Duyên Đến Chương 1.2

Chương 1.2
"Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú."

 Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?! 

Khương Hồng Lăng miệng nhất biển, lập tức hất tay anh ra khóc."Chú gạt người!" 

"Anh gạt người? ﹗" Anh bị phản ứng của cô hù dọa choáng váng. Cô bé tại sao lại đột nhiên khóc? 

"Chú nói muốn mời ta ăn MacDonald căn bản là gạt người, chú là người xấu, người xấu." 

"Anh không có lừa..." 

"Người xấu! !" 

Anh không kịp nói không lừa cô, cô đã xoay người bỏ chạy. Ngôn Nghiễm liền giật mình, lập tức đuổi theo sau, nhưng đột nhiên lại xuất hiện hai nữ sinh chặn đường đi của anh. 

"Học Trưởng, không nghĩ gặp anh ở nơi này." Giọng nói vui mừng từ một nữ sinh vang lên. 

"Đúng rồi, không nghĩ trùng hợp như vậy." Học Trưởng Ngôn Nghiễm nói, " Anh ở gần đây sao?" Một nữ sinh hưng phấn kêu lên. 

"Thực xin lỗi, cho qua." Ngôn Nghiễm nói, hoàn toàn không nghe các nàng nói những gì, một lòng chỉ nhanh chóng đuổi theo Khương Hồng Lăng đã cách anh càng lúc càng xa, nhưng anh đi hướng trái hoặc hướng phải đều có người chắn ở trước mặt. 

"Học trưởng, anh không nhận ra chúng tôi sao?" 

" Chúng tôi là học muội trung học của anh." 

"Thực xin lỗi, cho qua." Hắn không nhịn được giận tái mặt. 

"Ta gọi là Trương Nhã Linh còn cô ấy là Trịnh Thục Phân. Năm trước trường học có tổ  chức hội thi bơi lội, lúc đó Học Trưởng từng đến lớp chúng tôi có bán đồ ăn ngọt không cay, chúng tôi muốn mời khách, Học Trưởng lại kiên quyết muốn trả tiền." 

"Đúng rồi, chúng tôi đành phải nhận lấy tiền sau đó cho Học Trưởng một dĩa đồ ngọt, anh còn nói là anh rất thích ăn đồ ngọt." 

"Học trưởng, anh có nhớ việc đó không? Khi đó hai người chúng ta là người phục vụ anh. Anh cũng không biết..." 

Hai người kia giống như chim sẻ nói chuyện không ngừng, Ngôn Nghiễm căn bản không đấu lại các cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé Khương Hồng Lăng biến mất trong tầm mắt anh. 

Đáng ghét, hôm nay anh thật sự là gặp chuyện xui xẻo nha! 

" Khương Hồng Lăng." 

Vừa nghe đến cái giọng nói quen thuộc này, Khương Hồng Lăng nhịn không được thở dài một hơi, giống cái tiểu đại nhân đeo bám không buông, ngẩng đầu trừng mắt đã qua một tuần liên tục chú xuất hiện ở nơi này đợi cô. 

"Quái thúc thúc, chú lại muốn làm cái gì?" 

"Chú. . . . ." Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa bị nghẹn chết khi nghe cô nói vậy , thân hắn cao trừng mắt chỉ tới phần eo cô bé, nghiêm trang nói "Không nên gọi anh là quái thúc thúc, bảo anh Nghiễm ca ca." 

Khương Hồng Lăng nhịn không được nhìn người trước mắt cô, cô bây giờ đã biết, trước mắt chú này không phải là người xấu, chính là rất kỳ quái mà thôi. Bởi vì hắn liên tục xuất hiện một tuần, còn chưa có ý làm hại cô, nhưng lại muốn mời cô ăn MacDonald, cho nên hiện tại cô đối mặt hắn cảm thấy không đáng sợ, chính là cảm thấy tò mò mà thôi. 

"Chú..." 

" Anh Ngôn Nghiễm, gọi anh là anh Ngôn Nghiễm." Ngôn Nghiễm nói, cảm thấy mình cũng sắp muốn nổi điên . 

"Chú hôm nay lại muốn tìm cháu làm cái gì?" Khương Hồng Lăng không để ý đến anh  kháng nghị, chính là tò mò hỏi anh. 

Gần một tuần rồi, anh mang cô đi ăn MacDonald, mua laptop cho cô, còn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe . . . . . Có khi còn quên thời gian, hại cô về nhà trễ, bị mẹ la . Không biết hôm nay hắn lại muốn làm cái gì? 

"Mẹ muốn cháu v ề nhà sớm một chút." Nàng lên tiếng thông báo trước. 

" Khương Hồng Lăng nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, tại sao em gọi anh...Ách, là quái thúc thúc?" Hắn nhịn không được hỏi, thật sự là ghét bị xưng hô thế này! 

"Bởi vì chú rất kỳ quái." 

"Anh làm sao kỳ quái? Hơn nữa anh không phải đã nói với em là anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi sao? Cho nên không cần lại gọi anh là chú được không?" 

"Nhưng là chú so với cha ta còn già hơn." 

Hưu một mũi tên chính giữa hồng tâm bắn vào trái tim Ngôn Nghiễm, anh nhìn cô, trên mặt có một chút bi thương và nét mặt dở khóc dở cười  . 

"Anh thật sự già như vậy sao?" 

Khương Hồng Lăng cố gắng dùng sức gật đầu. 

Hưu, lại một mũi tên chính giữa hồng tâm. 

"Nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, anh nhìn già chỗ nào?" Anh thẳng thắn nhìn cô hỏi. 

Làm sao? Cô chăm chú nhìn hắn, không hiểu hắn có ý tứ gì. Già chính là già nha, còn già chỗ nào là sao? Được rồi, nếu chú nhất định hỏi như vậy, vậy 

" Rất già." Cô trả lời. 

Thở phì phò hưu lúc này là trái tim của Ngôn Nghiễm sớm vỡ nát. Anh thật sự  già như vậy sao? So với ba cô còn già hơn, hơn nữa còn là" rất già" ? 

" Khương Hồng Lăng, em làm bị thương trái tim của anh." Anh làm bộ khóc thút thít nói. 

"Chú..." Khương Hồng Lăng có chút không biết làm sao nhìn anh, "Thực xin lỗi, nhưng là mẹ nói làm người phải thành thực, không thể nói dối." 

Cô thật sự là không biết như vậy làm vết thương của anh càng thêm đau, Ngôn Nghiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập vẻ có lỗi, khóc không ra nước mắt. 

" Khương Hồng Lăng, nói cho anh Ngôn Nghiễm, em có yêu thích anh không?" Anh chăm chú hỏi rồi dắt tay cô bé hướng tới nhà cô mà đi,. Anh vẫn nhớ cô vừa mới nói với anh là mẹ cô muốn cô về nhà sớm một chút. 

Khương Hồng Lăng do dự nhìn hắn sau đó cúi đầu nhận thức sự việc, nhưng mà cô trả lời không được. 

Cô thật sự thực thích hắn mời cô đi ăn MacDonald, cũng thích hắn mua cho cô laptop, càng ưa thích hắn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe...Nhưng là cô chán ghét trên mặt hắn đầy râu, bởi vì nó làm cho hắn nhìn giống người xấu, mà cô chán ghét người xấu. 

" Khương Hồng Lăng?" 

"Cháu...Không biết." Cô ngước mặt giãy dụa nói. 

Ngôn Nghiễm nhếch môi cười làm lộ ra hai hàm răng nanh chỉnh tề, ở phía trên là chòm râu đen làm tăng thêm hàm răng trắng noãn, nhưng cũng rất dọa người. Anh không biết hành động tươi cười của mình đã hù dọa đến cô bé, anh đang chìm đắm trong lời nói của cô là cô không chán ghét anh. 

Nguồn: truyen8.mobi/t37470-duyen-den-chuong-12.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận