Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 4: Vũ Lâm Linh
Chương 167: Phong phạm danh thần trong cuộc chiến bảo vệ Địch Thanh
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Địch Thanh là một quân nhân, quân nhân thuần túy không hiểu chính trị. Trong thế giới của ông đen là đen, trắng là trắng, đúng là đúng, sai là sai. Đối mặt với bất công, phản kích của ông là gọn gàng dứt khoát bẩm báo trước mặt Hoàng đế.
Điều này làm cho Văn Ngạn Bác chuẩn bị không kịp. Ông ta không ngờ Địch Thanh cũng làm Tây phủ đại thần rồi, còn là một bướng bỉnh trong quan trường. Không biết cái gì gọi là hàm súc – Theo các quan văn rất có tu dưỡng, giữ lại cho người ta một con đường ngày sau dễ gặp nhau. Bất luận đấu tới hung hăng bao nhiêu cũng nên giữ biểu hiện hòa khí, bẩm báo chuyện tới chỗ Hoàng đế, chẳng khác nào công khai mâu thuẫn. Kết quả chỉ có thể triệt để xé rách da mặt, không chết không ngừng.
Cho nên khi nội giám truyền ông ta vào cung yết kiến, Văn Ngạc Bác quyết tâm kiên trì tới cùng, cho dù đứng phía đối lập với Quan gia.
Mưa to cả tháng, đã đến lúc ngừng, lúc này không mưa nữa nhưng Ngự Đường vẫn âm u lạnh lẽo, ngay cả Quan gia cũng mang giày lụa. Sau khi lệnh ban ghế ngồi cho Tể tướng, hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, chỉ nghe Triệu Trinh thấp giọng nói:
- Địch Thanh là trung thần, đối với quân vương mà nói điều này là tiền đề lớn. Chỉ có đại thần trung thành, mới có thể nhận được tín nhiệm của quân vương.
Quan gia nói như vậy, chẳng khác nào định tính cho Địch Thanh rồi, cũng đặt dấu chấm trong câu chuyện này. Địch Thanh là trung thần, đuổi trung thần đi, hiển nhiên là gian thần. Văn ái khanh, khanh không muốn làm gian thần chứ?
Đương nhiên, với tu dưỡng và trình độ của Triệu Trinh, sẽ không để Tể tướng của mình không thể xuống đài...
Nhưng ông không hề cứng nhắc, cũng cho Văn Ngạn Bác cơ hội phản kích. Chỉ thấy Văn Thừa tướng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhẹ giọng nói:
- Thái tổ chẳng lẽ không phải trung thần của Chu Thế Tông?
Người thông minh nhất Đại Tống, dùng vài chữ ít ỏi, đánh trả lại Quan gia.
Triệu Trinh liền tức cười, bạn bảo ông ta trả lời thế nào? Nói không phải, chẳng khác nào thừa nhận tổ tông mình là bất trung bất hiếu loạn thần tặc tử? Nói phải tại sao phải khoác hoàng bào, đuổi Chu tự lập chứ?
Đây là chỗ kiêu ngạo của sĩ phu triều Tống, bọn họ dám trước mặt Hoàng đế công nhiên xem vua khai quốc trở thành tài liệu giảng dạy phản diện.... trong lời nói thấm đẫm sự xem xét kỹ và bất kính của sĩ đại phu đối với Hoàng quyền. Theo những danh thần sĩ đại phu này, việc làm của Triệu Khuông Dận, bất luận tô son trát phấn thế nào đều không thể thoát khỏi ác danh đoạt quyền soán vị... Đừng nói cái gì là bị thuộc hạ cưỡng ép, nếu ông ấy thật sự trung thành với Thế Tông, thì nên lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch!
Triệu Trinh không cách nào biện hộ cho tổ tông của ông, bởi vì tất cả Hoàng đế yêu cầu thần dân của họ “Trung quân ái quốc”. Cho nên ông tương tự không có cách nào nói gì được cho Địch Thanh nữa. Văn Ngạn Bác sớm sờ thấu tâm tính Hoàng đế, tin rằng Quan gia nhất định sẽ như thế.
Nói ra, cái này lão cũng là đi chiêu hiểm. Cho dù lấy tổ tông của người bình thường nói chuyện, cũng là chuyện mạo phạm huống hồ là Hoàng đế... Chỉ là ai bảo thứ hạng hại như Địch Thanh, lại trực tiếp tìm Hoàng đế cáo trạng, cũng chỉ có thể cùng mạo phạm theo ông ta.
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Quan gia trừng trừng nhìn Văn Ngạn Bác giống như trước giờ chưa từng quen biết Tể tướng của mình. Càng tệ hại là, ánh mắt ấm áp ôn hòa ngày thường của ông dần trở nên lạnh lẽo.
Văn Ngạn Bác nhận ra được ánh mắt này, mười năm trước mình tiến cống lồng đèn gấm cho Trương quý phi, sau khi chuyện xảy ra, Quan gia chính là có loại ánh mắt này... Giây khắc đó ông ý thức được đại sự không ổn, phút chốc mồ hôi đổ ướt đẫm sau lưng.
Nhưng mà Quan giã đã rơi vào trầm lặng, không cho ông ta có cơ hội được nói.
Nhưng không nói là tuyệt đối không được, Văn Ngạn Bác càng kiên trì nói:
- Xin hỏi Quan gia, chuyện Địch Thanh đi hay ở, nên định đoạt thế nào.
Triệu Trinh không nói chỉ là lạnh lùng nhìn lão Tể tướng.
Lúc này Văn Ngạn Bác mới nhớ cái gì gọi là “Gần vua như gần hổ”. Mình sao có thể xem vị Hoàng đế tồn tại lâu nhất Đại Tống là con mèo bệnh chứ?
- Thần mời Thánh tài.
Trán Văn Ngạn Bác cũng đầy mồ hôi, đứng dậy hít thở thật sâu nói.
Đây là ép Quan gia bày tỏ thái độ, vào lúc Văn Ngạn Bác sắp bên bờ sụp đổ, cuối cùng Triệu Trinh mở miệng nói:
- Khanh gia đi về trước đi.
Tuy vẫn không có ý chỉ, nhưng kết thúc cuối cùng trận đối tấu này làm người ta nghẹt thở. Văn Ngạn Bác thi lễ thật sâu:
- Vi thần cáo lui.
Nhìn bóng dáng của Văn Ngạn Bác biến mất ngoài bức màn tầng tầng lớp lớp của Ngự đường, Triệu Trinh thu hồi ánh mắt lại, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời bên ngoài.
Thẫn thờ ngồi rất lâu Triệu Trinh mới từ trong hộp ngọc bên cạnh tay lấy ra một mật trát, chỉ nhìn trên phong bì, rõ ràng viết ba chữ lớn “luận Địch Thanh”. Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ “Âu Dương Tu mật tấu”.
Vuốt vuốt bên ngoài của tấu chương đó, Triệu Trinh thở thật dài nói:
- Một chữ cũng không sai, thật làm cho Âu Dương Tu nói ra rồi.
Đứng hầu bên cạnh ông là Nội Thị Tỉnh áp ban Hồ Ngô Đoái, Hoàng Thành Tư áp ban Thạch Toàn Bân. Hai người này đều là thái giám tâm phúc thân tín nhất của Triệu Trinh. Người phía trước tướng mạo phúc hậu mập mạp, nhỏ giọng nói:
- Thánh nhân bớt giận.
Sau đó từ trong bình nước ấm đổ ra nửa phần nước ấm, thấm ướt chiếc khăn, vắt nước, dâng lên trước mặt Hoàng đế.
Triệu Trinh nhận lấy khăn lau, đắp lên bên trái chân mày. Mỗi lần ông tức giận, hốc mắt sẽ đau nhức, hơi ấm của khăn lông truyền đến làm đau đớn của Quan gia từ từ giảm đi một chút, ông hỏi Thạch Toàn Bân:
- Điều tra thế nào rồi?
- Theo như mấy tin đồn trong tấu chương Trung thư tỉnh nói.
Thạch Toàn Bân vẻ mặt âm trầm, có chỗ chức trách. Ông ta không thể giống như trước đây, chuyện không liên quan mình thì tránh xa, thấp giọng bẩm báo nói:
- Lão nô đã điều tra ra một số manh mối....
Triệu Trinh không lên tiếng, lại đắp khăn lên bên phải chân mày.
- Về tin đồn Địch tướng công nửa đêm mặc hoàng bào có thể tin là, thực ra thứ ông ấy mặc là tăng y.
Thạch Toàn Bân nhỏ tiếng nói:
- Về chuyện trong nhà Địch gia nửa đêm có lửa kỳ lạ xông lên trời, thật ra là hôm đó Địch gia đang làm phép, chỉ là quản gia của Địch Thanh quên báo với phủ Khai Phong. Vương Bệ phủ Khai Phong lúc đó từng dẫn người đi cứu hỏa, mới biết là hiểu lầm.
- Còn chuyện chó của nhà Địch Thanh mọc hai sừng,
Thạch Toàn Bân nói:
- Nghe nói thật sự là có, nhưng thời gian đầu liền bị Địch tướng công làm thịt rồi. Còn vụ làm phép đó, chính là để trừ tà.
- Ha ha...
Trên mặt Triệu Trinh cuối cùng lộ ra chút ý cười nói:
- Thì ra Đại tướng quân của trẫm cũng sợ quỷ thần à.
Nói xong hỏi Hồ Ngôn Đoái:
- Lão Hồ, ông sợ quỷ không hả?
- Sợ, đương nhiên sợ rồi,
Hồ Ngôn Đối thô lỗ cười nói:
- Nhưng lão nô ở bên cạnh Thánh nhân, quỷ thần không dám tới gần.
- Ha ha ha...
Triệu Trinh bị chọc cười, lắc đầu, thần thái trở nên chán nản nói:
- Thật ra trên đời này, đáng sợ nhất không phải quỷ, mà là người.
- Lão nô không hiểu, người có gì đáng sợ.
Hồ Ngôn Đoái kỳ quái nói.
- Lòng người khó dò.
Triệu Trinh sâu kín thở dài, đột nhiên cao hứng rã rời nói:
- Huống hồ, còn có tiền khoa...
Hồ Ngôn Đối và Thạch Toàn Bân ngơ ngác nhìn nhau, không biết nói có phải nói Văn Ngạn Bác không. Nếu phải, thì Văn Ngạn Bác phiền phức lớn rồi...
Trở lại Chính Sự đường, sắc mặt của Văn Ngạn Bác âm u, ngồi trong Thiêm áp phòng, ông ta lập tức lệnh người đi liên hệ với nội ứng trong cung, thăm dò hai ngày nay có người chuốc thuốc mê gì cho Quan gia.
Chỉ trong nửa ngày, ông ta liền biết chuyện Âu Dương Tu thượng sớ cho Quan gia. Tuy nội dung tấu chương không ai biết, nhưng Quan gia thay đổi thái độ, rõ ràng có liên quan chuyện này. Điều này mang đến cho Văn Ngạn Bác chấn động rất lớn... Sở dĩ trước đây lão dám dưới tình hình không có chứng cứ công hiên hạ thủ Địch Thanh, chính là dựa vào đội ngũ quan văn bên cạnh mình. Cho dù có người trong lòng không đồng ý, cũng sẽ không nói giúp cho Địch Thanh.
Lúc này mới vừa khai chiến, ý kiến chủ chốt của triều Đại Tống liền đứng về phía đối lập... May mắn chỉ là mật tấu, không có người nào biết, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.
- Thừa tướng, chúng ta nên làm thế nào mới đúng?
Tham tri chính sự Vương Nghiêu Thần nhẹ giọng hỏi:
- Cần bàn bạc kỹ hơn không? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Không thể kéo dài, chậm thì xảy ra biến cố.
Văn Ngạn Bác tâm trí cực kỳ kiên định. Đánh hổ không chết, ngược lại bị cắn. Lần này bất luận thế nào, cũng phải hoàn toàn đánh ngã Địch Thanh, làm cho cả đời không trở mình được.
Thấy sắc mặt Vương Nghiêu Thần trắng bệch, Văn Ngạn Bác hừ lạnh một tiếng, giải thích:
- Trận mưa này sắp tạnh rồi, hồng thủy không lâu nữa phải rút đi. Một khi hồng thủy đi qua, hai chuyện chính bị áp xuống, thì phải đến lúc nhắc lại chuyện cũ rồi. Tới lúc đó chúng ta sứt đầu mẻ trán, óc không còn là óc mình, ai còn quan tâm Địch Thanh?
Vương Nghiêu Thần biết hai chuyện lớn Văn Ngạc Bác nói. Một là ngục ở sông Lục Tháp, một là nghĩa Lập Trữ, hai chuyện này dù chuyện nào cũng tác động tinh thần triều đình và dân chúng, chỉ vì sự cắt ngang của hồng thủy mới yên ổn hai tháng. Có thể tưởng tượng lúc hồng thủy rút đi chính vụ trở lại hoạt động bình thường, những đại thần nhẫn nhịn một mùa hạ đó sẽ bạo phát ra năng lượng thế nào.
Nói câu lời thật không muốn nghe. Bất luận Văn Ngạn Bác giữa lúc chống lũ, tích lũy uy vọng khá cao, nhưng cũng rất có thể bị lật đài trong chiến triều tiếp theo. Nếu không nắm chặt thời gian đánh ngã Địch Thanh trước, như vậy tương lai xui xẻo nhất định là Văn Ngạc Bác lão.
Đương nhiên đây là chính các quan văn cho rằng như vậy. Địch Thanh người ta trước giờ chưa từng nghĩ phải báo thù.
- Chúng ta nên làm thế nào?
Vương Nghiêu Thần hỏi.
- Ây...
Văn Ngạn Bác thở dài nói:
- Nói không được, phải dùng chút thủ đoạn. Nói xong nhấc bút lên, viết một mệnh lệnh lên quyển sách Chính Sự đường chuyên dùng, nhưng không có ký tên đóng dấu.
Vương Nghiêu Thần nhận lấy vừa nhìn, biến sắc mặt:
- Cái này sẽ làm người ta hiểu lầm.
- Phải, chính là muốn ông ta hiểu lầm.
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Chim sợ cung gặp cành cong cũng sợ, hà tất phí mũi tên?
- Quan gia biết rồi sẽ nổi giận.
Vương Nghiêu Thần lo lắng nói.
- Yên tâm.
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Chuyện này một mình bản quan gánh vác.
Nói xong thở dài nói:
- Ngươi đi tìm Hàn tướng công bảo ông ta xem xem, tự ông ta sẽ giúp một tay.
- Còn những đại thần đó, để bọn họ dâng thư.
Văn Ngạn Bác nói tiếp:
- Lúc liều mạng, không thể ẩn núp nữa.
- Vâng.
Vương Nghiêu Thần gật đầu nhìn nhà đối diện, ép hạ giọng nói:
- Phú tướng công bên đó…
- Phú tướng công là có đức quân tử, ngươi không cần lo lắng ông ta.
Văn Ngạn Bác hừ lạnh một tiếng nói:
- Ông ta đồng ý lấy danh nghĩa Chính Sự đường dâng thư, thì đã là cực hạn rồi.