Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ Chương 23


Chương 23
Chiếc xe tông vào anh không quá mạnh nhưng cũng đủ làm anh bất tỉnh. Người anh văng ra xa đầu đập xuống đường. Máu từ trán anh bắt đầu chảy ra. Nó chết sững.

- Xin chào bà Jen ( thanh vân) bà có thể cho chúng tôi biết những tin tức kia có phải là sự thật ko ah? - Một cô phóng viên hỏi. 

- ...... - Im lặng. 

- Đúng vậy bà hãy cho chúng tôi biết dđó có phải là sự thật ko ah? - Một anh chàng khác lên tiếng vừa nói vừa chĩa cái máy thu âm về phía bà ta. 

- ...... - Im lặng. Hoàn toàn im lặng. Bà ta ko nói 1 lời nào. Khuân mặt biểu lộ rất nhiều sắc thái cảm xúc. Căm giận, điên tiết, muốn giết người.... tất cả đều có. 



- Xin mọi người tránh ra - Mấy tên vệ sĩ ra sức ngăn cản nhưng ko thể địch lại được làn song của các vị phóng viên. Do chen lấn xô đẩy nhau nên họ vướng chân vào nhau và ngã rầm. Một cô phóng viên trẻ tuổi tiện tay quơ quạng lung tung tìm điểm bám nhưng ko ngờ lại lôi theo bà Jen ngã chềnh ềnh ra đó làm bà ta điên người quát ầm ĩ lên: 

- Lũ khốn kiếp tao sẽ làm cho cả lũ chúng mày xuống gặp diêm vương. 

Tất cả đều ngơ ngác. Ko ai có thể ngờ rằng vị chủ tịch của 1 tập đoàn to lớn lại có thể nói ra những từ ngữ mất hình tượng như thế này. Nhanh chóng họ đứng dậy. Cái máy ảnh trên cổ được phát huy hết tác dụng. Tách.. tách... âm thanh của những chiếc máy ảnh phát lên thật vui tai. Cách đó ko xa. Nó cùng anh đang đứng tận hưởng quang cảnh có 1 không 2 này với cây kem trên tay. Sau khi đánh chén xong cây kem của mình. Nó mỉm cười với ông anh trai. Một nụ cười ma quái rồi nhanh tay cướp luôn cây kem của anh ăn ngấu nghiến. Anh chả biết nói gì hơn là trưng bộ mặt đáng thương ra đó. Chợt 1 phóng viên la lên: 

- Oh. Kia có phải là tổng giám đốc Joo của công ty A&A và cô Sally của DAISY ko? 

- Đúng rồi. Nhanh lên. - Thế là các paparazzi lại chạy nhanh về phía anh em nhà nó. Lúc đó nó vẫn hồn nhiên như cô tiên vừa ăn kem vừa cười với anh. 

- Xin chào. Tôi là phóng viên đến từ ........ Cô có thể cho chúng tôi biết người gửi văn kiện đến viện kiểm soát có phải là cô không ah? - Anh chàng phóng viên xổ 1 tràng làm nó méo mặt. 

Nó mếu máo nhìn anh rồi trả lời nhát gừng: 

- Đúng là tôi. Nhưng sao tin tức lại lan truyền nhanh thế nhỉ? 

- Oh. Vậy cô có thể cho chúng tôi biết vì sao cô lại tố cáo tập đoàn to lớn Crystal ko ah? - Anh ta tiếp tục tra hỏi. 

- Ah vâng tôi làm vậy chỉ là để cho nhân dân có thể yên tâm mua được hàng tốt có chất lượng. Đất nước loại bỏ được những đường dây buôn bán lớn, hạn chế được những việc làm sai trái và 1 phần cũng vì công ty của tôi. 

- Vậy cô không sợ bị trả thù sao? 

- Cũng sợ chứ.< cười> Nhưng vì sợ mà ko làm thì đó ko phải là tôi. - Nó tự tin nói. 

" Mày tự tin lắm sao? Mày ko sợ chết đúng ko? Vậy thì tao sẽ làm cho mày biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này luôn. Vĩnh viễn." Người đàn bà với bộ váy đen sang trọng đang đứng đó nhìn nó với một sự căm thù tột cùng. Đám phóng viên cứ dai như đỉa đói bám chặt lấy nó và anh làm cho cả hai cảm thấy nghẹt thở muốn chết. Sức chịu đựng như đã đi quá giới hạn anh không thể nhân nhượng được nữa. Anh nói to, ngữ khí giọng nói mang đầy băng tuyết: 

- Chúng tôi ko còn gì để nói nữa mong mọi người tránh ra. Không thì đừng có trách. 

Đám phóng viên nghe vẻ cũng biết điều. Thấy khuân mặt anh đã đổi màu xám xịt thì liền biết đường mà tránh sang 2 bên. Lời nói của anh quả thật là rất có uy lực nha. Anh uy nghiêm cầm tay nó tiến thẳng đến chỗ chiếc siêu xe rồi phóng vụt đi. Đám phóng viên đứng ngẩn ngơ nhìn theo làn khói đen. Định bụng quay lại phỏng vấn tiếp bà Jen thì chỗ đó đã thật trống trơn. ( ngu thế bà ấy đi từ lâu rồi). Chúng nhìn nhau tiếc hùi hụi rồi từng đoàn 1 kéo nhau ra về ( hơi quá). 

***

- Bằng mọi giá phải làm cho con nhóc đó mất mạng nghe chưa? - Người phụ nữ áo đen nói. 

- Bà yên tâm. Thế còn........ - Người đàn ông đeo kính đen, mặc đồ đen, đi giày đen nói chung là tất cả cùng đen đưa tay ra mấy ngón đầu xoa xoa vào nhau ý hỏi tiền. 

- Đây. Cầm lấy một nửa. Khi nào xong việc tôi sẽ đưa nốt. - Bà ta vứt một cộp tiền dày khoảng mấy nghìn đô la cho người đàn ông áo đen. - Nhớ làm ăn cẩn thận. Nó không chết thì nhà ngươi sẽ phải chết - Bà ta đưa ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn thẳng vào người đàn ông. 

- Được thôi. Ngày mai báo chí sẽ đăng tin: " Sally! Cô giám đốc tài ba của công ty DAISY đã lìa đời khi vừa mới ở cái ngưỡng tuổi 18 vì tai nạn giao thông" - Hắn nói rồi cười đắc trí đi ra. 

Bà ta nhếch môi: "số mày cũng chỉ đến thế mà thôi" rồi bật cười hahả. 

**** 

Trên xe anh nó cười hoài làm anh cảm thấy nó hơi điên điên. Anh nhíu mày nghĩ ngợi. Một lúc sau anh vỗ tay cái bốp làm nó giật mình thức tỉnh. Xong nó hét lên: 

- Cẩn thận. 

Anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Để tay lại vô lăng rồi liền quẹo ngay tay lái. Kít. Chiếc xe đỗ ngay sát vỉa hè. Hú hồn. Sít nữa thì cả hai đi gặp diêm vương rồi. Nó đánh cái bốp vào tay anh: 

- Này mạng em quý lắm đấy nhá. 

- Em tưởng mỗi mạng em quý thôi hả? Mạng anh còn quý gấp dôi em nè. - Anh cũng ko vừa. 

- Hứ. - Nó phụng phịu quay mặt đi. 

- Dỗi rồi hả? - Anh quay sang. 

- Hứ. Ai them dỗi với người dưng. - Nó cố làm căng. 

- Thế thì thôi vậy. Người dưng đang định mời cô nương đi ăn. Nhưng mà cô nương lại nói như vậy thì thôi luôn nghen. - Anh quay mặt đi chỗ khác - Nghe nói có nhà hang shushi mới mở. Rất đông khách. Chắc ngon lắm đây phải đi ăn mới được - Nói xong anh còn ực 1 cai làm nó thèm muốn rỏ rãi. 

- Ăn hả? Được thôi chúng ta đi nào. - Nó vui vẻ bắt anh lái xe. 

Anh chỉ cười. Cô em gái của anh đúng là dễ dụ thật. Anh liền phi ngay đến nhà hang mới đó. Để xe bên đường. Hai anh em dắt tay nhau sang. Thật đúng là đẹp hết chỗ chê. Phong cảnh đẹp mắt thế này không biết thức ăn sẽ ra sao đây. Không để cái đầu phải suy nghĩ nhiều. Nó lập tức nắm tay anh lôi vào. Chọn 1 cái bàn gỗ gần chỗ cửa sổ. Nó và anh ngồi xuống. Cả hai ngồi đúng phong cách Nhật Bản. Anh thì ngồi kiểu khoanh chân còn nó thì phải ngồi kiểu quỳ. Hừ. Ai cũng ngồi thế chả nhẽ nó lại ngồi xổm ah? Thế thì mất mặt lắm. 

- Xin hoan nghênh quý khách đến với nhà hàng chúng tôi. Xin mời quý khác chọn món ah - Một cô phục vụ người Nhật mặc bộ kimono ra chào hỏi.

- Ukm. - Nó cầm quyển menu lên - Cho tôi món này, món này, món này, món này và món này nữa. 

- Vâng. Quý khách chờ một chút. Sẽ có ngay ah - Nói rồi cô ta duyên dáng quay đi 

- Ăn đựoc hết không? - Anh hỏi. 

- Anh sợ tốn tiền hả? - Nó vênh mặt thách thức. 

- Tất nhiên là không. Dù em có muốn ăn cả cái nhà hang này thì anh cũng đủ tiền chả. Vì thế em cứ việc ăn thôi. Không cần lo vấn đề tài chính đâu. 

- Vậy thì ok. Ăn nào - Nó nói rồi bắt đầu ăn. 

Anh cũng ăn nhưng không nhiều bằng nó. Anh ăn 1 thì nó đã ăn được 10 rồi. Sức công phá thật là lớn quá a. Cứ thế không lâu sau bàn ăn đã được dọn sạch sẽ. Nó ngồi xoa xoa cái bụng đang căng tròn vì lo của mình. Còn anh thì lại ngồi nhìn em gái chăm chú. Nó cảm thấy nhột nhột. Quay lên thì lại bắt gặp phải ánh mắt ưu thương của anh. Nó liền lè lưỡi rồi đứng dậy chạy đi. Anh cũng đứng dậy rút ví thanh toán rồi đi theo nó. 

Lúc ra đến ngoài, anh thấy nó đã sang được nửa đường. Bỗng từ đâu 1 chiếc xe con màu đen lao đến với tốc độ nhanh. Anh liền hét lên: 

- Sally. Coi chừng. 

Rồi chạy thật nhanh đến đẩy nhanh nó ra. Chiếc xe tông vào anh không quá mạnh nhưng cũng đủ làm anh bất tỉnh. Người anh văng ra xa đầu đập xuống đường. Máu từ trán anh bắt đầu chảy ra. Nó chết sững. Chiếc xe đen như vẫn chưa thoả mãn được với mục tiêu đề ra. Rất nhanh lùi ngay chiếc xe ; ại hòng cán được cả hai anh em. Nó nhanh mắt hiểu ra ngay được ý đồ của đối phương. Liền chạy đến bên anh rồi ôm chạt anh và lăn mấy vòng. Người xem bắt đầu đổ đến. Chiếc xe con sợ bị phát hiện liền nhanh chóng chạy vút đi. Nó ôm ngay lấy anh ngồi bật dậy hét lớn: "Anh". Tiếng hét thê lương của nó tan vào tiếng còi hú của xe cấp cứu. Nắm chặt tay. Nó nhủ thầm nhất định sẽ tìm ra kẻ cố tình hại chết nó. 

- Điều tra ngay hộ tôi chủ chiếc xe mang biển số.....3492....... 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/7034


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận