mẹ như vậy, chị nghĩcó một công việc thì sẽ hợp với chị hơn, vả lại làm đến bây giờ, cho dù chịmuốn rũ tay thì Tô Kiệt e rằng cũng không chấp nhận đâu”.

Lộ Phi cũng biết ítnhiều về sắp xếp nội bộ của Hạo Thiên. Ông bố vẫn ngồi vững ở vị trí chủ tịch,trong thời gian ngắn không có ý định nghỉ hưu, Tô Kiệt đảm nhiệm chức vụ tổnggiám đốc tập đoàn, Tô Triết phụ trách phần đầu tư, Lộ Thị quản lý phòng khaithác, đều là những chỗ thiết yếu trong công ty. Sách lược phát triển của TôKiệt nếu mất sự ủng hộ của em trai và vợ thì không chắc sẽ thắng được số phiếutrong cuộc họp hội đồng. Hôn sự của Lộ Thị trông có vẻ không tì vết, nhưngtrách nhiệm phải gánh vác khi gả vào một đại gia tộc hẳn nhiên không dễ dàngchối bỏ được.

“Yêu đương có thể làchuyện của hai người, nhưng đến hôn nhân thì không chỉ là thế. Đối với bọn chịthì càng là thế”. Lộ Thị tiếp tục dọn dẹp quần áo, nói: “Em vẫn nên suy xét đếnmức độ chấp nhận của bố mẹ về lựa chọn của em”.

Lộ Phi hiểu ý chị anh.Nhớ đến hai cuộc trò chuyện liên tiếp trong ngày hôm nay, anh chỉ cảm thấy khóxử thay Tân Thần. Nhưng cô vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, không tức giận, khônggiải thích, nhiều nhất cũng chỉ là bất lực. Bắt đầu từ khi nào mà cô trở nênkhoan dung hoà nhã như thế? Cô đã học được cách chấp nhận và thích nghi, hayhoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Cô đang che giấu tâmtrạng của mình, hay căn bản là không có cảm xúc?

Dù thế nào thì một TânThần kiêu ngạo bướng bỉnh đã không còn nữa. Suy nghĩ đó lại xuất hiện, anh đànhngửa đầu dựa vào ghế sofa, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Lộ Phi về phòng, mở máytính, đăng nhập vào diễn đàn dã ngoại mà Tân Thần thường tham gia.

Từ hôm gặp Lâm Lạc Thanhở quán cafe, anh đã biết được nickname của Tân Thần, bắt đầu tìm kiếm dấu vếtcô ở đó, đồng thời là người đầu tiên phát hiện ra cô viết bài về chuyển nhượnghoa nên lập tức ký ID để bình luận.

Tân Thần đã đăng ký IDtrên đó gần bảy năm, nhưng chỉ viết một topic, còn lại chỉ đi bình luận. Lậttìm không khó, nhưng những bình luận ấy đa số rất kiệm lời, chỉ là “Báo danh,có”, hoặc nhiều hơn một tí như các trang bị mà bản thân phải mang theo, cực ítnhững phát biểu cảm nhận.

Số lên bình luận hơinhiều hơn một chút là bình luận về ảnh người khác đăng lên: “Hình ảnh ở topicmười bảy không hợp lý lắm, ánh hoàng hôn xuất hiện trên bầu trời chắc chắn sẽánh lên màu sắc ấm áp gần như màu đất, để tạo hiệu quả thị giác mà chỉnh thànhmàu lạnh thế kia là phản thường thức”.

Hoặc là: “Góc chụp tấmảnh này rất đặc biệt, nhưng góc rộng không được vận dụng tốt, gốc cây bạch hoabên phải hơi biến dạng”

Quãng thời gian này vàobuổi tối, Lộ Phi chỉ dành thơi gian cho việc lên diễn đàn. Anh kiên nhẫn xem từchủ đề đầu tiên Tân Thần bình luận, dần dần xâu chuỗi lại quá trình tham gia dungoạn của cô.

Ban đầu cô chỉ tham gianhững cuộc thám hiểu núi với cự lý ngắn, về sau dần dần gia nhập nhóm cắm trạidã ngoại, kỳ nghỉ có lúc đăng ký tham gia xuất hành. Anh nhìn thấy tấm ảnh tậpthể đầu tiên có cô, tim đập thình thịch. Nhìn thời gian, lúc đó chắc cô vừa họcnăm thứ hai, tóc cắt ngắn, nhuộm màu nâu hạt dẻ nhạt, gương mặt có chiếc cằmnhọn mang một vẻ đẹp sắc sảo, vô cùng nổi bật trong đoàn người.

Sau khi kết thúc chuyếnđi, nhóm bạn thường thích chụp những kiểu ảnh kỳ quặc để đăng lên làm kỷ niệm,có một chàng trai vạm vỡ khoẻ mạnh tay nắm nhảy điều Hồ Thiên Nga, một hàngngười đặt tay lên vai người phía trước nhảy mua điệu Ziegfeld, cùng nghiêngđầu, nhấc chân hướng về phía ống kính, và cũng có những động tác yoga cực khócủa những cô gái xinh đẹp.

Ban đầu, những tấm ảnhđó đều không thể thiếu bóng dáng và nụ cười của Tân Thần. Nhưng không lâu sau,cô như bỗng mất hứng, không còn tạo tư thế nữa, chỉ xuất hiện trong những tấmảnh người khác chụp trộm. Tóc cô từ từ dài ra, trở lại màu cũ.

Mùa hè năm Tân Thần sắplên năm thứ ba, có người đăng topic rủ mọi người cùng đi Hà Phố ở Phúc Kiến.Hình như anh ta quen với Tân Thân nên chỉ đích danh cô tại sao không đăng ký.Tân Thần đáp lại “Hè này định tìm việc làm thêm, tạm thời chưa muốn đi biển”.

Lộ Phi cứ nhìn câu trảlời đó rất lâu. Tất nhiên anh còn nhớ rõ, Tân Thần từng nói muốn đi biển saukhi thi xong đại học, còn anh hứa sẽ đưa cô đi.

Không biết về sau cô đãđi ngắm biển với ai.

Đến năm ba, Tân Thần gianhập vào một nhóm nhỏ chuyên tìm đường trên diễn đàn, đi cùng mấy người khác,phụ trách đi thăm dò những khu vực thích hợp để thám hiểm núi ở những vùng lâncận, đánh giá mức độ khó khăn, an toàn và những trang bị cần có, sau đó tổ chứccho các bạn trên mạng cùng đi vào thời gian thích hợp.

Cô ít khi vắng mặt trongnhững hoạt động của nhóm, lời bình luận về tuyến đường đi vô cùng đơn giảnnhưng chính xác.

Có một ID là “TrườngPhong Kỷ Vạn Lý” dần dần liên lạc với Tân Thần. Có người đăng topic về nhữnggiai thoại trên diễn đàn, trong đó có một chủ đề là “Chúc mừng Trường Phong KỷVạn Lý đã trở thành người bảo vệ hoa của Hợp Hoan”. Bên dưới mọi người cũng đùagiỡn chúc phúc. Câu trả lời của Tân Thần cũng mang vẻ đùa cợt, “Ai là hoa, aibảo vệ ai vẫn chưa biết chắc đâu”. Trường Phong chỉ nói vẻ phóng khoáng: “Vinhhạnh của tôi”. Và ngoài ra, họ hiếm khi lộ diện cùng lúc trong một topic, giữtác phong kiêm tốn, không nhắc đến tình cảm hoặc tỏ những cử chỉ yêu thương.

Anh lật xem profile củaTrường Phong, cậu ta đến từ Tây Bắc. Thế thì, cậu ta chính là chàng trai đượcTân Khai Minh khen ngợi. Cậu ta đăng rất nhiều topic, có thể nhận ra là ngườihóm hỉnh, sâu sắc, lại có tư tưởng.

Trong một topic dài đằngđặc, mọi người nói đến nguyên nhân họ tham gia thám hiểm núi, gần như mọi IDtrong diễn đàn đều có trả lời. Câu trả lời của Trường Phong là: “Ghét rừng câynhớp nháp, đi trong tự do, vui với non xanh nước biếc, càng có thể tĩnh tâm hơnđể s nghĩ đến bản chất cuộc sống, cầu sự bình an trong tâm hồn”.

Câu trả lời của Tân Thầnvẫn rất ngắn, “Muốn biết những con đường không tên sẽ dẫn đến đâu”.

Ánh mắt Lộ Phi lại đóngđinh vào câu trả lời đó. Anh cũng vẫn nhớ cơn ác mộng mà Tân Thần thủa nhỏ từngnói với anh: Có lúc hình như cô đang chạy trên một con đường không nhìn thấyđiểm tận cùng, không biết dẫn đến đâu; có lúc cô như đang quay qua quay lạitrong hành lang tối hun hút, không tìm ra nổi nhà mình.

Cơn ác mộng ấy vẫn đeobám cô, cô dùng chiếc đèn pin luôn mang theo bên người đối phó với hành langtối om, và tham gia thám hiểm để mách bảo mình biết con đường nào cũng có điểmđầu và điểm cuối.

Tháng ba năm Tân Thầnsắp tốt nghiệp, cô xin phép vắng mặt các hoạt động của nhóm một thời gian, nóirằng gần đây định đi tìm việc làm ở nơi khác. Có người quen tò mò hỏi cô cóphải định đi Tây Bắc với Trường Phong không, câu trả lời của cô chỉ một từtiếng Anh đơn giản: NO. Trường Phong chỉ im lặng.

Đến tháng sau, TrườngPhong đăng một topic, tạm biệt thành phố này. Cậu ta viết cực kỳ đau thương vàvăn phong rất hay, vì nhớ quê hương lại đầy suy nghĩ về tương lai, và cả nỗiquyến luyến quãng thời gian đã qua. Các bạn trên diễn đàn đều xúc động, lần lượtbình luận: Có người nhớ lại những lúc cùng đi du ngoạn, có người chúc phúc anhbay vượt vạn dặm, có người hẹn sau này khi có dịp gặp nhau, có người tỏ ra tòmò về phản ứng của Hợp Hoan, cô chỉ im lặng. Thế là lại có người xuýt xoa vềtình cảm mong manh yếu ớt. Câu bình luận cuối của Trường Phong là “Mãi mãi cảmkích sự xuất hiện của cô ấy trong cuộc đời, sẽ không vì kết quả cuối cùng màhối hận sự gặp gỡ ban đầu”.

Về sau Trường Phongkhông còn xuất hiện trên diễn đàn đó nữa.

Đến tháng chín năm đó,Tân Thần mới xuất hiện trở lại trên diễn đàn, đăng ký tham gia một chuyến thámhiểm ngắn. Cô chưa bao giờ nhắc đến chuyến đi Bắc Kinh và Tần Linh.

Năm sau, cô đi Cam Nam;năm sau nữa, cô đi Tân Cương; năm nay, cô đã đi Tây Tạng. Những người tổ chứcđăng những topic dài về chuyến đi, tổng kết… cô chỉ bổ sung một ít. Trong ảnhtập thể, cô luôn đeo kính râm và mũ, không có tấm ảnh chụp một mình nào.

Như vậy có thể tìm đượcgì, Lộ Phiám chắc.

Anh đã bỏ lỡ cô nhữngbảy năm. Trong cuộc đời cô đã xuất hiện những gì và mất đi những gì? Cô đã từnglà khách qua đường trong cuộc đời ai, và ai từng để lại dấu vết trong cuộc đờicô? Diễn đàn này chỉ ghi lại một phần quá khứ của cô, không thể mách bảo anhbiết toàn bộ. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn lật lại từng chủ đề cũ, xem xét kỹ từngtấm ảnh, những chủ đề có liên quan đến cô.

Cũng chính quá trình tìmkiếm kỹ lưỡng như thế, đã khiến anh đứng lại khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữaTân Thần Và Phùng Dĩ An. Anh không thể kháng cự mọi cơ hội hiểu thêm về TânThần.

Lộ Phi biết rõ, anh đangtự mình lạc lối sâu thêm, không hề do dự và hối hận.

Tân Địch nghe mẹ gọi vềnhà ăn cơm, đồng thời bắt cô phải đưa cả Đới Duy Phàm về. Trong thời gian bà LýHinh nhập viên, anh bận rộn như con thoi, có vẻ rất chu đáo ân cần, đã giànhđược thiện cảm của bà Lý Hinh.

Tân Địch gọi điện rủ TânThần cùng về theo thói quan, “Lát nữa nhờ Đới Duy Phàm tiện đường đưa em đếnluôn”.

“Không”, Tân Thần đáprất nhanh, rồi cười, “Em bận chút việc, không ngồi xe anh ấy đâu. Nói hai báchộ em là em sẽ tự đến, muộn một tí”.

Tân Thần đến muộn hơn họkhoảng gần nửa tiếng. Cô chỉ chăm chú ăn cơm, ít khi lên tiếng. Cả bữa chỉ thấyĐới Duy Phàm cười nói vui vẻ. Biểu hiện của anh vẫn khiến bà Lý Hinh cực kỳ vuilòng, thậm chí Tân Khai Minh hiếm khi mở miệng cũng tươi cười ra mặt. Một cảnhhài hoà như thế không hiểu tại sao Tân Địch lại thấy hơi hối hận. Cô vẫn chưaquyết định phải tiếp tục với Đới Duy Phàm thế nào, vậy mà lại ngoan ngoan nghelời mẹ đưa anh về nhà, chẳng phải là tự chuốc phiền phức hay sao?

Tân Khai Minh hỏi tiến triểnviệc phá bỏ nhà bên Tân Thần, có nói: “Hôm nay hàng xóm cũng vừa gọi điện thoạicho con, bên công ty đã công bố giá đền bù”. Cô nói ra một con số bình quân,hơi cao so với dự đoán bi quan trước đó, chí ít người hàng xóm gọi điện cho côcũng thấy tàm tạm.

Tân Khai Minh gật dù:“Khu đó thì giá đó cũng không gọi là cao, có điều so với tuổi thọ khu nhà thìcũng chấp nhận được”.

“Công ty phá dỡ đồngthời tuyên bố cả điều khoản bổ sung,khá hấp dẫn. Trong một tuần thông báo, vàtrong khoảng mười ngày đến nửa tháng mà ký tên sẽ có tiền thưởng tương ứng.Chính sách này vừa công bố, nghe nói đã có ngay người đến ký tên. Rất nhiềungười cũng động lòng, có lẽ những hộ chây lì cũng không nhiều”.

“Thành phố cũng rất xemtrọng công tác phá bỏ khu đó, mấy lần triệu tập các bộ ngành chính phủ có liênquan và tập đoàn Hạo Thiên để mở cuộc họp. Lộ Thị đại diện cho bên khai thácrất đúng mực, tin rằng sẽ thuận lợi. Tiểu Thần, con đừng dây dưa nữa, làm thủtục nhanh đi”.

“Con biết rồi. Ngày maisẽ đi.”

“Có phải em lấy được tiềnrồi sẽ đi Côn Minh?”. Tân Địch hỏi.

Tân Thần gật đầu, “Vâng.Vừa hay là việc đã làm xong, không định nhận nữa”

Tân Địch đang định nóithì bà Lý Hinh lại bắt đầu dặn dò những việc cần chú ý để hôm sau đi công tác,Đới Duy Phàm cũng phụ hoạ. Tân Địch kêu khổ, “Con chỉ đi New York xem tuần lễthời trang thôi, có phải di dân lên sao Hoả đâu. Nếu mang theo cả một danh sáchmẹ kê khai ra, chắc chắc hành lý sẽ quá cân cho xem.”

“Con cẩu thả quá. Látnữa nhất định phải để Tiểu Đới kiểm tra lần nữa cho. Đừng bao giờ để quên cáigì.”

Đới Duy Phàm gật đầu ravẻ nhất định sẽ không phụ trọng trách được giao.

Ăn cơm xong, mọi ngườigiúp dọn dẹp bát đũa vào nhà bếp. Bà Lý hinh không cho họ đụng tay vào rửa, chỉbảo ra ngoài xem tivi, sau đó đi gọt hoa quả. Tân Khai Minh nói: “Tiểu Thần,đến thư phòng một lúc. Bác có chuyện muốn nói với con.”

Thư phòng của Tần KhaiMinh có giá sách chiếm hết hai mặt tường, bài trí rất trang nghiêm và có hơihướng hoài cổ, theo cách nói của Tân Địch thì không khác với kiểu trang trí vănphòng của Tân Thần là mấy. Tân Khai Minh ngồi xuống chiếc ghế mây trước cửa sổ,Tân Thần ngồi cạnh ông, cười nói: “Bác, có phải là định phê bình con chuyện gìkhông?”

Trước khi Tân Thầnnghịch ngợm, Tân Khai Minh cũng không muốn mắng cô trước mặt mọi người, lúc nàocũng gọi cô vào thư phòng. Dù cô bướng bỉnh thế nào mà hễ nghe nói vào thưphòng thì sẽ tỏ vẻ hối lỗi trước, sẽ biết cúi đầu ăn năn. Còn Tân Khai Minhthấy dáng vẻ đó của cô thì cũng không nỡ trách móc, chỉ ôn hoà nói lý lẽ, màtheo bà Lý Hinh là: “Sự kiên nhẫn của anh đều trút vào cháu gái anh cả”.

Nhớ đến chuyện cũ, TânKhai Minh cũng cười, “Mấy năm nay con r 4e8d t ngoan, Tiểu Thần, bác thật sự chẳngcó gì phê bình cả. Nhưng…”. Ông ngần ngại, “Con nói thật với bác đi, con cóthích Lộ Phi không?”

Tân Thần cười khổ. Côhiểu, bác cô xưa nay luôn thận trọng dè dặt, Lộ Cảnh Trung cha của Lộ Phi lạilà cấp trên cũ, ông luôn được yêu mến nên lúc nãy ắt sẽ thấy khó xử. Cô nói rõràng: “Bác ạ, con và Lộ Phi rất lâu rồi không gặp cũng không liên lạc, bây giờ cơbản chỉ là người lạ, không thể nói là thích hay không”

Câu trả lời đó khiến TânKhai Mình không biết phải nói thế nào. Tất nhiên, bà Lý Hinh đã phát biểu ýkiến về chuyện này, rất sắc sảo và thẳng thắn.

“Không phải em có thànhkiến với con bé Tiểu Thần. Hai năm nay nó thực sự đã thay đổi rất nhiều, nhưngnó tuỳ tiện quấy rối cuộc sống của Lộ Phi, chứng tỏ vẫn chưa đủ chín chắn”.

“Bí thư Lộ nghĩ thế nàothì em không đoán bừa được, nhưng chị Tạ bình thường nghiêm khắc thế nào, em vàanh đều biết. Chị ấy trước nay kỳ vọng Lộ Phi ra sao có cần em nói nữa không?”

“Chẳng lẽ anh muốn cấptrên cũ tìm đến anh nói chuyện mới vui à?”

“Ngay cả một gia đìnhngang bằng anh như nhà họ Phùng cũng thấy Tiểu Thần không hợp với con trai họ,Khai Minh, anh phải thật thận trọng”.

Tân Thần nói vẻ thoảimái: “Bác, bác đừng lo lắng chuyện của con. Con vẫn định đến Côn Minh ở trướcđã. Hôm qua bố gọi điện, hỏi khi nào con đến đó nữa. Bố và dì đã sắp xếp phòngcon xong cả rồi, đợi con đến là họ sẽ đi lĩnh giấy kết hôn, làm một buổi hôn lễđơn giản”

Nhắc đến hôn sự của TânKhai Vũ, Tân Khai Mình vẫn rất tán thành, còn đặc biệt dặn dò em trai đến Tếtphải dẫn vợ về chơi, nên không có lý do gì để ngăn cản Tân Thần. Nhìn cháu gáiđang mỉm miệng cười như thế không có chút tâm sự nào, Tân Khai Minh cảm thấytâm trạng rất phức tạp.

Hôm ấy sau khi nghe bàLý Hinh kể lại nguyên nhân Phùng Dĩ An và Tân Thần chia tay, ông rất bànghoàng. Lại liên tưởng đến chuyện Tân Thần không nói tiếng nào, chỉ bảo tínhcách không hợp,đón nhận sự sỉ nhục đó như không có chuyện gì xảy ra là lửa giậncủa ông đã bốc lên, cầm lấy di động gọi điện lý luận với ông Phùng một phen.

Bà Lý Hinh ngăn cảnquyết liệt, “Khai Minh, Tiểu Thần nhà anh cũng có tốt đẹp gì đâu. Phùng Dĩ Ancũng làm một trận tưng bừng trong nhà rồi, cứ đòi làm lành với nó. Thế mà anhcòn định tự sỉ nhục mình hay sao? Em cũng thấy họ quá đáng, nhưng anh không thểkhông phủ nhận là người ta suy nghĩ rất thực tế. Anh cần gì phải đi gây chuyệnnữa?”

“Tiểu Thần có gì màkhông xứng với Phùng Dĩ An, bị họ soi mói như thế?”

Bà Lý Hinh cười lạnh,“Hễ nhắc đến Tiểu Thần là anh lại thiên vị rồi. Lúc đầu em đã nói với anh màanh không nghe. Nói thực là, nếu em có con trai, em cũng mong nó tìm cô gái nàocó gia đình tử tế, tính cách ôn hoà”.

Cuộc tranh cái đó đã kếtthúc khi bà Lý Hinh thấy tức ngực, đau đầu, Tân Khai Minh đành đưa ngay bà đếnbệnh viện trong đêm đó, không nhắc lại chuyện này nữa.

“Tiểu Thần, bác từng nàytuổi nên suy nghĩ cũng hơi cổ hủ, lúc nào cũng nghĩ con gái có sự nghiệp làchuyện tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là có một gia đình. Bác thương con nhưthương Tiểu Địch vậy. Tiểu Đới ngồi ngoài ka có phải là bạn trai thích hợp vớiTiểu Địch hay không, nói thực là bác chẳng chắc chắn tí nào. Nhưng Lộ Phi thìkhác. Nếu con ở cạnh cậu ấy, bác hoàn toàn không lo lắng gì. Nên nếu con thíchcậu ấy thì dù thế nào đi nữa, bác cũng sẽ ủng hộ”.

Trong mắt Tân Thần ánhlên ngấn lệ. Cô hiểu rõ, lúc này bác nói với cô như thế là đã nghĩ cho hạnhphúc của cô đầu tiên. Cô cố gắng kiềm chế, gật đầu, “Con hiểu, bác ạ. Bác yêntêm, con sẽ tìm được người con yêu. Tiểu Địch cũng thế. Chị ấy trước nay vẫnhiểu rõ bản thân”.

Bà Lý Hinh ngoài kiađang cao giọng gọi họ ra ăn hoa quả, hai người bèn ra khỏi thư phòng, Tân Thầnnói phải đi trước, Tân Khai Minh bảo: “Khoan đã, để Tiểu Đới đưa con và TiểuĐịch về cùng”.

Tân Thần cười đáp: “Concòn chút việc, chưa về nhà vội. Địch Tử cứ ngồi lại đây vậy”. Cô chào mọi ngườirồi vội vã ra về.

Từ nhà cha mẹ Tân Địch,Đới Duy Phàm đưa cô về nhà, rất tự đắc, nói với vẻ huênh hoang: “Bây giờ ngoàiTân Thần ra, người nhà em cũng có thể nói là đều thích anh

“Thần Tử xưa nay vẫn tốtvới anh mà”.

“Cô em cuồng bà chị ấyđã đến tầm cao mới rồi, bắt đầu nhìn anh là thù địch đấy. Mấy hôm nay ngày nàophải ở lại công ty anh làm thêm đến tối muộn cũng thà gọi taxi chứ nhất quyếtkhông cho anh tiện đường đưa về, thậm chí cũng chẳng thèm nói với anh câu nào”.Đới Duy Phàm hẳn nhiên cũng không để tâm mấy đến thái độ của Tân Thần, chỉ cườinói đùa.

Tân Địch sững người. Lúcấy cô mới nhận ra, Tân Thần giờ đây thực sự đã cố tình giữ một khoảng cách nhấtđịnh với Đới Duy Phàm. Một Tân Thần xưa nay giao thiệp tự nhiên thân thiện vớimọi người mà lại thế, đương nhiên không phải vì chứng “cuồng chị” buồn cười,chắc sự nghi kỵ của mẹ ít nhiều đã lọt vào mắt Tân Thần. Tân Địch thấy lòngtrĩu nặng, sự nghi kị đó làm tổn thương người khác rất nhiều, còn cô không biếtphải giải thích thế nào.

Đới Duy Phàm đưa cô lênlầu, vào nhà ngồi, tỏ vẻ kể cả: “Theo lời mẹ em thì đưa hành lý ra đấy để anhkiểm tra xem có sót gì không?”

Tân Địch cười bảo: “Vậythì, đúng là em có sót một thứ. Anh giúp em mua đi”

“Gì thế?”

“Băng vệ sinh”

Đới Duy Phàm vốn đã đứngdậy bỗng nhiên do dự. “Cái này… hình như anh không tiện đi mua lắm. Hay anh đưaem đi mua?”. Anh thấy vẻ mặt tinh nghịch của Tân Địch thì đột nghiên tỉnh ngộ,túm chặt lấy cô, “Bây giờ em không đùa anh ngày nào thì thấy thiếu gì đó phảikhông?”

Tân Địch gật đầu nghiêmtúc, “Haizz, anh nói cũng đúng. Nếu chúng ta chia tay thì em phải tìm đâu ranhiều niềm vui như thế này?”

Đới Duy Phàm dở khóc dởcười, ôm cô ngồi xuống ghế, “Được rồi, anh quyết định hy sinh mình để em hànhhạ. Để em ỷ lại vào anh, xem sau này em dám nghĩ đến chuyện chia tay với anhnữa không?”

Anh ôm chặt cô, gươngmặt điển trai áp lại gần. Cô ngửa đầu ra tránh né không chịu nổi, “Chúng tangồi đàng hoàng nói chuyện chứ. Lát nữa Thần Tử về đó”.

Đới Duy Phàm cười to,nhưng vẫn kiềm chế mà buông cô ra, “Tân Thần đã không là tu nữ, cũng không phảicảnh sát phòng chống tệ nạn, chúng ta không cần ngồi thẳng, đợi cô ấy về kiểmtra chứ. Hơn nữa có phải là cô ấy không về thì anh muốn làm gì thì làm?”

Tân Địch lườm anh, “Nghĩhay gớm nhỉ!”

Đới Duy Phàm đang địnhnói thì điện thoại reo vang. Anh nghiêng người đến lấy ông nghe đưa cho TânĐịch đang ngồi trong lòng, là Tân Thần gọi, “Địch Tử, bạn em hẹn uống rượu, emsẽ về muộn. Mang chìa khoá rồi, đừng đợi em”.

“Đi uống ở đâu thế?” TânĐịch chỉ muốn bảo cô về sớm dể nói chuyện.

“Không xa lắm, ở ngayForever thôi. Ôi, A Phong muốn nói chuyện với chị”.

Trong ống nghe vẳng đếntiếng A Phong, “Tiểu Địch, anh về rồi đây”.

“Xem như anh cũng chịuvề rồi à, em cứ tưởng anh định ở lại Chu Phong làm người tuyết luôn chứ”.

A Phong cười nói: “Nhớanh rồi à?”

“Nhớ cái đầu anh!” Họ đãquen nói đùa nên Tân Địch cùng cười, “Anh về làm việc đàng hoàng lại đi, cửahàng sửa chữa và quán bar của anh sắp mọc cỏ rồi kìa. Lần này hình như đi cũnggần tháng nhỉ?”

“Khoảng đó. Năm nay làhuấn luyện mang tính thích ứng, năm sau anh nhất định sẽ leo lên đỉnh. Đúngrồi, ở đó anh còn gặp một người bạn cùng nghề với em, một nhà thiết kế thờitrang ở Bỉ, rất thú vị, đã leo lên được ngọn núi cao nhất mấy châu lục rồi. Anhta đi Thượng Hải trước, mấy hôm sau đến đây anh giới thiệu cho hai người làmquen nhé”.

“Mai em đi New York,chắc một tuần sau mới về được. Đến lúc đó hẵng tính”.

“Ừ. Em không đến đâyuống à?”

Tân Địch biết A Phonghẹn đa số là những người bạn cùng đi du lịch. Cô thừa nhận họ chụp ảnh rất đẹp,nhưng cô không có hứng với mấy trò dã ngoại đó, “Thôi, ngày mai em phải đichuyến bay sớm. Mọi người chơi vui vẻ nhé, nếu Thần Tử uống nhiều thì anh phảiphụ trách đưa nó về đó”.

Gác điện thoại, Đới DuyPhàm đang nhìn cô với nụ cười nửa miệng, “Thì ra em đúng là có một anh chàng dựbị với sở thích leo núi”.

Tân Địch ngẩn người,không nhớ đã nhắc đến A Phong khi nào. Có điều nếu nói cô và A Phong đều là“hàng dự bị” của nhau thì cũng không oan uổng lắm. Bạn bè bình thường hẳn nhiênsẽ không hẹn sau ba mươi lăm tuổi kết hôn, cho dù là kiểu nói đùa. Cô đành đápqua loa, “Em đi kiểm tra đồ đạc phải mang theo đây”.

Cô vừa nhúc nhích thìĐới Duy Phàm đã ôm chặt lấy cô, ấn cô ngồi yên trên đùi, “Giải thích cho anhnghe chứ. Lâu lắm rồi anh không ghen, cảm giác này thật mới mẻ kích thích”.

Tân Địch cười, “Giảithích gì cơ? Em và A Phong là bạn thân, chỉ thế mà thôi”.

“Vậy còn anh thì sao,quan hệ gì?”

Tân Địch cứng người, cóđiều cô chưa bao giờ chịu thua, “Quan hệ nam nữ ấy. Còn là quan hệ gì được?”

Đới Duy Phàm bị chọccười, “Chính xác, hơn nữa còn là quan hệ nam nữ khá là trong sáng”.

Dạo này Tân Địch vừaphải ở cạnh mẹ trong bệnh viện, lại bận xử lí công việc trước khi đi công tácnên ít có thời gian hẹn hò với Đới Duy Phàm. Lúc này thân mật như thế, hơi nóngcủa anh phả vào tai cô ngưa ngứa, cô khó mà không rung động, chỉ cố gắng trấntĩnh lại, “Bộ dạng này của anh rất giống đang quyến rũ kẻ khác”.

Đới Duy Phàm cười xoà,kề vào tai cô, giọng trầm khàn và rất mờ ám: “Tất nhiên. Vốn trời sinh mà khônglợi dụng thì chẳng phải là có lỗi với bản thân, mà còn có lỗi với em đó sao?Đến đây, tận tình hưởng thụ anh đi, không cần sợ sẽ nghiện đâu!”

“Này này, chưa thấy aitự sướng như anh!”

“Lần ở Hồng Kông, rõràng em có ý nghĩ đó mà!”

Nhắc đến Hồng Kông, TânĐịch vẫn có vẻ thiếu tự nhiên, “Khác mà”.

Đới Duy Phàm nheo mắtnhìn cô, “Lúc đó em định quậy tung rồi bỏ đi

Mặt Tân Địch nóng lên,cô cười khan, nói như van xin: “Anh làm ơn đừng ai oán thế được không. Em nghemà nổi da gà lên đây”

Đới Duy Phàm cười đáp:“Còn những thứ nghe sến hơn nữa cơ, không nghe là tổn thất của em”

Kiểu đối thoại này thựcsự rất ấu trĩ. Tân Địch thầm kỳ thị, nhưng đồng thời phải thừa nhận rằng cô rấtthích nghe, “Nói đi nói đi, cũng thử thách sức chịu đựng của em xem sao?”.

Thế nhưng Đới Duy Phàmbỗng nhiên chuyển chủ đề: “Ban ngày em gọi điện thoại cho A Ken, nhờ anh tagiúp anh trông nom em, nếu đánh mất em ở New York thì phiền lắm”

“Có cần nhờ vả thếkhông? Anh và mẹ em người này khoa trương hơn người kia, tự dưng đối xử với emnhư thể là trẻ bị thiếu năng ấy”

“Anh ở Hồng Kông theo emsuốt về đây, thấy em qua cửa kiểm soát vừa nghe thấy điện thoại vừa đặt túi mộtbên, vào khách sạn đăng kí thông tin không tìm ra chứng minh nhân dân, ở sânbay thì đi sai cửa lên máy bay, xuống máy bay thì lại quên túi xách bên cạnh…đã đủ xác định em thực sự kém thông mình rồi” . Tân Địch cười khổ sở, đang địnhlên tiếng thì cánh tay Đới Duy Phàm đặt ở eo cô đã xiết chặt, “Cũng may emthiếu thông minh thế nên anh mới có gan theo đuổi”

Tân Địch nghẹn lời. Tàinăng của cô sau khi được mọi người công nhận thì sự cẩu thả và xem thường tiểutiết đều được mọi người tha thứ, trở thành những tật xấu nho nhỏ vô hại, côcũng vui vẻ bỏ qua cho bản thân. Nhưng kiểu nói thắng thắn như Đới Duy Phàm thìvẫn là lần đầu cô nghe thế, “Anh đang khen sự quyến rũ của em hay là chê baiem?”

“Em nghĩ sao?”

“Căn cứ vào nhận thứcbản thân, thì danh tiếng nhỏ bé của em không đến nỗi doạ đàn ông chết khiếpkhông dám theo đuổi, sự thiếu thông minh của em cũng không đến mức độ đángyêu”. Tân Địch cười thật thà, “Thế nên, em thà tin rằng anh đã bại dưới sứcquyến rũ của em còn hơn”.

Trên gương mặt tròn trịacủa Tân Địch, bộ phận nổi bật nhất chính là đôi mắt cô, sáng rõ linh hoạt, đồngtử hơi nâu, khi chớp mắt lấp lánh ánh sáng thông minh. Khoé môi nhướn lên, nụcười tinh nghịch khiến vẻ mặt cô càng thêm sinh động. Đới Duy Phàm không nhìnđược nữa, cúi xuống thật sâu. Nụ hôn ấy dần trở nên nóng bỏng, từ đôi môichuyển vào tận bên trong, quấn quýt đùa nghịch, vấn vướng không rời.

Tân Địch nghĩ mơ màngrằng, quả nhiên sức cám dỗ của sắc đẹp có thể phá tan ý chí. Nhưng cảm giác baybổng như đi trên mây thế này quá tuyệt vời quá mê đắm, nếu tập trung ý chí đểchống cự thì hình như có lỗi với bản thân quá. Khi cánh tay mạnh mẽ bế cô lênđi về phía phòng ngủ, cô đã ôm chặt lấy cổ anh.

Thì ra cơ thể hai ngườicó thể thân mật đến thế. Tân Địch thực sự cảm thấy rất kỳ diệu.

Trước mười tám tuổi, TânĐịch trưởng thành dưới sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, gần như không tưởngtượng gì về những bạn khác giới. Lên đến đại học, đầu tiên thì phải làm việcgiữa đám người mẫu nam nữ chỉ mặc nội y chờ thay quần áo trong hậu đài, rồi vềsau bắt đầu học về cơ thể người do khoa thiết kế thời trang mở. Sự kinh hãi banđầu đã biến mất, cô nhanh chóng quen với những người khác giới xuất hiện trướcmặt cô và cơ thể của họ, bắt đầu quan sát họ bằng cặp mắt chuyên nghiệp, không còntưởng tượng linh tinh nữa.

Mấy cuộc tình về sau tấtcả đều nhàn nhạt, không thể phát triển đến giai đoạn thân mật với nhau.

Khi Đới Duy Phàm đặt côlên giường, tay luồn vào áo lót của cô, cô cũng có chút hoảng sợ, nhưng côquyết định lần này không bắt dừng lại nữa. Nụ hôn của anh quấn quýt cuồng nhiệtkhiến cô nghẹt thở; cơ thể anh rất đẹp, săn chắc và những cơ bắp rõ ràng cuộnlên dưới tay cô; mồ hôi từ cơ thể có màu da đồng khoẻ mạnh của anh rơi xuốngngười cô; khi tiến vào mang theo cả cơn đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thểchịu đựng được.

Cô vừa nghĩ thì ra cũngchỉ thế mà thôi, thì nụ hôn của anh đã rơi xuống tai cô, cơ thể bắt đầu cửđộng, kết hợp đến mức không còn một kẽ hở nào. Cô không tài nào nghĩ nổi nữa,chỉ toàn tâm ôm chặt lấy anh.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/69438


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận