Tiểu Thảo rõ ràng sửng sốt, ngập ngừng nói: “Đại tiểu thư quên, thực ra vốn có một người nữa tên Tiểu Hoa cùng ta hầu hạ người !”
“Tiểu Hoa? Người đâu?”
Lâm Quân Tử nhìn khắp mọi nơi trong phòng..
Tiểu Thảo chớp chớp đôi mắt to, sau khoảng khắc nghi hoặc, vẻ mặt trở nên càng thêm sợ hãi, ngữ khí cũng áp lực không được mà phát run
“Tiểu Hoa, bị người. . . dùng trượng hình đánh chết!”
“Cái gì?”
Lâm Quân Tử chấn động, suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.
Khốn, Lăng Tiếu Vân này sao lại có thủ đoạn độc ác như vậy a?
Còn có thể trách phạt chết hạ nhân a?
Khó trách Tiểu Thảo bị dọa cho kinh sợ như vậy..
“Ai nha, ta quên mất rồi, kia là vì cái gì a?”
Lâm Quân Tử giả bộ buồn rầu mà nhức đầu, khó hiểu hỏi .
“Bởi vì nàng làm dây mực lên bức tranh hoa mai người vẽ.”
Nghe câu đó, Lâm Quân Tử âm thầm tặc lưỡi, bởi vì một bức họa, mà lấy mất một mạng người a!
Lăng Tiếu Vân, không phải ngươi hồng nhan bạc mệnh, là ngươi tội ác chồng chất, gặp trời phạt đi!
Lâm Quân Tử con mắt đảo qua đảo lại, lại hỏi: ” Mộ Dung Hàn kia trước kia thường xuyên tới tìm ta sao?”
Tiểu Thảo gật đầu “Đúng vậy, Mộ Dung công tử cực kì thích người, đúng là, người chưa bao giờ đáp lại hắn!”
Thì ra là như vậy, Lâm Quân Tử âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là nguyên nhân là vì yêu nên sinh hận?
Yêu không được, mới muốn lấy tánh mạng của nàng, lại còn lưu lại ngón chân ngón tay lỗ tai làm kỷ niệm a? (cha này biến thái dễ sợ =.=” )
Lâm Quân Tử giả bộ buồn rầu lại hỏi Tiểu Thảo “Hoàng đế khi nào thì muốn ta gả cho Cửu Vương gia kia a? Ta một chút ấn tượng cũng không có!”
“Ngay tại trước khi người trốn đi khỏi cung một ngày a. Hoàng đế bên người đại tổng quản tìm đến cung chủ, nói hoàng đế chuẩn bị đem ngươi ban hôn cho Cửu Vương gia. Hoàng đế muốn kết thông gia cùng với Lăng Tiêu Cung.”
Tiểu Thảo nói đâu vào đấy.
“Ta đây không đồng ý?”
Tiểu Thảo thành thật gật đầu “Ân, người tìm cung chủ đại náo một hồi!”
“Vì cái gì?”
“Người nói hoàng cung giống lao ngục, một chút cũng không tự do. Mà còn Cửu Vương gia kia, phi thường bá đạo ngoan độc, giết người như kiến,Ỷ vào hoàng đế sủng ái, còn dám đối nghịch cùng thái tử. Người nói không muốn gả cho nam nhân không có nhân vị như vậy!”
Lâm Quân Tử âm thầm bĩu môi, không lấy nam nhân không có nhân vị ?
Nguyên nhân yêu sinh hận?
Lâm Quân Tử âm thầm bĩu môi, không lấy nam nhân không có nhân vị ?
Làm như Lăng Tiếu Vân ngươi có nhân vị lắm ấy.
Nghĩ lại nghĩ, nếu Vương gia giết người như kiến kia, cùng với Đại tiểu thư thủ đoạn độc ác kết thân, không biết chừng có nhiều chuyện hay a!
Đột nhiên nhớ tới LăngTiếu Phong đã nói qua , Lâm Quân Tử lại hỏi:
“Ngày ta rời cung, làm sao có thể là Mộ Dung Hàn phát hiện thư của ta lưu lại a, hẳn là ngươi mới đúng a!”
Tiểu Thảo có chút hổ thẹn mà cúi đầu nói:
“Ngày đó, ta ngủ cực kỳ say, kết quả ngủ quên, lúc ta tỉnh lại của, Mộ Dung công tử đã đem thư người lưu lại, giao cho cung chủ!”
Tiểu Thảo cúi đầu càng thấp, xấu hổ bất an mà nói:
“Đều do ta ngủ say như chết, không có phát hiện Đại tiểu thư rời đi, ta quá vô dụng.
Ta cho rằng cung chủ sẽ ban ta chết, lại không ngờ cung chủ để cho ta ở nơi này chờ tiểu thư trở về!”
Tiểu Thảo ngẩng đầu, thề thốt nói:
“Ta về sau nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Đại tiểu thư, ta nhất định phải không làm … cung chủ thất vọng, không làm .. Đại tiểu thư thất vọng!”
Lâm Quân Tử ánh mắt chớp chớp, trong lòng đã rõ ràng vài phần.
Lúc Lăng Tiếu Vân rời đi, Tiểu Thảo đã ngủ say như chết, hẳn không trùng hợp như vậy chứ.
Chắc chắn là Tiểu Thảo đã sớm bị Mộ Dung Hàn dùng mê hương,gì đó khiến cho mê man.
Đúng rồi, không phải nói lúc Lăng Tiếu Vân đến Ỷ Hương lâu , đã trúngthuốc tê sao?
Nhất định là kia Mộ Dung Hàn động tay động chân.
Nhưng mà, mục đích của hắn tới cùng là cái gì a?
Thật sự chỉ đơn giản là do yêu sinh hận?
Tiểu Thảo nhìnLâm Quân Tử đang nhíu mày không thôi, ngữ khí run rẩy hỏi: “Đại tiểu thư còn muốn hỏi cái gì? Tiểu Thảo đều đã nói cho người!”
Còn muốn hỏi cái gì, trong đầu là một đoàn loạn cả lên, có muốn nghĩ nữa cũng không rõ ràng được a!
Xoắn xuýt thật lâu sau, Lâm Quân Tử đơn giản vung tay lên, tùy tiện nói:
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai nhớ tới lại hỏi, ta mệt , trước ngủ.”
“Là, Đại tiểu thư!” Tiểu Thảo cực kì cẩn thận mà trả lời.
Lâm Quân Tử nhìn bộ dáng quy củ, câm như hến của nàng, không khỏi đối nàng bịa chuyện nói:
“Từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi sợ hãi ta, bởi vì ta tại trên giang hồ nhận thức một vị nhân nghĩa đạo đức làm sư phó, ta về sau tuyệt đối không. . .