Chu Cửu Giới cùng Thường Nguyệt đi tới Thường trang, liền bắt đầu truyền khí lưu thông máu cho ông Thường.
Hai đại tuyệt học gia truyền của Chu Cửu Giới, một là "Nhất Châm Độ Kiếp", hai là "Diệu Thủ Hồi Xuân" .
Chu Cửu Giới dặn Thường Nguyệt đi mượn một bộ ngân châm của ông thầy thuốc ở giữa thôn, còn hắn ôm ông già xuống giường gột rửa thân thể dưới sự giúp đỡ của bà Thường, sau đó để ông lão chỉ mặc một cái quần lót nằm trên giường, lúc này mới bắt đầu. Hai bàn tay kẹp sáu cái châm, đột nhiên cùng cắm trên người ông.
Thường Nguyệt cùng bà Thường đều ngây người, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tưởng tượng được thiên hạ thậm có thuật châm cứu thần kỳ bực này.
Trong khi Thường Nguyệt cùng Bà Thường còn đang sững sờ thì Chu Cửu Giới liên tiếp ra châm, mười hai cây châm cắm ở tất cả các huyệt vị trên hai chân: tam âm giao, hoàn khiêu, dương lăng tuyền, túc tam lý. Trong tay hắn cầm một châm tiếp tục cắm vào huyệt vị giữa cánh tay: khúc trì, ngoại quan, hợp cốc, tiếp theo, hai tay các xoa bóp huyệt vị ở đầu: nghinh hương, cập nội đình, thái xung.
Sau một tiếng như thế, Chu Cửu Giới mới gỡ ngân châm trên người ông xuống, lật người lại vận Diệu thủ Hồi Xuân thần công, lòng bàn tay phát ra nhiệt khí ấm áp phát công dọc theo đốc mạch. Đã thấy ông Thường cả người mồ hôi nóng chảy ròng, da thịt run rẩy, hiển nhiên khí huyết đang lưu thông vận hành.
Bà Thường thấy Chu Cửu Giới cũng cả người là mồ hôi, vội nói: "Nguyệt Nguyệt, mau bật quạt lên."
Chu Cửu Giới vội nói: "Không được, lúc này lỗ chân lông của cha đang khuếch trương, khí huyết vận hành, không thể để quạt được."
Được chốc lát, Chu Cửu Giới liền thu công: "Được rồi, tình huống của cha hẳn là đã khá hơn nhiều."
Thường Nguyệt hưng phấn ôm chầm lấy cánh tay Chu Cửu Giới lắc lắc: "Tỷ phu trâu bò ghê, mấy thứ kì diệu vừa rồi là học từ đâu vậy, dạy cho em được không?"
Chu Cửu Giới hỏi: "Em muốn học sao?"
"Ừ." Mắt Thường Nguyệt phát sáng nhìn Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới gật đầu đáp: "Được rồi, rãnh rỗi thì anh sẽ dạy cho em, nhưng mà cũng phải hành lễ bái sư đầy đủ, dập đầu ba cái."
"Em là em vợ anh, dập đầu làm gì, cũng không phải là người ngoài mà."
"Những lời em nói lúc trước thì tính sao? Chỉ cần cha có thể xuống giường hoạt động thì em phải dập đầu với anh ba cái, còn phải gọi anh là đệ nhất thiên hạ thần y, thần y hay không thì cũng chả sao cả, nhưng vẫn phải dập đầu."
"Trí nhớ tốt thế, có cái này mà không sao quên được, được rồi, em đã nói ra thì sẽ giữ lời, nhưng nếu cha không xuống giường được thì sao?"
"Nếu cha không xuống giường được thì anh sẽ nâng ông dậy."
Vừa nói, Chu Cửu Giới đã cúi xuống dìu ông cụ xuống giường.
Ông Thường nằm trên giường đã lâu, hai chân yếu ớt nên không đứng dậy nổi, ngay cả đầu cũng không ngọ nguậy được.
"Không được, cha... cha đứng không vững." Ông Thường vừa nói, đã muốn ngồi xuống.
Chu Cửu Giới đỡ dưới nách ông, nói: "Cha hãy vịn vào mép giường, hai chân từ từ vận sức, do cha nằm quá lâu nên muốn đứng dậy cũng phải một thời gian ngắn."
Ông Thường lại cố gắng gỏi chèo chống, chi trên còn có chút khí lực nên hai tay bám vào giường được, lại được Chu Cửu Giới đỡ nên dần dần đứng được.
Bà Thường cùng Thường Nguyệt cũng vô cùng mừng rỡ, gấp rút chạy qua hỗ trợ.
Chu Cửu Giới nói: "Có xe đặc chế không, sau này nên tận lực để cha ngồi dậy, đừng để ông nằm."
Thường Nguyệt nghe thấy liền xoay người đi ra ngoài, không lâu sau đã đẩy một chiếc xe lăn ra: "Lần trước tỷ tỷ đã mua cho cha một chiếc xe lăn, trước giờ vẫn chưa ngồi được."
Chu Cửu Giới nhìn xe lăn nói: "Thứ này chế luyện rất tinh xảo, chẳng lẽ cũng là công nghệ cao à?"
Thường Nguyệt phì cười: "Cái này mà anh cũng quên à, đây chỉ là một chiếc xe lăn bình thường thôi. Còn có nhiều kiểu tiên tiến hơn đấy?" nguồn t r u y ệ n y_y
"Còn có kiểu tiên tiến hơn à?"
"Đúng vậy a, có xe lăn cài bình điện, có thể chở người bệnh đi dạo chung quanh, trông như xe hơi vậy, còn có loại điều khiển từ xa nữa."
"Điều khiển từ xa? Tivi à?"
"Không phải là Tivi, là xe lăn điều khiển từ xa, còn đi kèm một chiếc xe sinh hoạt, phía trên đặt thức ăn nước uống, thậm chí thùng phân, người bệnh đói thì nhấn một nút, xe sinh hoạt sẽ đi tới trước mặt."
"Tân tiến như vậy ư, quá là trâu bò."
Chu Cửu Giới ôm ông lão lên xe lăn, nói: "Sau này thường xuyên để cha phơi nắng, như vậy có thể tăng cường thể chất."
Bà Thường nói: "Ta không đủ sức, ông ấy toàn thân bất động rồi nên đành phải để mặc cả ngày nằm trơ trên giường."
"Như vậy không tốt, bất lợi để khôi phục bệnh tình."
Luyện tập như thế cả ngày, đến ban đêm, trên đùi ông Thường rõ ràng đã có khí lực, còn có thể đi được mấy bước nhỏ dưới sự giúp đỡ của Chu Cửu Giới. Tuy là mấy bước nhỏ không đáng kể, nhưng bà Thường và Thường Nguyệt đã vô cùng vui vẻ. Thường Nguyệt lấy điện thoại nói: "Em muốn nói chuyện này cho tỷ tỷ."
Điện thoại gọi đi, có người bắt máy.
"Tỷ tỷ đoán xem nhà chúng ta vừa có chuyện vui gì?"
"Chúng ta có thể có việc vui gì chứ?"
"Tỷ đoán đi, là cha đó."
"Cha? Cha làm sao? Cha nằm ở nhà, có thể nhặt được tiền à?"
"Không phải … cha có thể đi lại rồi."
"Cái gì?"
"Cha có thể đi lại rồi, thật đấy, là tỷ phu trị bệnh."
Lúc này, Thường Nga lại đang ở trong phòng làm việc cùng ông chủ Vu.
Ông chủ Vu vô cùng ghét: "Không phải đã tắt di động rồi sao, cô đem thuốc cho hắn ăn thêm lần nữa."
"Không được, quyết không được." Thường Nga nói.
"Làm sao, cô không để ý đến sống chết của ba mẹ cô, muội muội cô sao?"
"Xin ông bỏ qua cho anh ấy, tôi sẽ khuyên anh ấy đừng nói ra."
"Cô cũng biết chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật."
"Không." Thường Nga vừa nói đã đi ra ngoài: "Tôi phải đi xem cha thế nào, ông ấy có thể bước đi rồi, là Cửu Giới trị được."
"Tiểu tử này làm sao lại có thể…" Ông chủ Vu kéo Thường Nga: "Đứng lại."
Thường Nga chợt vung: "Tránh ra, tôi phải về nhà."
Ông chủ Vu nhìn bóng lưng Thường Nga, ném thẳng điện thoại ra ngoài.