Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Chương 60

Chương 60
- Buông ra đi !!

Nó cáu lên và vung mạnh tay ra, tụi nó đang đứng giữa hành lang trên tầng học lớp nó. Lúc này trông vắng vẻ, chỉ mỗi lớp nó là mở cửa, có lẽ bọn nhỏ Boo đã tới. 

- Đã bảo thế nào, tôi đưa đến trường thì không chịu, đi với Mèo làm gì để rồi mấy con nhỏ đó kiếm chuyện vậy hả ? 

Hắn cũng quát lại nó, chẳng chịu nhịn. 

- Anh im đi, tôi thừa sức cho cả bọn đó đo ván, chẳng cần anh xen vào, tụi nó lại nghĩ tôi núp bóng anh, rồi còn núp bóng cái lớp này nữa, cũng phải đánh cho chúng nó 1 trận để biết chứ. Chẳng cần anh bảo vệ tôi, tránh xa ra 1 chút thì may ra tôi sống nổi trong cái trường này hết năm 12. Hiểu chửa ??? 

- Côôôôô .... 

- Cô với chả chú, anh nên đi gặp Abbu càng sớm càng tốt hộ tôi, không thì tôi chẳng biết phải nhìn mặt anh ấy thế nào nữa. Biết không hả ? Cái đồ chết bầmmm ... 

Nói rồi nó đi thẳng 1 mạch đến cửa lớp, cả bọn lớp nó đổ nhào ra khỏi lớp vì lén nghe cuộc nói chuyện giữa nó và hắn. Nó hoảng hốt và vội lục lại trí nhớ là mình có nói gì làm lộ bí mật giữa nó và hắn không, có thế thôi mà nó lúng túng chẳng bước vào lớp được. 

- Quậy, chuyện gì thế ? _ Con Boo đi lại ngồi kế nó hỏi. 

- Cải nhau tôi, không có gì đâu, cái tên đó, làm tao bẻ mặt ngày hôm qua, nay còn lại ... 

- Tao không nói Zun, tao hỏi là bọn nào chặn đường mày kìa, tao vừa nghe bọn nó kể lại khi tụi nó thấy mày dưới bãi giữ xe. 

- À, bọn vớ vẩn đấy mà, mày bận tâm làm gì, kế hoạch tới đâu rồi, đưa tao coi coi, phải thắng giải vào những ngày tiếp theo mới mong có hy vọng đoạt giải toàn trường đấy. 

- Ờ... ùm, mày xem đi, tao đi đây có công chuyện. Có gì gọi điện thoại cho tao, cặp tao còn 1 cái, bấm số 3 rồi okê là được. 

- Ờ, có ổn không, cặp của mày sao tao xớ rớ được. 

- Yên tâm, nhà tao nếu bán ra cũng mua được mấy tỉ cái cặp đó mà. 

Con Boo nói nhanh gọn lẹ rồi 1 mạch đi ra cửa nói nhỏ với con Tiểu Quân gì đó, 2 đứa nó đi ra khỏi lớp và không gọi theo bọn cùng lớp. 

Trong khi nó lục lại và xem mấy kế hoạch tụi nó lập ra trong chuyến đi pic-nic, thì hắn đang ngồi ở căn-tin hằn hộc bực nhọc nó. Chẳng bao giờ nó có 1 cử chỉ nào dịu dàng với hắn cả, cả khi là chúng nó không có chuyện gì để gây gỗ nhau. 

- Abbu hả, ra căn-tin đi, tao có chuyện muốn nói với mày. 


- Vài chuyện, nhưng muốn làm rõ, vì hôm qua tao hơi quá đáng. Nhanh đấy, tao không chờ lâu được đâu. 

< chờ tí tao ra>tix...tix...tix... 

Để thực hiện yêu cầu đầu tiên, hắn phải giải quyết xong chuyện mà nó bảo hắn làm là phải giải thích mọi thứ với Abbu. 

...o.O.o... 

Mọi thứ xoay chuyển nhanh quá. Mới đó nó đã phải tự thân mình mà sống. Cha mất, mẹ không còn bên cạnh nó, còn gì là gia đình nữa. Nhưng chắc Chúa không lấy đi hết mọi thứ của nó, Chúa ban cho nó Mèo, con bé luôn bên cạnh và lắng nghe nó chia sẽ. Ban cho nó 1 chàng trai hết mực chăm sóc nó, bảo vệ nó. Ban cho nó 1 tên chuyên gây chuyện với nó nhưng cũng là người che chở nó khi nó không thể tự mình đứng dậy được. 

Có chắc rằng mọi người sẽ có thể giúp nó sống đến khi chính đôi bàn tay nó làm ra tiền để nuôi sống bản thân nó không. Abbu hay Mèo hay Zun ... Nó phải làm thế nào để nhận mà lại không thể trả lại cơ chứ. Có lẽ nó sẽ không dễ dàng để cuộc sống của mình phụ thuộc vào người khác. Mong rằng nó có thể vượt qua mọi thứ để có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn. Gặp lại mẹ, đó là những gì nó cần vào lúc này. 

...o.O.o... 

Buổi diễn tập ở lớp nó đang diễn ra sôi nổi sau khi Abbu và Zun cùng nhau về lớp. hai cậu ấy có vẻ đã không cải nhau, Zun rạng rỡ hơn còn Abbu vẫn còn chút ánh buồn trong đôi mắt sâu và to ấy. 

Nó lúc này cũng không kém phần hào hứng, Mèo có vẻ bắt được tông rất nhanh trong bài hát. Tụi nó trình bày lại bài hát "Don't stop the movin". Những bài có âm điệu nhanh và sôi nổi, đây là sở trường của Abbu nhưng hơi khó với Mèo 1 chút về cách trình diễn. Hắn thì trông hăng say hơn khi đụng đến những phím đàn, cái vật mà nó muốn sở hữu từ lúc nhỏ đến nay. Những lần nó đi dự thánh lễ, mọi nơi nó có thể quậy phá nhưng riêng khu vực ca đoàn, nó chỉ chăm chăm vào cây đàn piano mà không có hành động nào phá phách cả. Nó từng xin ba mua, nhưng nhà nó thì lại không có số tiền lớn để mua. Có lẽ khi biết hắn biết đánh đàn piano, 1 phần nào đó nó có chút ganh tị với hắn ở khoảng này. 

Riêng Kenty, cậu ta ôm cái ghita điện của mình và ra 1 góc lớp ngồi đàn 1 mình, phá vỡ bầu không khí sôi nổi lúc này của lớp. Những ánh mắt nhìn Kenty khó hiểu, riêng Mèo, con bé dường như biết rằng Kenty đang nhớ 1 người mà chính con bé đã từng thay thế người đấy trong vài phút ngắn ngủi ở bệnh viện. Mèo cố gắng mỉm cười thật tươi và đi lại chỗ cậu ấy. 

- Không tập cùng bọn mình à ? 

- Ừ... 

- Thế thì làm sao cuối tuần chúng ta có thể thi ? 

- Miễn sao hôm ấy, có người đàn cho cô và Abbu hát là được chứ gì. 

Mèo đỏ mặt lên, không phải tức giận mà là ngại ngùng. Lại vượt mức tối đa rồi. Coi bộ chỉ có con bé mới làm Kenty phải bận tâm đến. Mèo cười nhẹ rồi đi lại chỗ Abbu đứng, không nói thêm gì nữa, thậm chí hát lại vào chậm cả nhịp. Chẳng hiểu sao 2 đứa ấy lại ảnh hưởng nhau đến vậy. 

Nếu đứa nào cũng như Kenty và Mèo thì thế giới này chắc trật tự an ninh lắm đấy nhĩ. Còn thế giới này mà có hắn với nó thì chiến tranh vũ trang sẽ xảy ra triền mien cho xem. 

- Này, có biết đánh đàn không đó, phải đợi Mèo vào rồi bắt tông, đâu ra có chuyện chọn tông sẳn vậy. Không hợp cung thì thế nào hả, chẳng hiểu sao anh lại được vào cái trường này nhờ cái biệt tài đánh đàn nữa. 

- Này, giỏi thì lên đây đàn đi, ở đó mà la ó người khác như thế chứ. Tui ném cô xuống lầu bây giờ, nói nhiều à. 

- Ơ hay, có đủ sức chống không mà nói ngoan thế hả tên kia, chém chết kẻ đáng bị trời đánhh........ 

Nói rồi nó đập bàn đứng dậy và xông thẳng đến chỗ hắn, hắn thì cong chân bỏ chạy xuống cầu thang. Nó đuổi theo để tóm lấy hắn mà trừng trị. 

Đấy thì lại chiến tranh đấy, chẳng hiếm khi Chúa ban cho 1 khoảng thời gian bình yêu giữa nó và hắn. 

Tụi nó đã chạy xuống được 3 tầng. Thang máy không trốn, lại thích chạy bộ cầu thang thoát hiểm. xuống được tới mặt đất chắc đứt hơi mất thôi. Trốn tìm kiểu này thì chẳng ham. 

- Đứng lạiiiiiiiiii...... tên kia, không thì anh phải hối hận đấy. 

- Không đấy, giỏi thì bắt được đi hẳn tính, mà đứng gần tui thì coi chừng cũng bị trời đánh ké đấy, haha. 

- Yaaaaa, đứng lại,........ áá áá.... Ây daaaaaaaa....... 

Cái kiểu chạy nhắm mắt nhắm mũi hướng thẳng 1 tiêu trong tâm trí để vận hết tốc độ như nó thì có là đường thẳng cũng té nói gì cầu thang thế này. 

Hắn dừng lại và gãy đầu, bực bội. Đi đứng còn không nổi thì làm gì mà sống không biết nữa. 

- Giời ạ, lúc 1 tuổi chắc cô chưa biết đi hả ? 

- Yaaaaaa, đau quá nè cái tên trời đánh, 1 tuổi rưỡi mới biết đi. 

Đấy là khi bị thế mà cũng cố trả lời cho đúng sự thật, sợ bị hiểu lầm hay sao ấy.

- Có sao không, đưa chân xem coi ? 

- Này, không cần, anh thích làm tôi nổi điển lắm à, đã thỏa thuận thế nào hả ? Nghe lời ai ? Ai phải nghe lời ? Ai cai trị và ai bị trị hả ?. 

- Nếu không tuân thủ thì thế nào, trở về với Abbu và chấp nhận quen hắn khi hắn nói yêu cô à. 

- Đơn nhiên... 

- Nàyyyyyyy.... 

Nguồn: truyen8.mobi/t43648-le-cuoi-tren-thien-dang-chuong-60.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận