Ngày Của Kiến Chương 116-120

Chương 116-120
Bách khoa toàn thư

CÚ SỐC GIỮA CÁC NỀN VĂN MINH: Năm 1096, giáo

hoàng Urbain II đã phát động cuộc thập tự chinh đầu tiên nhằm giải phóng Jérusalem. Tham gia cuộc thập tự chinh là những người hành hương quả cảm nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu. Đứng đầu là Gautier Sans Avoir và Pierre l’Ermite. Đoàn quân thập tự chinh tiến về phía Đông mà thậm chí không biết mình đi qua những quốc gia nào. Vì chẳng còn gì để ăn nên họ cướp phá mọi thứ trên đường đi và vì thế đã gây nhiều thiệt hại ở phương Tây hơn là ở phương Đông. Bởi quá đói, họ lao vào ăn thịt người. Những “người đại diện cho đức tin đích thực” này nhanh chóng biến thành một đoàn quân du thủ ăn mặc rách rưới, hoang dại và nguy hiể m. Vua Hungary, cũng là người Cơ đốc giáo, phẫn nộ trước những thiệt hại mà đám khố rách áo ôm này gây ra, đã quyết định tàn sát tất cả để bảo vệ nông dân của mình trước các cuộc tấn công. Những người sống sót hiếm hoi đến được bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ trở nên mọi rợ, nửa người nửa thú đến nỗi tại Nicée, người dân bản xứ thẳng tay kết liễu họ không chút ngại ngần.

Edmond Wells,

Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, quyển II.

117. TẠI BEL-O-KAN

Đám mòng báo tin hạ cánh tại Bel-o-kan. Tất cả đều mang các tin tức như nhau. Đoàn quân thập tự chinh đã đánh bại một Ngón Tay nhờ nọc ong. Sau đó, đoàn quân đã tấn công tổ Askoleên và cũng hạ gục tổ này. Đoàn quân đi qua đâu là mọi thứ ở đó bị khuất phục.

Khắp Cấm Thành ngập tràn không khí hoan hỉ.

Kiến chúa Chli-pou-ni rất háo hức. Nó luôn biết rằng các Ngón Tay dễ bị tổn thương. Giờ đây bằng chứng đã rõ ràng. Vừa đi về phía xác mẹ mình, nó vừa phát đi lời khẳng định trong cơn phấn khích tràn trề:

Chúng ta có thể giết chúng, chúng ta có thể đánh bại chúng. Chúng chẳng cao cấp gì hơn chúng ta.

Cách Cấm Thành vài tầng, lũ kiến nổi loạn thân các Ngón Tay tập hợp lại trong một căn phòng bí mật, còn chật hẹp hơn cả hang ổ cũ của chúng phía trên chuồng nuôi rệp.

Nếu quả thật các đoàn quân của chúng ta có thể giết chết một Ngón Tay thì đó là vì họ không phải chúa trời, một con kiến vô thần nói.

Họ là chúa trời, một con hữu thần khác khẳng định chắc nịch. Đối với nó, đội quân thập tự chinh cứ ngỡ chúng đối đầu với một Ngón Tay nhưng thực chất chúng chỉ chạm trán một con vật nào đấy tròn lẳn và màu hồng mà thôi. Nó sôi nổi nhắc lại:

Các Ngón Tay là chúa trời của chúng ta.

Tuy vậy, lần đầu tiên, nỗi nghi ngờ đã len lỏi vào một số kiến nổi loạn, những con thuộc hàng ngũ kiến ủng hộ thuyết chúa trời mạnh nhất.

118. CHÚA TRỜI NỔI GIẬN

Đức chúa Nicolas lên cơn giận dữ.

Chuyện lũ kiến tự cho phép mình tranh luận là thế quái nào chứ? Thật đúng là ngoại đạo, phản nghịch và báng bổ! Cần phải trị ngay lũ tà giáo này mới được!

Cậu biết rằng nếu mình không khẳng định bản thân như một đức chúa kinh khủng và sục sôi mong muốn trả thù, vị thế thống trị của cậu sẽ nhanh chóng tàn lụi.

Cậu chộp lấy bàn phím máy tính, chiếc máy tính dịch các từ cậu nói thành ngôn ngữ pheromon.

 

Chúng ta là các chúa trời.

Chúng ta có thể làm mọi chuyện.

Thế giới của chúng ta đẳng cấp hơn.

 

Chúng ta là những kẻ bất bại.

Và không ai có thể nghi ngờ vị thế thống trị của chúng ta.

 

Đứng trước chúng ta, các ngươi chỉ là những ấu trùng non nớt.

Các ngươi không hiểu gì về thế giới hết.

 

Hãy tôn trọng và nuôi dưỡng chúng ta.

Các Ngón Tay có thể làm mọi chuyện vì các Ngón Tay là chúa trời.

Các Ngón Tay có thể làm mọi chuyện vì các Ngón Tay to lớn.

Các Ngón Tay có thể làm mọi chuyện vì các Ngón Tay toàn năng.

Đó là sự thâ...

- Con làm gì ở đây vậy Nicolas?

Cậu vội vàng tắt máy đi.

- Mẹ không ngủ ạ?

- Tiếng gõ máy khiến mẹ tỉnh giấc. Mẹ ngủ chập chờn tới nỗi đôi khi mẹ không biết mình ngủ lúc nào, mơ lúc nào hay đang sống thực lúc nào nữa.

- Mẹ đang mơ đấy mẹ ạ. Mẹ đi ngủ lại đi!

Cậu ân cần đưa mẹ quay trở lại giường.

Lucie Wells lắp bắp: “Con làm gì với máy vi tính vậy Nicolas?”, nhưng cơn buồn ngủ đã lại ập đến trước cả khi cô kịp đặt câu hỏi. Cô mơ thấy con trai mình sử dụng “Đá Hoa thị” để hiểu hơn cơ chế vận hành của nền văn minh kiến.

Về phần mình, Nicolas nghĩ cậu đã thoát nạn. Lần tới, cậu cần phải thận trọng hơn nữa.

119. NHỮNG Ý KIẾN ĐƯỢC ĐỒNG CẢM

Một đội quân dài đen kịt bước đi giữa những bụi hoa xôn, kinh giới ô, húng tây và cỏ ba lá xanh lơ. Dẫn đầu cuộc thập tự chinh đầu tiên chống lại các Ngón Tay trong lịch sử Myrmécéen là 103, bởi nó là con kiến duy nhất biết đường dẫn tới đầu bên kia thế giới rồi tới xứ sở của các Ngón Tay.

Chờ tôi với! Chờ tôi với!

Lúc tỉnh giấc, con 24 hỏi han xung quanh mình và rốt cuộc, chính lũ ruồi chỉ cho nó cách gặp lại đoàn quân.

Con 24 gặp 103 trước.

Ít ra cô cũng không làm mất cái vỏ kén đấy chứ?

Con 24 phật ý. Có thể nó có vẻ lơ đễnh thật nhưng nó biết nhiệm vụ của mình quan trọng thế nào. Nhiệm vụ Sao Thủy quan trọng hơn hết thảy. 103 trấn an nó và đề nghị nó thường xuyên ở bên mình. Như thế nó sẽ bớt bị lạc đi. Con 24 chấp thuận và bước theo 103.

Ở phía sau, con số 9 cùng một nhóm dế mèn ồn ĩ cất lời hát vang bài ca chiến trận để cổ vũ tinh thần đoàn quân:

 

Các Ngón Tay phải chết, anh em lính tráng ơi, các Ngón Tay phải chết!

Nếu ta không giết chúng, chúng sẽ đè bẹp ta.

Chúng sẽ đốt cháy tổ chúng ta

Và tàn sát các vú em của chúng ta.

Các Ngón Tay không giống chúng ta.

Chúng thảy đều mềm oặt

Thảy đều không có mắt

Thảy đều rất xấu xa.

Các Ngón Tay phải chết, anh em lính tráng ơi, các Ngón Tay phải chết.

Ngày mai không tên nào thoát nổi chúng ta.

 

Hiện tại, mới chỉ có những con vật nhỏ ở xung quanh phải hứng chịu hậu quả từ cuộc thập tự chinh. Trung bình mỗi ngày cả đoàn quân ngốn hết bốn cân thịt côn trùng.

Đó là chưa kể những tổ ong bị đám kiến đỏ hung cướp phá.

Thường thì khi được báo động đoàn quân thập tự chinh xuất hiện, các làng mạc luôn chọn cách gia nhập đoàn quân ấy hơn là chịu đựng những hành động tàn phá của nó. Đến mức số quân thập tự chinh cứ không ngừng gia tăng.

Khi rời Askoleên, đoàn quân chỉ có vẻn vẹn hai nghìn ba trăm lính. Giờ số lính đã lên tới hai nghìn sáu trăm, tạo thành một khối hỗn tạp gồm đủ các loại kiến có kích cỡ, màu sắc khác nhau. Ngay cả phi đội bay cũng được tái lập. Lúc này, phi đội ấy đang rất hùng mạnh với ba mươi hai con bọ tê giác bay cùng ba trăm chiến binh ong và một gia đình ruồi gồm bảy mươi con bay tới bay lui loạn xị ngậu. Như vậy, đội quân thập tự chinh lại quy tụ được cả thảy gần ba nghìn chiến binh.

Buổi trưa, chúng dừng chân nghỉ ngơi vì trời nóng như thiêu như đốt.

Tất cả cùng nghỉ trưa dưới đám rễ râm mát của một cây sồi đại thụ. 103 tận dụng lúc đó để thực hiện một chuyến bay thử. Nó yêu cầu một con ong chở nó trên lưng.

Cuộc thử nghiệm diễn ra nhanh chóng. Con ong cho thấy mình không phải vật cưỡi lý tưởng bởi nó phát ra quá nhiều dao động. Như vậy sẽ rất khó để ngắm bắn axit. Kệ thôi. Phi đoàn ong vẫn sẽ bay mà không cần ai cưỡi lên.

Trong một xó xỉnh khác, con 23 lại nhóm họp tuyên truyền. Lần này, nó đã tập hợp được lượng cử tọa đông đảo hơn lần trước.

Các Ngón Tay là chúa trời của chúng ta!

Cử tọa đồng thanh nhắc lại khẩu hiệu thần thánh ấy. Lũ kiến phấn khích cùng tỏa ra một pheromon.

Thế còn cuộc thập tự chinh này thì sao?

Đây không phải một cuộc thập tự chinh mà là cơ hội để chúng ta gặp các chủ nhân của chúng ta.

Ở phía xa hơn, con số 9 đang tổ chức một chiến dịch hoàn toàn khác.

Nó kể cho khoảng vài trăm con kiến lính đang vây quanh nó nghe những câu chuyện kinh hoàng về các Ngón Tay, những kẻ có khả năng bắt cóc nguyên một đô thị chỉ trong vài giây. Con nào con nấy thảy đều vừa nghe vừa run rẩy.

Ở phía xa hơn nữa, 103 không phát ra tín hiệu gì. Nó đang tiếp nhận. Chính xác hơn, nó đang tập hợp lại tất cả những gì các loài lạ kể về các Ngón Tay để hoàn thiện pheromon động vật học của nó.

Một con ruồi báo cáo nó từng bị mười Ngón Tay đuổi theo hòng đè bẹp nó.

Một con ong báo cáo nó từng bị cầm tù trong một cái cốc trong suốt còn các Ngón Tay đứng ngoài nhìn nó coi thường.

Một con bọ da cam đoan nó từng đâm phải một con vật màu hồng mềm nhũn. Có lẽ đó là một Ngón Tay.

Một con dế mèn khăng khăng nó từng bị nhốt trong một cái lồng, được ăn xa lát rồi bị bỏ rơi. Chắc chắn người cầm tù nó là các Ngón Tay bởi chính những hình cầu màu hồng mang thức ăn đến cho nó.

Lũ kiến đỏ hung khẳng định chúng từng dùng nọc của mình đâm một khối đồ sộ màu hồng nhạt khiến cái khối ấy bỏ trốn ngay lập tức.

103 cẩn thận ghi lại mọi chi tiết trong những lời chứng về các Ngón Tay ấy vào pheromon động vật học của mình.

Rồi khi nhiệt độ trở nên dễ chịu, lũ kiến lại lên đường.

Đoàn quân thập tự chinh tiến bước, cứ mãi tiến bước.

120. KẾ HOẠCH TÁC CHIẾN

Laetitia vội lau rửa cơ thể mình khỏi những dơ bẩn từ ga điện ngầm. Cô đề nghị Méliès xem ti vi ngoài phòng khách trong khi cô tắm táp.

Anh thoải mái ngồi lên trường kỷ và bật ti vi còn Laetitia cảm thấy khoan khoái như cá gặp nước.

Nín thở tập trung. Cô tự nhủ nếu mình có bao nhiêu lý do chính đáng để ghét Méliès thì cũng có bấy nhiêu lý do chính đáng để biết ơn anh vì đã can thiệp đúng lúc. Vậy là hòa.

Trong phòng khách, Méliès dõi theo chương trình yêu thích của mình, anh mỉm cười như đứa trẻ hạnh phúc trước thứ đồ chơi ruột của nó.

- Thế nào, bà Ramirez, bà có tìm được không?

- Ờ... Bốn hình tam giác với sáu que diêm, điều đó thì quá rõ, nhưng sáu hình tam giác với sáu que diêm thì chẳng rõ ràng gì cả.

- Xin đừng nản. “Bẫy suy tưởng” cũng có thể yêu cầu quý vị xây một tòa tháp Eiffel với bảy mươi tám nghìn que diêm... (Cười và vỗ tay.)... nhưng chương trình của chúng tôi chỉ yêu cầu quý vị xếp sáu hình tam giác nhỏ nhắn bằng sáu que diêm nhỏ nhắn thôi.

- Tôi sử dụng một quân phăng teo.

- Rất tốt. Thêm một câu khác để trợ giúp bà: “Điều đó giống như một giọt mực rơi vào một cốc nước.”

Laetitia bước ra, người mặc chiếc áo choàng tắm quen thuộc, đầu quấn khăn tắm. Méliès tắt ti vi.

- Tôi tha thiết cám ơn anh vì anh đã can thiệp. Anh thấy đấy, anh Méliès, tôi có lý mà. Con người là loài săn mồi lớn nhất. Tôi sợ hãi là có nguyên do.

- Chúng ta đừng phóng đại gì cả. Đó chỉ là những kẻ vô lại ti tiện thôi.

- Với tôi, dù chúng là những kẻ vô công rỗi nghề hay những tên sát nhân thì cũng chẳng thay đổi được gì. Loài người còn tệ hơn cả loài sói. Họ không biết cách chế ngự những xung năng nguyên thủy của mình.

Jacques Méliès không đáp lời và đứng lên ngắm cái chuồng đất nuôi kiến mà bây giờ cô gái trẻ đã công khai đặt ngay giữa phòng khách nhà mình.

Anh tì một Ngón Tay lên khung kính nhưng lũ kiến không thèm để ý tới anh. Với chúng, đó chỉ là một cái bóng.

- Chúng tìm lại được sức sống chưa? anh hỏi.

- Rồi. “Sự can thiệp” của anh đã tiêu diệt chín phần mười trong số chúng nhưng con kiến chúa vẫn sống sót. Đám kiến thợ đã vây quanh nó, tạo thành vùng đệm bảo vệ nó.

- Lối ứng xử của chúng quả thực rất kỳ cục. Không, không giống con người, nhưng mà... rất kỳ cục.

- Dù sao, nếu không có thêm một nhà hóa học nữa bị ám sát hẳn tôi vẫn chết gí trong tù của anh còn lũ kiến thì toi mạng cả.

- Không, dù thế nào cô cũng sẽ được thả thôi. Khám nghiệm pháp y cho thấy các vết thương của anh em nhà Salta và những người khác không thể do lũ kiến của cô gây ra được. Hàm dưới chúng quá ngắn. Tôi lại hành động quá nhanh và ngu ngốc thêm lần nữa.

Giờ tóc cô đã khô. Cô choàng lên người chiếc váy lụa màu trắng đính ngọc.

Cô quay lại với một bình hydromen và nói:

- Khẳng định rằng anh cũng từng nhận ra tôi vô tội có gì là khó khi mà giờ đây điều tra viên đã ra lệnh phóng thích cho tôi.

Anh phản đối:

- Dù thế nào, tôi cũng nắm trong tay một số suy luận quan trọng. Cô không thể phủ định các sự việc được. Lũ kiến quả là có đến tấn công tôi trên giường của tôi. Chúng quả là có giết con mèo Marie-Charlotte của tôi. Tôi đã thấy chúng, tận mắt thấy chúng. Không phải lũ kiến “của cô” ám sát anh em nhà Salta, Caroline Nogard, Maximilien MacHarious, vợ chồng Odergin và Miguel Cygneriaz, nhưng dù sao chúng cũng là “kiến”. Laetitia, tôi xin nhắc lại, tôi luôn cần cô trợ giúp. Chúng ta hãy cùng chia sẻ suy nghĩ. (Anh nhấn mạnh.) Bí ẩn này hấp dẫn tôi bao nhiêu thì cũng hấp dẫn cô bấy nhiêu. Chúng ta hãy cùng làm việc, và không dính líu gì đến mấy bộ máy pháp luật nữa. Tôi không biết gã thổi sáo ở Hamelin là ai nhưng chắc chắn hắn là một thiên tài. Chúng ta phải chống lại hắn. Một mình tôi thì không thể nhưng cùng với cô và sự hiểu biết của cô về loài kiến cũng như loài người...

Cô châm một điếu thuốc dài cắm ở đầu đót hút thuốc lá. Cô suy nghĩ. Còn anh tiếp tục bài biện hộ của mình:

- Laetitia, tôi không phải người hùng trong tiểu thuyết trinh thám, tôi chỉ là một gã trai bình thường. Nên đôi khi tôi mắc phải nhầm lẫn, tôi tiến hành qua quýt một cuộc điều tra và tôi khiến những người vô tội phải vào tù. Tôi biết đó là sự nhầm lẫn nghiêm trọng. Tôi rất lấy làm tiếc và tôi muốn được sửa đổi.

Cô phả khói ra khắp mặt. Anh hối hận về lỗi lầm của mình tới nỗi cô bắt đầu cảm thấy mủi lòng.

- Được thôi. Tôi đồng ý làm việc cùng anh. Nhưng với một điều kiện.

- Bất cứ điều kiện gì cô muốn.

- Khi nào tìm ra thủ phạm, anh phải để tô i được độc quyền tiết lộ cuộc điều tra.

- Không thành vấn đề.

Anh chìa tay ra cho cô.

Cô ngần ngại rồi bắt tay anh:

- Lúc nào tôi cũng tha thứ quá nhanh. Và chắc chắn đó là lúc tôi mắc phải hành động dại dột nhất đời mình.

Họ lập tức bắt tay vào việc. Jacques Méliès cho cô xem toàn bộ hồ sơ: ảnh chụp các xác chết, báo cáo khám nghiệm tử thi, tóm tắt tiểu sử từng nạn nhân, phim X-quang các vết nội thương, những quan sát thu được về các đàn ruồi.

Laetitia không nói với anh bất kỳ thông tin nào cô có nhưng cô sẵn lòng thừa nhận rằng mọi thứ đều có vẻ khiến người ta nghĩ đến “kiến”. Kiến là vũ khí và kiến là động cơ. Tuy nhiên vẫn phải tìm ra điều cốt yếu: ai điều khiển chúng và điều khiển thế nào.

Họ xem xét một danh sách liệt kê các phong trào sinh thái mang tính chất khủng bố cũng như các fan cuồng nhiệt của động vật, những kẻ khao khát phóng thích mọi động vật khỏi các vườn thú, mọi loài chim hay mọi loại côn trùng khỏi các kiểu lồng. Laetitia lắc đầu.

- Anh biết đấy, Méliès, dù mọi thứ đều có vẻ chứng tỏ chúng có tội, tôi vẫn không tin là kiến có khả năng giết chết các nhà sản xuất thuốc diệt côn trùng.

- Tại sao chứ?

- Chúng không đến nỗi thông minh như thế. Ăn miếng trả miếng là kiểu nghĩ của loài người. Trả thù là cách cư xử của loài người. Chúng ta đang gán tình cảm của mình cho loài kiến. Tại sao chúng phải tấn công loài người trong khi chúng chỉ việc đợi loài người tự hủy diệt lẫn nhau chứ!

Jacques Méliès trầm ngâm một lúc.

- Dù đó là loài kiến, là một tay thổi sáo hay một con người tìm cách khiến người khác nghĩ mình là kiến, chúng ta vẫn nên tiến hành điều tra tìm cho ra thủ phạm, phải vậy không? Làm thế cũng chỉ để chứng minh đám kiến bạn cô vô tội.

- Đồng ý.

Họ ngồi nhìn đống hồ sơ trải la liệt trên chiếc bàn rộng ngoài phòng khách. Cả hai đều tin mình có đủ nhân tố để tìm ra logic kết nối toàn bộ chỗ hồ sơ này.

Đột nhiên Laetitia đứng bật dậy.

- Đừng lãng phí thời gian nữa. Thực tế thì tất cả những gì chúng ta muốn cũng chỉ là tìm cho ra thủ phạm. Vậy tôi có ý này. Một ý đơn giản thôi. Anh nghe nhé!

Hết chương 120. Mời các bạn đón đọc chương 121!

Nguồn: truyen8.mobi/t40091-ngay-cua-kien-chuong-116-120.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận