Lúc này, Lâm Quân Tử giống như mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, giống như có vẻ rất bất mãn…
“… Chuyện gì xảy ra? Ca ca, huynh làm sao có thể đối đãi như vậy với bằng hữu của ta a?”
“… Tránh ra, không được thương tổn hắn nha…”
Lâm Quân Tử vừa nói vừa quơ quơ cánh tay, Bạch Lộ vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, nắm lấy tay nàng, làm cho nàng ngủ an ổn thêm một chút.
Đồng thời, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào thở dài, ai, nha đầu ngốc, nằm mơ cũng muốn bảo vệ ta sao?
Ở trong lòng ngươi, ta thật sự yếu đuối như vậy?
Ngươi trừ bỏ muốn bảo vệ bằng hữu ra, có còn chút tình ý nào khác hay không?
Thật hy vọng ngươi đừng coi ta là bằng hữu biết bao a!
Ta đã lún sâu như vậy, ngươi có thể cũng đến gần ta một chút có được hay không?
Bên trong gian phòng yên tĩnh, tiếng thở dài nhẹ nhàng thản nhiên, não nề bật ra.
Bạch Lộ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh kia, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của người trong ngực.
Môi của nàng hảo mềm mại, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, trong nháy mắt khiến cho tất cả lý trí của Bạch Lộ vỡ tan thành từng mảnh.
Còn có mùi thơm cơ thể thanh thanh nhàn nhạt kia, giống như ma quỷ len lỏi vào xoang mũi của Bạch Lộ, sau đó, nhanh như chớp khuếch tán ra toàn thân.
Bạch Lộ hô hấp rõ ràng trầm trọng, thân thể cũng nổi lên biến hóa trong khoảnh khắc.
Hắn ôm chặt người trong ngực, có chút không kìm được mình, bàn tay từ sau gáy nàng dần trượt xuống .
Lâm Quân Tử bị hôn hô hấp không thoải mái, đưa tay quơ quơ, đẩy mặt Bạch Lộ ra, trong miệng lầm bầm nói:
“Thật khó chịu nha, chẳng lẽ lại trở lại trong quan tài rồi…”
Vừa lầm bầm vừa xoay người, tiếp tục ngủ.
Lâm Quân Tử nằm mơ cũng muốn không tới, lại có người ăn đậu hủ của nàng trên giường.
Nàng bị người ta không chỉ có hôn trộm, hơn nữa còn hôn triệt triệt để để thiếu chút nữa thất thân, nàng vẫn còn đang trong mộng đẹp xuân thu, một chút cũng không biết!
Mà đáng thương Bạch Lộ, vị tiểu nhân len lén đậu hủ nhà người ta Bạch công tử bị Lâm Quân Tử lấy tay đẩy trúng vào chỗ bị thương trên mặt, hắn đau đến suýt nữa kêu ra tiếng.
Cuống quít bịt mồm, mới không có phát ra tí thanh âm mất mặt nào.