Hạnh Nhi bất an mà nhìn về phía Tần Hoài Hoài, nhưng đối phương là Vương gia nha, tiểu thư xông tới như vậy, chắc dữ nhiều lành ít rồi!
“Nói nhảm!” Tần Hoài Hoài siết chặt phong thư trong tay, khí thế bừng lên, choáng nha, thật sự coi nàng dễ ức hiếp à! Muốn bỏ nàng, nàng bỏ hắn cũng không có khác lắm!
Dầu gì bây giờ dáng người này thuộc về mình quản, Tần Hoài Hoài tạm thời đã quên kinh ngạc khi xuyên qua, quyết định trước tiên giúp chủ nhân của dáng người này đi gặp tên đàn ông bạc tình, đòi lại công đạo!
“A.” Hạnh Nhi chán nản đi theo sau lưng Tần Hoài Hoài đang giận dữ ngút trời, ai, dù sao cũng đã bị đuổi ra Vương Phủ rồi, phá hư thì phá hư thôi?
Thật vất vả mới tìm được ‘ Phẩm Hương Các ’, Tần Hoài Hoài lại như đưa đám vạn phần.
Thì ra ‘ Phẩm Hương Các ’ này là lầu các được xây ở trên một chiếc thuyền lớn, mà chiếc thuyền lớn đang dừng ở giữa hồ.
Tần Hoài Hoài chán chường mà đứng ở ven bờ hồ, không có thuyền, nàng làm thế nào để đi lên!
“Tiểu thư em thấy chúng ta vẫn là trở về thôi!” Hạnh Nhi cảm thấy nên thuyết phục tiểu thư đừng làm chuyện điên rồ là quan trọng nhất.
“Không được!” Tần Hoài Hoài đứng lên, kiên định mà lắc lắc đầu, “Không thể vì một chút khó khăn nhỏ, mà nửa đường bỏ cuộc!” Nàng chính là loại người không đụng tường Nam, tâm không chết, coi như có đụng tường Nam, thì tâm cũng không nhất định phải chết như vậy!