HAI NGÀY SAU, tôi trở lại với những vụ giết người-cướp nhà băng, có một vụ vừa làm tôi quan tâm, vừa làm tôi nản lòng. Công việc còn đó chứ? Không có tôi cuộc điều tra vẫn tiếp diễn. Mặt khác, không có ai bị bắt. Một trong những câu nói nổi tiếng của Nana chợt đến trong tâm trí tôi: Nếu đi lòng vòng theo hình tròn thì có lẽ anh đang bỏ qua nhiều chi tiết. Có thể cho đến lúc này đó là vấn đề của công tác điều tra.
Tôi nhìn thấy Betsey Cavalierre tại văn phòng FBI trên Phố Bốn. Cô chỉ ngón tay vào tôi nhưng mỉm cười một cách thân thiện. Cô mặc chiếc áo cộc tay màu da bò, một chiếc áo thun màu thiên thanh, quần jeans, và trông cô khá bảnh. Tôi mừng vì gặp cô. Nụ cười đầu tiên đó của cô dường như cuối cùng đã làm tan băng giá giữa chúng tôi.
“Lẽ ra anh phải kể tôi nghe về con gái anh - về cuộc giải phẫu ấy. Mọi chuyện ổn chứ hả Alex? Anh không ngủ được nhiều, phải không?”
“Bác sĩ bảo cháu đã ổn. Con bé cứng rắn lắm. Lúc sáng cháu hỏi tôi khi nào chúng tôi có thể tập quyền anh trở lại. Tôi xin lỗi trước đây đã không nói với cô chuyện này. Tôi quá bối rối.”
Cô nói át đi mấy từ cuối cùng của tôi. “Tôi mừng vì cháu đã ổn,” cô nói. “Tôi có thể thấy sự yên lòng trên mặt anh.”
Tôi mỉm cười. “À, tôi có thể cảm thấy điều đó. Tôi đã phải tập trung hoàn toàn vào chuyện ấy. Nào chúng ta vào việc thôi.”
Betsey nháy mắt. “Tôi đến đây từ sáu giờ đấy.”
“Xạo,” tôi nói.
Tôi ngồi xuống bên chiếc bàn làm việc mà tôi vẫn đang sử dụng và bắt đầu xem qua cả núi giấy tờ đã chất thành đống. Đặc vụ Cavalierre ngồi bên chiếc bàn đối diện với bàn làm việc của tôi. Tôi vui vì được quay lại làm việc. Ngoài kia còn một hoặc nhiều sát thủ đang giết những nhân viên thu ngân nhà băng, các giám đốc, các gia đình. Tôi muốn chặn đứng việc này, nếu có thể.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau tôi nhìn lên và thấy đặc vụ Cavalierre đang nhìn chằm chằm về phía tôi với vẻ thẫn thờ trên mặt. Tôi cho rằng cô chìm đắm trong những suy nghĩ của mình.
“Ở đây có người tôi cần gặp,” tôi nói. “Lẽ ra tôi phải nghĩ đến y trước hôm nay mới phải. Y đã rời Washington được một thời gian. Đã đến Philly, New York, Los Angeles. Hiện y đã quay lại. Y đã cướp nhiều nhà băng, và y rất hung bạo.”
Betsey gật đầu. “Tôi muốn gặp y. Nghe có vẻ là một tay cừ đấy.”
Có lẽ việc cô đi cùng tôi sáng hôm ấy có gì đó liên quan đến sự thiếu những manh mối đáng tin cậy của chúng tôi. Chúng tôi lên xe của cô và đi tới một khách sạn rẻ tiền trên đại lộ New York. Khách sạn Doral là một quán trọ xập xệ, cũ nát, tróc sơn. Một nhóm ba ả điếm gầy nhom, quá đát mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn vừa ra khỏi khách sạn khi chúng tôi đến. Một gã ma cô mặc bộ com lê kiểu cổ viền kim tuyến tựa vào chiếc Cadillac mui rời màu vàng đang xỉa răng.
“Anh đưa tôi đến tất cả những nơi hay ho nhất đấy,” đặc vụ Cavalierre nói khi xuống xe. Tôi nhận ra cô đeo bao súng ở cổ chân. Ăn mặc ấn tượng lắm.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !