Hạnh Phúc Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy Chương 5

Chương 5
- Quý vị và các bạn đang lắng nghe chương trình “Đường sách thênh thang”, tôi là Thư Lộ…

- Tôi là Man Man.

- Một tuần qua, chúng tôi liên tục nhận được rất nhiều thư từ do thính giả gửi về. Công t ác bình bầu sẽ kéo dài ba tuần. Do vậy, từ số này trở đi, chúng tôi xin được đọc thư của một số bạn, chúng ta hãy cùng lắng nghe cảm nhận của mọi người về cuốn sách tâm đắc nhất.

- Đúng vậy, sau ba tuần, chúng tôi sẽ chọn ra lá thư xuất sắc nhất, đồng thời xin được trao tặng bạn ấy cuốn sách tâm đắc trên. Tôi tin rằng, không gì quý hơn món quá này.

Trong lúc đọc thư, lần đầu tiên Thư Lộ nghiệm ra rằng, thì ra tiết mục đọc sách vẫn có thể giao lưu trao đổi. Đây là lần đầu tiên cô rưng rưng rung động bởi quần chúng nghe đài, và cũng kể từ đó, cô quyết tâm nỗ lực hết mình cho tiết mục nhàm chán này.

Cuộc hẹn tại thư viện vào thứ Bảy tuần này, Thư Lộ mang theo rất nhiều thư của thính giả nghe đài, nhưng cô không hề đả động tới chuyện đó, mà trọng tâm thảo luận lại xoay quanh cuộc hẹn từ tuần trước của anh già.

Nhưng bất chấp mọi kiểu hỏi han của cô, anh già vẫn không hé răng lấy nửa lời.

Thư Lộ dẩu môi bất mãn, Gia Tu bỗng hỏi:

- Lúc tôi không có ở đây, một mình em ăn cơm xong rồi lang thang đi đâu nữa vậy?

- Dạ?

- Tám rưỡi tối thứ Bảy tuần trước, tôi gọi điện tới nhà em, hai bác nói em vẫn chưa về.

Thư Lộ bỗng tỏ ra mất tự nhiên:

- Thảo nào em vừa về, mẹ đã hỏi em đi đâu, anh gọi điện tới nhà em làm chi vậy.

Gia Tu không trả lời câu hỏi của cô:

- Buổi tối, con gái đừng về nhà muộn quá.

Thư Lộ biết miệng mình không đấu nổi anh già, bèn hậm hực hừ mấy tiếng, không thèm đáp.

Gia Tu nói thêm mấy câu, rồi mới bắt đầu đọc bảng biểu báo cáo của mình. Thư Lộ ấm ức nghĩ, thì ra tiến sỹ kinh tế của Princeton còn lo cả việc con gái về nhà muộn cơ đấy, anh già đúng là lắm chuyện y như mấy bà nội trợ.

Cô bắt đầu bóc đống thư cạnh bên, anh Triệu đã dặn cô phải đọc hết toàn bộ số thư này để chọn ra mấy lá cho số kế tiếp.

Cô cầm thư đọc, trong đó có một lá viết rõ: Người nhận Tào Thư Lộ. Bì thư rất mỏng, khác hẳn với tập thư dầy cộp do thính giả gởi, nét chữ có phần quen quen, cô thấy ngợ ngợ mà nhất thời không nghĩ ra.

Cô bèn mở ra xem, bên trong chỉ có một trang giấy.

“Thư Lộ:

Chào cậu, có lẽ cậu sẽ thấy bất ngờ, nhưng từ rất lâu rồi tớ đã muốn gởi cậu lá thư này, lần trước tình cờ gặp nhau trên đường, tớ nghĩ, hẳn đây là lúc đó.

Học chung với nhau bốn năm, dù chúng ta chưa phải phải tri kỷ, song cũng có qua có lại. Lỗi lầm tớ gây ra đã phá hoại hạnh phúc giữa cậu và Dịch Phi, cho đến tận lúc này vẫn chưa có cơ hội gởi tới cậu lời xin lỗi, chính vì lẽ đó mà tớ lấy làm hối hận và hổ thẹn vô cùng.

Dịch Phi không hề sai, lỗi là ở tớ.

Năm đó, bên cạnh tớ đã có người chồng bây giờ, nhưng gia đình anh ấy phản đối chuyện hai đứa khiến tình yêu của chúng tớ gặp trắc trở. Sau cùng, anh ấy nghe gia đình khuyên can, quyết định nói lời chia tay.

Tớ nghĩ lúc đó hẳn mình đã hoá rồ mất rồi, bằng không, chẳng đời nào tới lại kéo Dịch Phi vào cuộc, để làm nạn nhân cho tình yêu của mình.

Cậu có nhớ lễ đón sinh viên mới khi bọn mình bước vào năm cuối không? Cậu bị ốm phải nằm nhà nên không tới dự, rất nhiều người uống say bí tỉ vào tối đó, tớ phụ trách đưa Dịch Phi về ký túc xá, sau rồi mới về nhà. Lúc ấy, chồng tớ bây giờ kiên quyết đòi chia tay, lòng tớ chỉ nung nấu tìm cách giữ chân anh ấy. Tớ biết, có cầu xin cũng chẳng ích gì, tớ bèn nói dối rằng mình đã có bạn trai mới để khích anh ấy.

Tớ nói với Dịch Phi rằng, cái đêm tớ đưa cậu ấy về ký túc xá, cậu ấy đã cưỡng bức tớ… Tớ đòi cậu ấy phải chịu trách nhiệm, đòi cậu ấy phải làm bạn trai tớ.

Bây giờ nghĩ lại, tớ biết, lúc đó mình điên mất rồi. Dịch Phi nghe tớ nói vậy liền sững sờ, tớ có thể nhận ra, hẳn cậu ấy phải rất đau khổ, nhưng lúc đó tớ đã bất chấp tất cả bởi ý nghĩ trên đời này chẳng ai đau hơn mình.

Tớ dẫn Dịch Phi đến gặp anh xã bây giờ, anh ấy cũng đau đớn lắm, thế rồi khi bọn mình đang học năm cuối, anh ấy nghe lời cha mẹ, ra nước ngoài du học.

Tớ nghĩ, tớ và Dịch Phi chưa từng ở bên nhau dẫu chỉ một lần, tớ đã làm tổn thương Dịch Phi, tổn thương cậu, tớ vô cùng xin lỗi.

Sau này, tớ đã thú nhận toàn bộ sự thật với Dịch Phi, cậu ấy nói mình đã đoán ra tất cả, nhưng xin tớ đừng nói với cậu, bởi cậu ấy tin rằng cậu đã có cuộc sống mới, những gì tốt đẹp giữa hai người đã kết thúc thật rồi.

Một năm sau, nhờ Dịch Phi giúp đỡ mà tớ và người chồng bây giờ quay về với nhau. Tớ rất biết ơn cậu ấy. Những tớ chẳng thể nào quên được nỗi đau mà tớ mang tới cho các cậu, tớ không biết phải làm sao để bù đắp những lỗi lẫm đã qua?

Bất luận thế nào, tớ vẫn muốn nói: Dịch Phi là người đàn ông tốt, Dịch Phi luôn yêu cậu.

Tớ không hy vọng nhận được sự tha thứ của cậu, nhưng xin cậu hãy tha thứ cho Dịch Phi…”

Thư Lộ nhìn lá thư trắng hứng từng giọt nước mắt mặc sức tuôn rơi. Trước khi nhận được lá thư này, cái tên “Dịch Phi” và con người ấy đã dần trở nên nhạt nhoà trong trái tim cô. Nhiều lúc, thậm chí cô không nhớ nổi khuôn mặt anh, và rồi đọc xong lá thư này, cái tên Dịch Phi lại khiến trái tim cô quay quắt vì đau, đau đến nỗi không cầm nồi dòng nước mắt.

Cứ ngỡ tưởng vào lúc mối quan hệ ấy đặt dấu chấm hết, chỉ mình cô là người đau, vậy mà hai năm sau, cô mới nhận ra, anh phải gánh vác bao điều.

Gia Tu luống cuống ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt vai cô. Nước mắt đua nhau trào ra, mờ mờ ảo ảo, cô không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh

Giá như thời gian có thể quay lại, phải chăng cô và Dịch Phi sẽ có một kết thúc khác đi. Giờ đây, phải chăng hai người cũng như bao đôi tình nhân trên đường, khi đông về ta sưởi ấm cho nhau, an ủi lẫn nhau; hoặc: trên tay mỗi người đã đeo một chiếc nhẫn thề, từ nay về sau, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi như những hoàng tử và công chúa…

Song cô biết rằng, chẳng điều gì có thể mang họ trở về như trước kia, đúng như Dịch Phi từng nói, những gì tốt đẹp giữa họ đã kết thúc thật rồi.

Tình yêu là một thứ cảm giác, không hề có “hình hài thật sự”

Bấy giờ, cô dựa vào vai người ngối kế bên, nức nở một chặp, cốt để tưởng niệm câu chuyện đau thương này.

oOo

Lúc ăn cơm, Gia Tu nghiêm túc nói.:

- Lần sau tôi quyết định không lên thư viện nữa.

Thư Lộ sụt sịt nước mũi, ngẩng lên nhìn anh:

- Sao lại thế ạ?

- Hôm nay em khóc lóc một thôi một hồi, thể nào người ta cũng cho rằng tôi bắt nạt em. Tôi không còn mặt mũi nào mà tới thư viện nữa.

Thư Lộ bĩu môi im re. Cô nhớ lúc đó mình khóc ngon lành, chính Gia Tu đã gỡ tờ giấy cô cầm khư khư trên tay, sao đó ôm cô vào lòng, nắm tay cô, dường như còn nói mấy câu dỗ dành, khổ nỗi cô chẳng nghe thấy gì, chắc bởi lúc đó khóc nhập tâm quá. Cứ nghĩ tới bức thư thương tâm ấy, mũi cô lại thấy cay cay.

Đột nhiên, mũi cô bị người ta bóp chặt, khó mà thở được, cô ngẩng đầu nhìn, ra là Gia Tu.

- Cấm được khóc. - Gia Tu làm bộ vô cùng nghiêm nghị, thế mà giọng điệu lại thoáng trìu mến lẫn van lơn.

Chỉ khi Thư Lộ nín khóc, đoạn bật cười, bấy giờ anh mới chịu buông tay.

Lúc ăn mỳ kéo sợi, Thư Lộ thấy ngạt thở, bởi cả mũi lẫn miệng đều tắc tịt.

- Bây giờ em còn tò mò tuần trước tôi hẹn ai không? - Gia Tu bỗng hỏi.

Thư Lộ kinh ngạc nhìn anh, ngần ngừ gật đầu.

- Người yêu cũ.

- Em biết ngay mà.

Cô làm bộ “té ra là vậy”, rồi sốt sắng hỏi:

- Anh cũng từng yêu cơ á?

- Sao lại không? - Tiến sỹ kinh tế của Princeton vô cùng phật ý.

- Chị em nói chưa từng thấy anh hẹn hò với con gái bao giờ.

- Thời đi học hơi bận. - Anh trả lời một cách vắn tắt.

Thư Lộ quyết truy hỏi đến cùng:

- Vậy lúc anh và người yêu cũ hẹn hò, hai người thường làm gì?

Gia Tu ngẩng đầu nhìn cô:

- Tôi nói em này, chuyện người lớn, trẻ con chớ xen vào.

Chỉ bằng một câu của anh đã khiến cô cứng họng.

Nguồn: truyen8.mobi/t81867-hanh-phuc-tinh-yeu-coi-bo-ben-ay-chuong-5.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận