My Osin Chương 10

Chương 10
Rốt cuộc thì cũng biết con ma đó là người

Nó thở dài ảo não... 

Hôm ấy tình cờ ôm chầm lấy con ma trong tư thế nó đè.... Rồi nó nhìn trúng mắt con ma... sao đôi mắt ý lại long lanh đến thế < ngoài việc nó hơi bị híp > 

Nhưng cũng nhờ đôi mắt đấy mà nó nhận ra con ma là ai : Joe... 

Dù khi con ma vùng chạy hoảng hốt... nó vẫn còn ngờ ngợ... nhưng người mà nó nghi ngờ mí hôm nay bắt đầu có thói quen đội mũ trong nhà... vậy nên dúng là hắn... 

Nhưng tại sao Joe lại giả ma doạ nó... đây là kế hoạch của Joe ư??? _ Nó nhớ lại dáng vẻ đạo mạo của Joe khi nó mới tới căn nhà này... Trong 4 anh em... Joe có vẻ là người hem thiki nó nhất... thiệt sự nó hem mún đấu với 4 anh em nhà này chút nào... tất cả là vì 50 tỷ thôi... tía má... tha lỗi cho con... 

_ Ấy!!! Mà sao tự nhiên lại nghĩ lung tung vậy... mình đang làm gì nhỉ??? Đang làm việc... làm để kiếm tiền... 50 tỷ... vì cái vila ở hawaii... cố lên... 

Nó lại chăm chú vô đống bát đũa đầy dầu mỡ... vì dân siêu sach đâu??? < cái này bà chị vừa xách tay từ việt nam về > 

" Khụ!!! Khụ!!! " 

Nó bắt đầu ho.... khói ở đâu mà bay mù mịt khắp nhà.... 

-------------------------------------------------------------------- 

Lúc ấy... ở một góc ngoài bếp.... 

_ Khụ!!! KHụ~!~!! 

_ Ho gì vậy??? Quạt típ đi.... 

Adan vuốt mồ hôi mẹ mồ hôi con đầy trên mặt... cầm cây quạt nan lên... típ tục quạt lò.... 

_ Mà anh ba.... anh hai đâu rồi... 

Joe lấy tay bịt mũi... ư ớ hỏi Mike... 

_ Anh đây!!! 

Chun xốc lại cổ áo sơ - mi.... 

_ Chà.... chặc!!! 

Mike bỏ rơi cái lò đang bôc skhói.... lon ton chạy ra chỗ ông anh... 

_ Bóng sáng... được... 

_ Chú quá khen... 

Chun cười hề hề... khói bốc mù mịt... nhưng dường như Chun hem thấy khó chịu thì phải??? 

_ Khụ!!! Khụ!!! 

Tiếng ho dồn dập từ bên trông vang ra tới tấp... Joe nhăn mũi ... 

_ Anh hai... anh vô được rùi đấy... con bé nó bò ra thì chít... 

_ Ok!!! 

Chun xốc lại cổ áo một lần nữa... và đường hoàng tiến vào... 

--------------------------------------------------------- 

Nó quay cuồng giữa làn khói mù mịt... nhìu khói thế này... hay là do món bánh nướng trong lò ... không... nó đã tắt lò được 15 phút rồi.... hay vừa chá y ở đâu... hay chập điện... Nó nhắm tịt mắt.... cố gắng lết ra khỏi màn khói cacbon.... 

_ Ariel... 

Tèn ten... nhạc nền trỗi dậy.... 

Chun từ đâu xuất hiện cứ y như chàng hoàng tử đến cứu công chúa.... Nhưng lúc đó nó còn lờ mờ... hem rõ là ai??? Chỉ thấy một dáng người vào... và nó lao tới bên người ấy... 

_ Cứu!!! Cứu tôi!!! 

Nó chỉ nói được vậy rùi ngất xỉu... 

_ Ariel!!! Ariel.... 

Chun đỡ kịp người nó và gọi nhiệt tình... nhưng mắt con bé cũng nhắm nghiền... tốt quá... anh chớp chớp mắt... 

_ Anh em... không cần quạt nữa... vô dàn xếp cảnh hai... phòng công chúa mau lên... nước... thuốc... có cần chai truyền thì Joe mang sang lun đi... Mike... phụ trách trang phục lần hai... Adan... ờ ờ... cho thằng bé làm gì bi nhỉ???... đi làm... mí thứ chưa làm cho anh... 

Chun hét loạn lên... con bé ngủ rồi... nghe thấy chi đâu mà sợ... 

----------------------------------------------------------------- 

_ Ơ!!!ơ!!! 

Nó lang thang trong một nơi nào đó mờ mịt lắm.... như đi trong mơ... xung quanh nó là một màu trắng c... rồi trong màu nhờ nhờ ấy.... nó nhìn thấy một chàng trai đang tiến lại gần... 

Chao ôi!!! 

Nó vẫn lun mong ước có một tình yêu lãng mạn như thía... chàng cầm lấy tay nó... nó thì nhìn chàng hạnh phúc và... 

_ Oá... sao chàng hem có mặt... 

---------------------------------------------------- 

_ Oá!!! 

_ Cô hem sao chứ....??? 

Chun ân càn hỏi han nó... làm nó giật mình... nó ngẩng đầu lên... nhưng cái đầu tội nghịp đau dữ dội.... 

_ Có chuyện gì vừa xảy ra vậy??? 

_ Ah!!! 

Chun mỉm cười... có sự cố chập điện ở đâu đó... nên nó bốc cháy và toẻ khói... mọi thứ đã được dàn xếp ổn thoả... cô yên tâm... 

_ Vậy ah??? 

Nó thở phào... rùi lại đặt người xuống giường... 

_ Vừa nãy... thấy cô ngất... tôi lo quá... 

Lại cười rồi... nó lại sắp rụng tim... đây là chiến luợc nụ cười thiên thần của mí anh em sao??? 

_ Gì mà anh nói ghê thế... 

_ Tôi nói thật mà... lo lắm đấy.... 

Chun liếc ngang liếc dọc... gian quá... 

_ Khun khụ!!! 

Nó típ tục ho... 

_ Ah!!! Tui thấy cô nên ra ngoài hít thở cho thoáng... tôi đưa cô ra nhé... 

_ Thui... không cần.. tôi... tôi tự ra cũng được... 

Nó toan bước... cứ nằm mà ngắm mặt lưỡi cày thía này dễ sốc chết lắm... 

Nhưng không may nó lại ngã... và bàn tay của Chun đỡ nó kịp... 

_ Cô... cô không sao chứ??? 

< Lại hem sao??? > 

_ Không... không sao... 

_ Đấy cô bước có vững đâu... thôi để tôi đưa cô đi vậy... 

Nó nhăn nhở... chẳng còn cách nào khác... cố kìm nén vậy.... 

----------------------- 

Nó và Chun vừa rời khỏi phòng... lập tức một lũ... chui ra từ gầm giường... 

_ Chun chết tiệt... thấy nó ho một phát là bắt chúng ra chui ngay gầm giường... 

Mike hằm mặt... 

_ Thông cảm đi anh ba... tại lúc ấy gấp quá... 

_ Anh tư nói phải đó... nhưng mà.... sao anh cứ oằn lưng lại vậy anh tư??? 

_ Thằng bé nói hem suy nghĩ... thì chú Joe bị gập người chứ sao??? Chú ấy là cao nhứt trong 4 anh em mà/... 

Mike gắt lên... 

_ May... em bé nhứt.... 

Adan nhún vai... 

_ Mà hem hỉu anh hai làm ăn sao nhỉ??? 

Joe nghiêng đầu khó hỉu??? 

Nguồn: truyen8.mobi/t53781-my-osin-chuong-10.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận