Người Đi Bỏ Mặc Câu Thề Truyện ngắn 9


Truyện ngắn 9
ĂN THẬT

Thủ trưởng xa quê đã lâu nhưng vẫn luôn nhớ đến món ăn quê nhà, nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương, đặc biệt là nhớ món canh cua đồng nấu với lá mồng tơi. Sở thích không khó chiều, chính vì vậy mỗi lần có tiệc tùng vui hay những lúc thủ trưởng thấy trong người không được khỏe là trưởng phòng một, trưởng phòng hai, trưởng phòng ba... thường sai đệ tử xuống tận miền biển mua cho được cua tươi, cua gạch về nấu canh thiết đãi thủ trưởng.

Sinh nhật thủ trưởng năm nay cũng không ngoại lệ, các phòng ban đã rậm rịch chuẩn bị cả tháng trước, chỉ mong sao lo cho được bát canh mà thủ trưởng ưng ý nhất.

 

Mới hơn mười giờ trưa, trưởng phòng một đã đích thân bưng lên phòng thủ trưởng một bát canh còn nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút. Đặt bát canh xuống bàn, trưởng phòng một nói: "Biết anh không ưa tổ chức linh đình sinh nhật, nhân chuyến đi công tác vừa rồi, gặp được cua ngon, em mua mấy cân về nấu nồi canh, mong là anh thích”.

Trưởng phòng một vừa khuất lưng thì trưởng phòng hai com lê ca vát bưng lên một bát canh, miệng luôn xuýt xoa vì nóng. Vừa hai tay bắt lấy tai, trưởng phòng hai vừa nói: "Đây là cua gạch chính cống, em bảo nhà em chỉ lấy gạch nấu hầu anh bát canh cua mồng tơi này, đảm bảo anh sẽ thích, đây sẽ là bát cánh có một không hai, nên dùng ngay cho nó nóng anh ạ".

Tiếp sau trưởng phòng hai là trưởng phòng ba dáng điệu nghiêm trang, mặt lạnh như tiền nhưng miệng cố rặn một nụ cười cầu tài cũng bưng lên phòng thủ trưởng một bát canh, hai tay vừa xỉ xỉa theo thói quen đếm tiền vừa nói: "Khiếp giá cả nhảy vọt đến chóng mặt, cân cua thịt này tháng trước chỉ ba trăm là cùng, tháng này lên đến bốn trăm. Mời anh dùng ngay cho nó nóng ạ, em chỉ lấy độc có thịt ở càng to nấu canh thôi đấy. Mời anh".

 

Trưởng phòng ba khuất lưng được một lúc thì con bé mồ côi, mới được nhận vào làm lao công của cơ quan tháng trước cũng tất tả lên phòng thủ trưởng. Chân còn lấm lem bùn đất, quần ống cao ống thấp, nó rụt rè gõ cửa phòng thủ trưởng. Khi vào phòng, nó thấy ba chiếc bát pha lê đựng canh đang bốc khói nghi ngút trên bàn ăn của thủ trưởng, nó lúng túng mất một lúc rồi vội vã chào thủ trưởng thối lui. Nhưng khi nó mới quay người, thủ trưởng đã gọi giật:

- Cháu Lan, quay lại bác hỏi, lên gặp bác có việc gì mà vội vã quay về thế.

- Da... không... không có gì đâu ạ.

Cháu xách cái gì trong cặp lồng thế, đưa lại đây bác xem.

Không còn cách nào khác, nó đặt chiếc cặp lồng nhôm cũ mèm - gia tài của bố mẹ để lại và là sản phẩm của một thời bao cấp lên trên bàn thủ trưởng. Thủ trưởng mở cặp lồng rồi gọi Lan đến gần nói:

 - Cháu về phòng mình lấy nồi cơm của cháu lên đây, hai bác cháu mình cùng ăn nhé.

- Nhưng... nhưng...

- Cháu cho bác ăn thật một lần đi- Thủ trưởng nói thành thật-Lâu lắm rồi bác không được ăn thật. Đúng là mùi canh cua ngày xưa mẹ bác thường nấu, lại có cả cà pháo nữa này, ôi cháu tôi, cháu tìm mua được cua đồng ở đâu mà ngon thế? - giọng nói của thủ trưởng đã bắt đầu ngàn ngạt vì xúc động.

- Dạ... . dạ... cháu... hết tiền... sáng nay cháu đạp xe ra ngoại thành xuống ruộng móc cua và xin được một nắm rau mùng tơi ạ..., cháu giã cua trong chiếc cặp lồng này đấy, không được nhuyễn lắm nhưng cháu lọc kỹ lắm rồi – Lan trở lại vẻ hồn nhiên của trẻ thơ.

- Ôi con gái của tôi, cảm ơn con gái nhiều lắm. Cảm ơn con gái nhiều lắm. Con cho ta nhiều quá, cảm ơn con...!

 

NTH

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/87848


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận