Gian Khách Chương 1 01: Muốn đi mạo hiểm

Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 3: Hành Trình Tây Lâm
Chương 101: Muốn đi mạo hiểm

Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip.vandan







Chi Hạm đội tên là Dạ Lang kia cũng không có thừa cơ mà tiến hành tập kích Không cảng Lạc Khâu ở các đó không xa. Giống như là những hồi chiến tranh thời viễn cổ của Đế Quốc vậy, vị quan chỉ huy tóc quăn vàng hoa kia luôn kiên định chấp hành một chính sách quân sự ‘trăm vây thả một lối’. Bọn họ cũng không có sử dụng Chủ pháo oanh kích xuống mặt đất, tiến hành công kích Không cảng, chủ yếu là sử dụng các chiến đấu cơ do Hạm đội phóng thích ra mà thôi.

Mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong bóng đêm, toàn bộ không gian có đến mấy trăm đầu chiến đấu cơ cá nhân, giống hệt như một đàn muỗi khổng lồ, liên tục quần đảo khắp nơi trên bầu trời, cố gắng bay loạn né tránh những luồng tên lửa đạn đạo phòng không cùng với những luồng sáng quan sát không gian của Quân đội Đế Quốc bên dưới. Thỉnh thoảng bọn chúng lại phóng xuống những luồng lửa đạn công kích mặt đất. Mặc dù tốc độ lẫn trốn của bọn chúng khá nhanh, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài đầu chiến đấu cơ bị dưới mặt đất bắn trúng, mang theo một cái đuôi khói thật dài, thảm không thể nói nên lời, đâm sầm thẳng xuống mặt đất mà nổ tung.



Nhưng mà mặc dù bị đánh trúng, thế nhưng những gã phi công chiến đấu cơ mini của Hạm đội Hoàng gia Đế Quốc, vẫn như cũ vô cùng cường hãn, cố gắng khống chế chiếc chiến đấu cơ của mình, hướng về các căn cứ chỉ huy của căn cứ mặt đất tại Không cảng Trạch Khâu mà đâm xuống, dùng sự tử vong oanh liệt của mình khiến cho Quân đội Liên Bang tạo thành thương tổn lớn nhất có thể. Những gã phi công Đế Quốc này mặc dù không có nhảy dù phóng xuống, nhưng các quân nhân Quân đội Liên Bang bên dưới mặt đất đối với thế tiến công quyết tiệt như thế này, cũng không cảm thấy có gì ngoài dự liệu cả. Bởi vì trong kinh nghiệm chiến trường lâu năm của bọn họ, đám người Đế Quốc từ trước đến giờ cũng đều là loại kẻ điên không biết sống chết là gì.

Những chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang cũng sớm bắt đầu bay lên không trung, ở trong khoảng thời gian vài phút liền phát động ngênh đón các chiến đấu cơ của Đế Quốc. Trong bầu trời đêm của phía Tây Nam hành tinh 5460, những thanh âm rít gào của không khí cùng tiếng nổ mạnh như pháo hoa đì đùng không ngừng vang lên.

Cách Không cảng Trạch Khâu một khoảng chừng 30km, trên con đường quốc lộ chuyên dụng lúc này lại là vô cùng im lặng. Một đoàn xe thật dài trầm mặc đậu im lìm bên cạnh con đường quốc lộ. Mọi người lúc này đều im lặng chăm chú nhìn thảm trạng cùng với những chiến hỏa không ngừng diễn ra tại Không cảng. Không ai mở miệng nói chuyện tiếng nào, nhất là hiện tại hình như bên trong đội ngũ tựa hồ cũng đã xảy ra tranh cãi nội bộ nào đó.

- Đây là kế hoạch mà Ban Tham Mưu của Bộ Quốc Phòng đã định ra, anh có quyền gì mà không đồng ý?

Vị Thiếu Tướng kia lúc này đã âm trầm chạy đến bên ngoài chiếc ô tô màu đen, phẫn nộ quát Hứa Nhạc đang ngồi ở trong xe:

- Tốc độ nhất thiết phải nhanh, cậu còn lăng nhăng ở nơi này làm gì cơ chứ?

Hứa Nhạc tắt đi hệ thống bản đồ điện tử của hệ thống khống chế tự động bên trng chiếc xe, hai tay nắm chặt cái vô-lăng, trầm mặc suy nghĩ mấy giây, sau đó quay đầu lại, thoáng nói mấy câu gì đó với Giản Thủy Nhi, sau đó mở cửa xe, bước xuống, đứng thẳng người trên mặt đường, nhìn vị Thiếu Tướng kia, nói:

- Nếu như muốn đi Không cảng Lạc Khâu, tôi nghĩ, cũng không cần phải có nhiều người như vậy cùng đi.

Ngay khi Tinh cầu 5460 bùng nổ nên đại chiến dữ dội, Hứa Nhạc sớm đã biết rõ ràng Quân đội Liên Bang đến tột cùng là muốn làm cái gì rồi. Tuy rằng hắn vẫn không hiểu được vì cái gì Quân đội Liên Bang lại có thể khẳng định được trình độ hấp dẫn của Giản Thủy Nhi đối với Quân đội Đế Quốc như vậy… Nhưng mà, hắn khẳng định, Giản Thủy Nhi chính là con mồi, mà bản thân mình, Tiểu đội 7, cùng với nguyên một doanh binh lính thiết giáp khuôn mặt kiên nghị, nhưng tâm trí ngây ngô ở trên con đường quốc lộ này, nếu toàn bộ chuyển hướng chạy đến Không cảng Lạc Khâu, như vậy nhất định sẽ gặp phải những nguy hiểm không thể nào biết trước được.

Hắn biết rất rõ ràng, thân phận hiện tại của mình là một gã quân nhân sĩ quan, nhất định phải phục tòng mệnh lệnh của cấp trên. Thế nhưng hắn cũng không thể nào trơ mắt nhình toàn bộ một chỉnh biên doanh đoàn thiết giáp này vì để bảo hộ Giản Thủy Nhi và mình mà lâm vào tình cảnh bị Quân viễn chinh Đế Quốc bao vây, tiêu diệt.

Trên mặt hắn lúc này vẫn còn đeo cặp kính râm quen thuộc kia, cho nên ai cũng không biết được rằng, lúc này cặp mắt hắn đang nheo lại, thông qua đồng tử bên phải, đang cùng cái lão già kia tiến hành trao đổi.

Nhìn thấy cảnh Không cảng Trạch Khâu bị công kích, hơn nữa lúc này Quân viễn chinh Đế Quốc đang không ngừng mạnh mẽ công kích, từ trước đến nay chưa từng có, như vậy chứng tỏ rõ ràng, đám người Đế Quốc đã phi thường nắm rõ hành trình của Giản Thủy Nhi. Lão già kia chỉ dùng một khoảng thời gian vô cùng ngắn, liền điều tra ra được một khoảng thời gian mà trạm tiếp sóng tín hiệu Đài truyền hình Liên Bang bị gián đoạn tín hiệu, chính là do tín hiệu điện tử của đám Quân viễn chinh Đế Quốc xâm nhập.

Nhưng mà vào giờ phút này, vô số các phi cơ chiến đấu mini của Quân viễn chinh Đế Quốc đang giống như một đàn châu chấu khổng lồ, không ngừng vần vũ rậm rạp trên khắp bầu trời Nam bán cầu, trong khoảng thời gian ngắn Quân đội Liên Bang căn bản không thể nào quét sạch được. Mà mấy cái thiết bị điện tử mini phiền toái do đám khoa học gia của Đế Quốc chuyên thiết kế để quấy rối hệ thống Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang, cũng trong lúc này đã mạnh mẽ kế hợp với hệ thống vệ tinh tín hiệu của Quân đội Đế Quốc, chính nhờ đó mà đã chính xác tìm ra được mục tiêu cần thiết của bọn họ.

Hệ thống điện tử theo dõi còn lại trên khu vực Nam bán cầu của Liên Bang, cũng chỉ còn lại được khoảng 67% là hoàn chỉnh mà thôi, cho nên vốn cũng không có biện pháp gì trong thời khắc này tiến hành che chắn tín hiệu, hoàn toàn che chắn lại đoàn xe đang tiến hành trốn chạy này.

- Kế hoạch của Bộ Quốc Phòng là cái gì, chúng ta cũng đã biết rất rõ ràng rồi. Một mình tôi sẽ mang theo Giản Thủy Nhi đi đến nơi đó.

Hứa Nhạc gỡ xuống cặp kính râm trên mắt mình, nói với vị Thiếu Tướng kia, sau đó hắn quay lại nói với đám thuộc hạ dưới quyền của mình, các nhân viên của Tiểu đội 7, hạ một mệnh lệnh:

- Cố Tích Phong, chuẩn bị khởi động nhiệt…

Cố Tích Phong, chuyên gia về máy móc số liệu của Tiểu đội 7, nghe hắn nói như vậy, khẽ sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức đặt khẩu súng tiểu liên Tạp Yến trong tay mình vào trong khoang xe, rất nhanh chạy thẳng về phía chiếc xe tải nhiều trục trọng hình ở phía sau chiếc ô tô màu đen, vươn người nhảy nhanh lên cái thùng xe. Sau đó, những thanh âm van điện tử cùng với tiếng khởi động máy từ trong thùng xe nhẹ nhàng vang lên. Đồng thời, những tấm chắn ba phía của cái thùng xe phía sau chiếc xe tải bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

- Cậu định làm cái gì?

Vị Thiếu Tướng kia kêu lên, trong tròng mắt bắt đầu toát ra một tia tức giận. Ông ta tiến lên hai bước, hướng về phía Hứa Nhạc ngay trước mặt mình hét lên:

- Anh cho rằng anh là ai cơ chứ? Không có một doanh đoàn thiết giáp bảo hộ, anh cho rằng anh có thể mang theo Giản Thủy Nhi tiểu thư bình an đi đến Không cảng Lạc Khâu à? Anh có phải là điên rồi không?


Nghe được hai chữ ‘tiểu thư’, Hứa Nhạc càng thêm khẳng định rõ ràng, vị Thiếu Tướng này chắc chắn là một gã quân nhân sĩ quan trực thuộc quyền quản lý của Phí Thành. Tình huống đã đến thế này rồi, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, con đường phía trước đã trở nên hung hiểm như thế nào rồi. Quân đội Liên Bang đã thể hiện rõ ràng ra dụng ý đem mọi người đang ở trên con đường quốc lộ này ra làm con mồi của mình rồi.

- Tôi kiên định cách nhìn của tôi!

Hứa Nhạc cũng lui về phía sau hai bước, mở cánh cửa sau của chiếc xe ô tô màu đen, kéo tay Giản Thủy Nhi đi ra, thấp giọng nói:

- Quân đội Liên Bang có thể một phen không lo lắng đến tính mệnh của mấy trăm chiến sĩ ở đây, nhưng tôi thì tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này phát sinh được. Điều càng quan trọng nhất chính là, tôi cho rằng một mình tôi mang theo Giản Thủy Nhi rời đi, khả năng nắm chắc càng lớn hơn một chút.

Thời gian lúc này quả thật vô cùng cấp bách, sắc mặt của vị Thiếu Tướng kia lúc này cũng đã trở nên vô cùng khó coi. Ông ta lại tiến nhanh về phía trước, giơ tay ra nắm chặt bả vai của Hứa Nhạc, hạ thấp thanh âm nói với hắn:

- Chó má cái gì nắm chắc! Cậu có biết là bên trong cái kế hoạch này của Bộ Quốc Phòng ẩn chứa bao nhiêu điều mạo hiểm hay không? Nếu như tiểu thư có bất cứ tổn thương gì, Bộ Quốc Phòng làm sao có thể giải thích với người đó đây? Tôi tự mình dẫn theo một doanh thiết giáp mạnh nhất của Bộ Chỉ Huy để hộ tống các người lên đường, cũng không có đến nửa điểm nắm chắc, vậy mà cậu dám nói một mình cậu lại có thể nắm chắc à?

Hứa Nhạc cũng không phải là dựa theo cái suy nghĩ chủ nghĩa anh hùng cá nhân mà nói như vậy, cái hắn căn cứ vào chính là lối suy nghĩ logic của một gã Công Trình Sư. Theo sự suy tính của hắn, lúc này ở trên cái khỏa tinh cầu tràn ngập khói lửa ngập trời, chiến hỏa khủng khiếp như thế này, một mình mình dẫn theo Giản Thủy Nhi rời đi, mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Con Robot MX ở trong chiếc xe tải lúc này đã hoàn thành việc khởi động nhiệt. Dưới sự bảo hộ tìm đường của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, hắn tin tưởng mạnh mẽ ràng cho dù đám người Đế Quốc có cường thịnh đến mức nào đi nữa, mưu mô xâu xa đến đâu, cũng không có cách nào ngăn cản được mình cả.

Một đầu Robot MX dùng để ngăn cản thế tiến công khủng bố của đám Quân viễn chinh Đế Quốc tự nhiên cũng không có nửa điểm tác dụng nào, nhưng mà dùng để bỏ chạy trối chết, tự nhiên là hoàn toàn dư thừa.

- Tôi lấy thân phận một Thiếu Tướng ra lệnh cho cậu, lập tức lên xe rời đi!

Vị Thiếu Tướng kia phẫn nộ khiễn trách.

Hứa Nhạc mặc kệ hắn lôi kéo quần áo của mình, thoáng cúi đầu liếc nhìn thời gian một chút, nói:

- Trong bản văn kiện mệnh lệnh điện tử tuyệt mật ông đưa tôi trước đây, tôi mới là người có được quyền hạn cao nhất trong cái kế hoạch hộ tống lần này! Bộ Quốc Phòng một khi đã đem đầu Robot này cấp cho tôi, như vậy chứng minh rằng, vị lão nhân gia kia sớm đã đoán ra được tôi sẽ lựa chọn như thế nào rồi.

Hắn nắm chặt bàn tay của Giản Thủy Nhi, nói một cách kiên định. Hắn quan tâm đến sự sống chết của toàn bộ doanh quân lính thiết giáp này, còn các Tướng quân cao cấp của Bộ Chỉ Huy lại quan tâm đến sự sống chết của Giản Thủy Nhi. Cái này quả thật cũng không phải là chứng minh Quân đội Liên Bang cùng với lão nhân gia kia vô tình lãnh khốc, mà đều là những phản ứng trời sinh của những người chỉ huy quân sự mà thôi.

Cánh tay của vị Thiếu Tướng kia thoáng mạnh mẽ lên một chút, nói có chút van xin:

- Cậu chẳng lẽ cho rằng bản thân một mình cậu so với một doanh thiết giáp hoàn chỉnh còn mạnh mẽ hơn sao? Trung Tá Hứa Nhạc, tỉnh táo lại đi!

Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến hắn nữa, mạnh mẽ lôi theo Giản Thủy Nhi đi thẳng về phía chiếc xe tải trọng hình kia. Cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang bị hắn nắm chặt tay kéo đi vẫn là duy trì trầm mặc, nhu thuận một lời cũng không nói, tùy tiện để cho Hứa Nhạc xử lý tất cả mọi chuyện. Chỉ là trong cặp mắt trong vắt thật to của cô ta toát ra một tia tò mò cùng với khiếp sợ.

- Bạch Ngọc Lan, đem cái thùng kia đến đây!

Lúc đi ngang qua mấy chiếc xe quân dụng của đám người Tiểu đội 7, Hứa Nhạc nhìn về phía gã nam nhân thanh tú đang đứng dựa lưng vào một chiếc xe, nói.

Cặp mi của Bạch Ngọc Lan thoáng nheo chặt lại, đem cái tàn thuốc trên tay ném nhanh xuống bên hông con đường quốc lộ. Hắn đã mơ hồ đoán được Hứa Nhạc là muốn đi làm chuyện gì. Thế nhưng hắn lại căn bản không muốn một mình Hứa Nhạc đi làm chuyện mạo hiểm như vậy. Toàn bộ đám người Tiểu đội 7 cũng không muốn để mặc cho cái tên gia hỏa này đi làm một tên đại anh hùng ngu xuẩn như vậy.

Phát hiện thấy Bạch Ngọc Lan còn đang do dự, Hứa Nhạc phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn hắn một tiếng, lớn giọng lên:

- Đem đến đây!

Đám nhân viên công tác không phải là quân nhân lúc này cũng đều đã bước khỏi xe của mình, nhìn về phía bầu trời chiến đấu kịch liệt ở phía Tây Nam kia, cả người không ngừng run rẩy. Đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội 7 cùng với đám quân nhân sĩ quan của doanh thiết giáp kia, thì cũng đều đã bước xuống xe, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn về phía cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang hướng về phía chiếc xe tải hạng nặng kia bước nhanh đến.

Vị Thiếu Tướng phục trách kế hoạch lần này sắc mặt âm trầm bất định, nhìn chằm chằm về phía một màn này, tựa hồ đến lúc này cũng không có hạ quyết tâm là nên ngăn cản hay là để mặc hắn bỏ đi, hơn nữa là phải làm cách nào để có thể ngăn cản hắn.

Hệ thống ràng buộc của chiếc xe tải hạng nặng nhiều trục kia lúc này cũng đã mở ra. Một đầu Robot MX màu đen đang được cố định chặt chẽ ở nơi đó, giống như là một gã khổng lồ bằng sắt thép đang im lìm ngủ say, chờ đợi vị chủ nhân của mình đến đó thức tỉnh dậy.

Một tiếng tích tích nhỏ bé mà vô cùng quen thuộc nhất thời vang lên, cái cửa khoang thuyền trước ngực của con Robot kia nhất thời mở ra. Hứa Nhạc đem cái thùng kim loại nặng nề kia ném thẳng lên trên cái bục kim loại chứa đồ trong khoang hành lý, dẫm chân lên cái cầu thang đi thẳng lên trên, sau đó xoay người lại, hướng về phía cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang bên dưới, vươn cánh tay phải ra.

Hắn trầm mặc hỏi:

- Hiện tại cô có hai con đường để mà lựa chọn, quay về Bộ Chỉ Huy tự nhiên là sẽ được an toàn. Còn như muốn đi đến Không cảng Lạc Khâu, thì cũng chỉ có hai người chúng ta đi mà thôi. Cái này rõ ràng là một sự mạo hiểm vô cùng. Có muốn cùng tôi đi mạo hiểm một chuyến không?

Giản Thủy Nhi ngẩng đầy lên nhìn thẳng về phía cặp mắt đang thoáng nheo lại của Hứa Nhạc, đột nhiên phát hiện, gã nam nhân trẻ tuổi này, khi đứng trên con Robot màu đen kia, cái khuôn mặt vốn vô cùng bình dị không chút khác thường, lại trở nên có thêm mấy phần lực hấp dẫn.

Cô nàng không có một chút do dự nào, lập tức nở nụ cười tủm tỉm, vương bàn tay nhỏ bé trắng muốt mềm mại của mình ra, đặt vào trong bàn tay của Hứa Nhạc.

Nguồn: tunghoanh.com/gian-khach/quyen-3-chuong-101-EiHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận