Đại học sĩ cùng Lâm Quân Tử đồng thời cả kinh, đều ngẩng đầu, tìm kiếm thanh âm nơi phát ra.
Sau đó, hai người đồng thời kinh hãi.
Cửa phòng ngủ mở rộng, trên tấm thảm đỏ thẫm xuất hiện một con rắn.
Sọc vặn trắng đỏ giao nhau,to bằng cánh tay người, dài hơn 5 thước.
Lúc này, Nó đang ngẩng đầu, ướn ngực tiến về phía giường.
Cái .đầu hình tam giáccùng con mắt đen bóng, thân hình uốn lượn dưới ánh nên u ám tản mát ra hơi thở thật khủng bố
Lâm Quân Tử toàn thân mềm nhũn không khống chế được mà run lên.
Nàng từ nhỏ sợ nhất chính là rắn a!
Đại học sĩ sớm đã quen tình huống như thế này, nháy mắt liền trấn định.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, đem nàng ôm vào ngực, lùi lại phía giường.
Lâm Quân Tử nhìn con rắn đang tiến lại gần, cánh môi run run:” Ngươi, ngươi có thể bắt nó sao? Nó có đầu là màu đỏ tam giác, là, là là rắn độc a ! Chúng ta làm sao bây giờ….”
Nàng hoảng loạn bắt lấy cánh tay hắn , nói: Nhanh gọi người của ngươi đến cứu mạng a?
“ Không thể gọi người đến kinh động nó, đừng sợ, chỉ là một con rắn nhỏ, sẽ không sao.”
Hắn nói xong liền kéo nàng đứng dậy, thuận tay lấy 1 cái chăn, nói:” Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngay khi ta đem chă chum lên đầu nó ngươi liền chạy thật mau, nhớ kỹ chưa?
“Nhưng là, nhưng là chân của ta không đi được.”Lâm Quân Tử miệng méo xệch, biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn vội hỏi: “Chân của ngươi làm sao vậy?”
” Chân của ta bị rút gân ” nàng chính là sợ hãi a, sợ đến chân bị rút gân.
Đại học sĩ mày kiếm nheo lại, bất mãn trừng nàng một cái, cho nên nói, nữ nhân chính là phiến toái a!
Mắt thấy con rắn đã bò tới cạnh giường, không còn thời gian nữa.
Tay hắn liền dung lực một chút, cái chăn chuẩn xác rơi trên đầu con rắn
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đại học sĩ kéo tay Lâm Quân Tử từ trên giường bay lên, thẳng hướng cửa phòng phóng đi.