Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư
Chương 404: Hòa hợp
Dịch:lanhdiendiemla.
Sưu Tầm: Soái Ca
Tùng Giang Tào bang, Đức Cao đường.
Nhược Hạm một thân nam trang, đối mặt một đám lão hủ, nói rất đỉnh đạc, thế như chẻ tre:
- Xét đến cùng, thành Tô Châu là của những người đó, không phải là tướng công ta!
Nhược Hạm vỗ hai tay, nói vô cùng chắc chắc:
- Đến lúc đó cục diện rối rắm còn phải do những người đó thu thập, khẳng định phải giảm giá gạo tích trữ, thậm chí phát miễn phí!
Rồi vô cùng tự tin nói:
- Ta rất có trách nhiệm với lời nói của mình, nếu như không chịu giúp đỡ, không cần đến tháng năm, 20 vạn thạch lương thực của ngài, ngay cả mười vạn cũng bán không được!
Chúng lão giả đều biến sắc mặt, đều thì thầm với nhau, bọn họ cảm thấy Nhược Hạm nói không sai, một khi dân loạn nổi lên, các nhà giàu khẳng định sẽ phải phóng lương, đến lúc đó giá gạo khẳng định theo tiếng mà giảm mạnh.
Cảm nhận được tình hình có chuyển biến, nét mặt của Long Tam lão gia có chút không nhịn được, ho khan vài tiếng, chặn lại đám người gây rối, rồi hí mắt nhìn Nhược Hạm nói:
- Phu nhân miệng lưỡi rất sắc bén, cho dù lời phu nhân nói có thể trở thành sự thật, đó cũng là chuyện của tháng 5, chúng tôi sẽ không giải quyết lương thực ngay trong tháng 4 này?
Rồi lại vênh mặt nói:
- Huynh đệ của bản bang trên vạn người, thuyền bè trên ngàn, có thể đồng thời vận chuyển 20 vạn thạch lương thực này tới các phủ huyện Tô Tùng, đồng thời phân ra tiêu thụ, chưa hẳn không thể kiếm được trên trăm vạn lượng!
Lời này thuần túy chỉ là cãi cùn, đừng nói Mã Ngũ, ngay cả các lão nhân từ trước đến nay nghe Long Tam lão gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng đều cảm thấy mặt đỏ, thầm nghĩ: 'Tam lão gia sao lại càn quấy như vậy nhỉ?'
Nhược Hạm không thèm để ý, chỉ thấy nàng nhếch mày lên, thản nhiên cười nói:
- Vậy xin hỏi tam lão gia, vì sao đến bây giờ ngài còn chưa bán vậy?
- Việc này. . .
Long Tam lão gia đỏ bừng mặt:
- Lúc đầu không muốn bán, hiện tại lại muốn, đó là lương thực của chúng tôi, phu nhân quản được sao?
- Vậy chúng ta trở lại nói việc bán lương hiện tại.
Nhược Hạm hắng giọng nói:
- Giả sử quý bang thực sự có thể bán được giá, trước khi giảm giá bán hết gạo đi, kiếm được tám mươi hay trăm vạn lượng.
Rồi chắp tay cười nói:
- Nhiều lương thực như vậy, khi đưa đến thành thị thì kiểu gì cũng bị ép giá hai ba thành mà, vậy coi như là giúp lão gia nhà ta, tiểu nữ tử ở chỗ này đa tạ tam lão gia.
- Không dám, không dám.
Long Tam lão gia cười gượng nói:
- Đã như thế mọi người đều vui, vậy lo liệu như thế đi.
- Sao có thể mọi người đều vui được?
Nhược Hạm hơi đề cao giọng nói:
- Số lương thực này nếu dựa theo biện pháp của ngài đưa vào thành thị, thật giống như cho thêm một gáo nước vào cái nồi nước sắp sôi vậy, chẳng qua chỉ làm chậm lại thời gian sôi -- chỉ cần không có rút củi dưới đáy nồi, làm thất bại âm mưu của bọn người xấu kia, giá còn có thể được tăng lên!
Rồi vẻ mặt như điều tra hỏi:
- Thử hỏi lão nhân gia, đợi đến tháng bảy khi số gạo được bắt đầu vận chuyển, ngài chuẩn bị giao soa thế nào đây?
/giao soa: Ở đây là sự xen kẽ nhau, đọc thêm đoạn dưới để hiễu rõ hơn.
- Ách. . .
Long Tam lão gia triệt để cứng họng rồi, tào vận không thể đến trễ, nhưng Đại Vận Hà vài chục năm chưa từng nạo vét, rất tắc nghẽn, vả lại thuyền bè qua lại trên sông so với thời gian đầu còn nhiều hơn mấy lần, tự nhiên phải tốn nhiều thời gian đi lại trên đường hơn. Nếu như đợi đến khi thu hoạch gạo mới rồi mới bắt đầu vận chuyển, vậy mọi việc đã quá muộn rồi.
Cho nên Tào bang mới sớm tích trữ đủ lương thực, và chuyển đi sớm hai tháng, nói cách khác, lương thảo mỗi một kỳ chuyển đi đều là của lần trước tích trữ, cứ tuần hoàn như vậy, cũng có thể giao soa nhau.
~~
Chủ ý của Long Tam lão gia là trước tiên bán ra với giá cao, sau đó thừa dịp giá gạo bị tuôn ra với số lượng lớn nên giảm xuống, lại mua vào với giá thấp, như vậy thì có thể lấy kiếm được giá chênh lệch, thứ hai lại không làm chậm trễ, đó cũng là một chủ ý rất tuyệt. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng tính toán của lão ta phải xây dựng dưới tiền đề giá gạo sẽ giảm xuống trên diện rộng, nếu như giá gạo đúng như Nhược Hạm đã nói, sẽ giảm với mức độ thấp sau đó sẽ tăng trở lại, vậy lão ta sẽ có thể ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.
Long Tam lão gia lập tức toát mồ hôi, thầm nghĩ sao có thể bị một tiểu tức phụ bức đến góc tường được chứ?
Ở chỗ này lão ta lâm vào quẫn cảnh, Mã Ngũ ở bên cạnh vẫn chưa có nói xen vào đột nhiên hỏi:
- Chiếu theo lời nói của Thẩm phu nhân, chúng ta bán gạo cho quý phương, cũng không có cách nào mua được gạo giá thấp, chẳng phải cũng không có cách nào giao soa rồi sao?
Hắn phát hiện năm mươi vạn lượng bạc của đối phương kỳ thực không có gì ý nghĩa gì lớn, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Thẩm Mặc và Nhược Hạm liếc nhau, liền cười ha ha vỗ vỗ cánh tay Mã Ngũ nói:
- Ngũ gia, từ đầu đến cuối chúng tôi có nói qua là muốn mua số lương thực này không?
- Vậy năm mươi vạn lượng bạc này?
Mã Ngũ gia ngẫm lại thấy thật đúng là có chuyện như vậy, người ta quả thực cũng không nói qua muốn mua gạo, chỉ là mình đề xuất cho họ. . . Tuy nhiên một phương xuất tiền, một phương xuất gạo, điều này có khác gì buôn bán sao? Mã Ngũ không khỏi có chút mơ hồ.
Chỉ nghe Thẩm Mặc giải thích cho hắn:
- Huynh đệ ta chỉ muốn mượn lương thực của Tào bang, đợi đến tháng bảy khi bắt đầu vận chuyển sẽ hoàn trả nguyên dạng, một hạt gạo cũng không thiếu các ngươi. Các ngươi trực tiếp đưa từ thành Tô Châu đến Bắc Kinh, còn giảm bớt được một khoảng cách nữa đấy!
- A?
Mã Ngũ gia không nghĩ tới yêu cầu của Thẩm Mặc lại thấp đến vậy, vô cùng giật mình nói:
- Điều này sao có thể được chứ?
- Sao lại không được?
Thẩm Mặc cười nói:
- Đợi chúng ta nghĩ ra một hiệp ước, đem chuyện này giấy trắng mực đen viết ra, ta kí tên đóng dấu. Đến lúc đó nếu như xảy ra vấn đề, ngươi chỉ cần cầm nó giao cho Tào đốc, tất cả trách nhiệm do ta gánh chịu, không liên quan đến Tào bang các ngươi!
- Sao ta không thể nào tin được. . .
Một lần nữa Mã Ngũ gia lại bị Thẩm Mặc làm cho cảm động.
Nhưng lời còn chưa dứt, lại bị Long Tam lão gia ngắt lời:
- Ai nha nha, sao đại nhân không nói sớm? làm hại chúng ta phải phí bao nhiêu nước bọt.
Rồi đẩy Mã Ngũ nói:
- Tiểu ngũ, đi đến phía trước cùng đại nhân lập một hiệp ước, sau đó thay mấy lão già này chiêu đãi Thẩm đại nhân!
Mã Ngũ cảm thấy như vậy thật không thỏa đáng, chỉ đi loanh quanh không hé răng, Thẩm Mặc lại hào sảng nói:
- Khế ước này phải làm, ngũ gia vẫn phải lấy Tào bang làm trọng a!
Lời hay hoàn toàn để cho mình y nói.
Mã Ngũ càng cảm thấy xấu hổ, nhìn Long Tam lão gia nói:
- Ai, tam thúc, ngày hôm nay chúng ta thật mất mặt quá.
Long Tam lão gia cũng rất xấu hổ, vung tay nói:
- Những chuyện còn lại thì các ngươi tự xem mà làm đi, không cần hỏi mấy lão hồ đồ này nữa.
Nghe có thể thấy lão đầu đã rất mất mặt, nếu như chỉ dự định mua bán một lần, đương nhiên không cần phải quản đến lão nữa, nhưng Thẩm Mặc là có dự định lâu dài, biết không thể đắc ý nhất thời, vội vàng chắp tay nói:
- Chúng ta là việc nào ra việc nấy, việc nào nên nói thì nên nói, nếu như vậy mà phá hủy giao tình, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất rồi.
Rồi giả bộ nghiêm khắc nói với Nhược Hạm:
- Còn không mau bồi tội với tam lão gia!
Nhược Hạm le lưỡi, hướng về Long Tam lão gia vái chào một cái, rụt rè nói:
- Tiểu nữ tử tóc dài kiến thức ít, không biết giữ miệng, xin bồi tội với ngài.
Long Tam lão gia dở khóc dở cười nói:
- Ngươi cũng không phải là tóc dài kiến thức ít, ngươi là tóc dài kiến thức nhiều.
Nói rồi khen ngợi:
- Thực sự là phụ nữ không thua đấng mày râu a, Thẩm đại nhân, cũng chỉ có giai ngẫu như vậy mới có thể xứng đôi với ngài!
Một lão nhân như ông ta nếu như đi gây khó dễ với một tiểu nữ tử, đó mới khiến người cười đến rụng răng.
Có câu là 'người kính ta một thước, ta kính người một trượng', vợ chồng phủ tôn người ta đã nhận tội với lão, đâu chỉ kính lão một trượng? Cho nên Long Tam lão gia cũng tiêu hết khúc mắc, cũng nhận lỗi với hai người, còn nhiều lần căn dặn Mã Ngũ phải chiêu đãi phu thê Thẩm đại nhân cho đàng hoàng, hiển nhiên là đã bị thuyết phục rồi.
~~
Ba người từ biệt đám người Long Tam lão gia, rời khỏi Đức Cao đường, khi trở lại phòng khách Tào bang, thấy tiệc tùng đã được chuẩn bị thịnh soạn.
Mã Ngũ gia mời phu phụ Thẩm đại nhân ngồi vào vị trí, Thẩm Mặc nói:
- Nên ký kết ước thư trước đi.
- Nếu là người khác, khẳng định phải ký.
Mã Ngũ gia lại lắc đầu nói:
- Nhưng Thẩm đại nhân thì không cần, trừ phi ngươi không coi ta là huynh đệ!
- Việc nào ra việc đó. . .
Thẩm Mặc còn chưa nói hết lời đã bị Mã Ngũ gia ngăn lại:
- Ta tin là con người Chuyết Ngôn ngươi, không phải là đồng tri phủ Tô Châu gì hết, theo Mã Ngũ ta thấy, một câu nói của ngươi còn đáng tin hơn nhiều so với con dấu bỏ đi đó!
Nếu đã nói đến mức độ vậy, Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu nói:
- Nếu như Thẩm Mặc ta mà có chút thất tín nào, nhân thần cộng khí, ngũ lôi oanh đỉnh!
- Vậy không phải là xong rồi sao?
Ngũ gia cười vang kéo Thẩm Mặc ngồi vào vị trí, cũng bắt chuyện với Nhược Hạm:
- Đệ muội a, cũng mau ngồi đi.
Nói rồi giới thiệu cho hai người:
- Thực sự không có gì tốt để chiêu đãi, tuy nhiên đều là món ăn của Tào bang chúng ta, ở nơi khác sẽ ăn không được.
Hai người Thẩm Mặc nhìn mặt bàn tròn rực rỡ muôn màu, ngoại trừ các món ăn hương dã, phần lớn là một số món ăn chỉ Tào bang mới có, tỷ như hàu dùng trứng gà để nướng, thịt heo dùng hũ để hầm, cá thu trộn rau cần, đặc sắc nhất chính là món ruột già, chưa từng thấy qua cách chế biến như vậy, mới đầu thấy y còn tưởng rằng là măng nữa chứ. Ăn một đũa mới cảm nhận được mùi vị trơn bóng của ruột già.
Nói chuyện buôn bán xong xuôi, tâm tình cũng rất sảng khoái, hai phu thê ăn uống thả cửa, ăn cơm ở bang phái nó có chỗ tốt là vậy, ăn càng nhiều thì càng làm cho chủ nhân vui vẻ, tuyệt đối không cảm thấy ngươi không đủ lịch sự.
Tuy nhiên làm cho Thẩm Mặc mở rộng tầm mắt chính là, món Nhược Hạm thích nhất đúng là món chao rán do Tào bang đặc chế, nhưng người ta gọi là 'đậu nhân phiêu hương', mặc dù y không thích cho lắm, nhưng thấy Nhược Hạm hình như cứ cách một chốc lại gắp một đũa, hiển nhiên vô cùng vừa ý.
Thấy khách ăn uống nhiệt tình, Mã Ngũ gia đặc biệt vui vẻ, hỏi:
- Mùi vị có hợp không?
- Thực sự rất ngon!
Hai phu thê Thẩm Mặc cùng gật đầu tán thưởng, Thẩm Mặc cười nói:
- Ngày sau nhất định nhiều phải quấy rầy ngũ gia nhiều hơn rồi.
- Nếu được đại nhân thường tới ghé thăm, chúng tôi cầu còn không được đấy chứ?
Mã Ngũ cười ha ha nói:
- Nói không chừng món ăn của Tào bang còn có thể tạo ra được danh tiếng nữa đấy!
Sau đó bởi vì Nhược Hạm thích ăn món 'Đậu nhân phiêu hương', Thẩm Mặc liền thường xuyên dẫn nàng đến thăm, theo đó danh khí của y càng lúc càng lớn. Việc ăn, mặc, ở, đi lại mô phỏng theo y đã thành trào lưu trên xã hội thượng lưu, lại thực sự khiến cho món ăn của Tào bang vốn chỉ lưu truyền trong bang danh tiếng đại chấn, sĩ dân đều đổ xô nhau theo như vịt!
Theo dấu chân của đệ tử Tào bang trải rộng toàn quốc, quán cơm Tào bang cũng mở khắp hai kinh mười ba tỉnh, thậm chí Nhật Bản, Nam Dương, tân đại lục. . . Đương nhiên đây là nói sau.
~~
Bởi vì Thẩm Mặc còn có đại sự muốn làm, cho nên Mã Ngũ không có mời rượu, chỉ để y tận hứng là tốt rồi, ngược lại ăn uống rất thống khoái. Sau khi cơm no rượu say, thu dọn bàn ăn, hạ nhân dâng trà, ngồi thêm một lúc hai người Thẩm Mặc mới chuẩn bị cáo từ, lại nghe Mã Ngũ gia nói:
- Còn có một chuyện này.
Hai người đành phải ngồi xuống, liền thấy hắn móc ra một túi da trâu từ trong người, chọn ra mười tấm ngân phiếu, sau đó bỏ bốn mươi tờ còn lại vào túi, đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Mười vạn lượng bạc này là Tào bang ta mượn cho các huynh đệ, sau này nhất định sẽ trả lại ngươi cả vốn lẫn lãi, cho dù đời này trả không hết, kiếp sau, kiếp sau nữa, dùng một trăm năm cũng sẽ phải trả hết nợ.
Thẩm Mặc thầm nghĩ làm cái gì vậy? Chơi trả cái này không muốn cùng ta chơi nữa sao? Vậy ta làm ra vẻ nãy giờ chẳng phải là uổng phí rồi? Y liền đẩy cái tui kia trở lại, nói:
- Nói là đưa cho ngươi, chính là đưa cho ngươi, trừ phi không nhận người huynh đệ này, bằng không đừng nói chữ trả nữa!
Nghe y nói như vậy, Mã Ngũ gia càng cảm thấy không nhìn lầm người, vội vàng giải thích:
- Huynh đệ ngươi có điều không biết, Tào bang ta quy củ rất nghiêm, không cho phép chiếm tiện nghi người khác, không được tham tài vật người khác. Năm mươi vạn lượng bạc này, nếu như là mua gạo có được, ta đương nhiên nhận mà yên tâm thoải mái nhưng hiện tại chẳng qua là cho ngươi mượn dùng vài ngày. Cho dù cho mược cũng không cần dùng tới vạn lượng bạc mà?
Chỉ thấy vẻ mặt hắn tự giễu cười nói:
- Nếu như không phải bỉ bang thực sự quá cần bạc để cứu mệnh, ta trăm triệu sẽ không che mờ lương tâm, nhận lấy số tiền này!
Rồi ánh mắt kiên quyết nói:
- Nếu như là mượn dùng, ta còn có thể dày mặt sử dụng, nhưng nếu như ngươi nói thẳng là cho, Tào bang chúng tôi cho dù chết đói, cũng không thể ăn cái của không này.
- Dù sao thì ta cũng không cần.
Đành phải thừa nhận, năng lực thích ứng hoàn cảnh của Thẩm Mặc là rất kinh người, mới đến Tào bang nửa ngày, giọng nói đã bắt đầu mang theo giọng điệu ngang tàng của giang hồ:
- Nếu như ngươi không muốn, thì giúp ta đốt đi.
- Ta tuyệt đối không thể lấy. - Mã Ngũ cũng ương ngạnh.
Thấy song phương vì loại chuyện này mà không ai nhường ai, Nhược Hạm thầm buồn cười, tâm tư xoay chuyển, liền nhớ tới một điểm quan trọng:
- Tiểu nữ tử có một chủ ý, nhị vị đương gia có thể nghe một chút không.
- Nói đi! - Thẩm Mặc nói.
- Mời đệ muội nói. - Mã Ngũ cũng nói.
- Cái này là tiền đúng không? Tướng công nhà ta khẳng định sẽ không cầm về.
Nhược Hạm nói với Mã Ngũ, lại nói với Thẩm Mặc:
- Nhưng ngũ gia cũng không cần. So với việc tranh chấp không có kết quả, không bằng như vậy đi, chúng ta đem số tiền này đầu tư cho Tào bang, dùng cho xa mã hành của Thị bạc ti tương lai mở tại Tô Châu -- đến lúc đó song phương hùn vốn, quý phương xuất người xuất lực, chúng tôi xuất tiền vả lại giúp đỡ liên hệ nguồn tiêu thụ, cổ phần tính năm năm, lợi nhuận cũng năm năm, thế nào?
/xa mã hành: một loại tổ chức vận tải, giống như công ty vận tải thời nay, giống tiêu cục thời cổ.
- Được đó!
Lập tức Mã Ngũ trầm trồ khen ngợi:
- Chủ ý này thật tốt quá!
Hắn biết rõ, nếu như không có sự trợ giúp của phu phụ Thẩm Mặc, xa mã hành trong tương lai cho dù có mở, có thể kiếm được tiền hay không vẫn là một vấn đề lớn, như vậy song phương kết thành lợi ích cộng đồng, không lo lão đại Thị bạc ti là Thẩm Mặc không giúp, không lo Thẩm phu nhân thiên tài thương nghiệp không tận tâm, không lo tương lai sẽ tài nguyên cuồn cuộn!
Thấy hắn mừng ra mặt, Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Vậy quyết định như thế đi?
Rồi cười nói:
- Cái này dùng hay không thì cứ để sau này thương lượng lại?
- Việc này không cần hỏi.
Mã Ngũ cũng lắc đầu cười nói:
- Lúc nãy tam thúc đã nói, sự tình phía sau sẽ để ta lo liệu, sẽ không có dị nghị nữa rồi.
Rồi có chút do dự nói:
- Nhưng mà năm mươi vạn lượng bạc, cũng đủ để mở tám đến mười cái xa mã hành, các ngươi chỉ chiếm có một nửa cổ phần, thật sự khó có thể chấp nhận. . . Nếu không thì, bảy ba đi.
- Năm năm chính là năm năm.
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Kỳ thực ta đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi, không tin ngươi chờ xem, chỉ cần chuyện này có thể thành, chỉ mấy năm là ta có thể hồi vốn, có dám đánh cược với ta không?
Y biết năm năm là thích hợp nhất, bởi vì nếu như mình chiếm tỉ lệ quá lớn, sẽ làm cho Tào bang sản sinh cảm giác mình là bên phụ thuộc, mà điều này đối với một bang phái siêu cấp lớn mà nói, cho dù miễn cưỡng tiếp thu, cũng giống như ăn một con ruồi vậy.
- Thế thì. . .cứ như vậy đi?
Mã Ngũ gia không muốn già mồm cãi láo cùng Thẩm Mặc, nếu như phân ngạch ít quá, hắn quả thực khó mà ăn nói, cho nên không dị nghĩ gì thêm nữa:
- Vẫn phải nhờ hai người đảm đương nhiều.
- Việc làm ăn của mình mà.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Còn phải dặn dò hay sao?
~~
Thấy sắc trời không còn sớm, hai người Thẩm Mặc đứng dậy cáo từ, Mã Ngũ cố muốn giữ lại ngủ, nhưng Thẩm Mặc cười nói:
- Lần sau đi, hiện tại ta đang chạy đua với thời gian, một khắc cũng không thể dừng a, đừng thấy hiện tại trời đã tối, nhưng ta còn phải đi bái phỏng tri phủ đại nhân của các ngươi.
- Thôi để lần sau vậy. . .
Mã Ngũ tiếc nuối nói:
- Còn phải thỉnh giáo với đại nhân nữa mà.
- Sẽ có cơ hội.
Thẩm Mặc cười nói:
- Khi nào Ngũ gia rãnh rỗi, có thể đến Tô Châu chơi mấy ngày, chúng ta từ từ nói chuyện, việc gì mà không được.
Mã Ngũ vui mừng nói:
- Đúng vậy, ta sẽ nhanh chóng đến đó.
Sau đó tiễn hai người ra cửa:
- Tối nay lương thực sẽ bắt đầu đưa lên thuyền, bến tàu của Tào bang chúng ta an toàn không cần lo lắng, đại nhân nói lúc nào khởi hành thì sẽ khởi hành.
Từ biệt Mã Ngũ gia, sau khi lên xe Thẩm Mặc rõ ràng cảm giác gánh nặng trong lòng đã được giải quyết, có 20 vạn thạch lương thực này, sợi dây thòng lọng trên cổ y rốt cuộc có thể buông lỏng một ít rồi.
Dưới ánh tà dương, trên xe ngựa, y vô cùng thảnh thơi nằm trên đùi thê tử, nhẹ giọng cười nói:
- Vì muốn trừng trị đám người vô sỉ kia, kỳ thực ngày hôm nay ta đã chuẩn bị chịu thiệt thòi rồi.
Rồi cười hắc hắc nói:
- Không ngờ nàng có nước cờ thí quân hạ thành, thật kỳ diệu, quả nhiên là thiên tài hóa hủ hủ vi thần kỳ a.
/hóa hủ hủ vi thần kỳ: biến những điều không thể thành có thể.
Nhược Hạm nhẹ nhàng xoa huyệt huyệt Thái Dương cho y, nhỏ giọng nói:
- Chàng sẽ không trách ta tự chủ trương, không thương lượng với chàng sao?
- Sao lại trách được?
Thẩm Mặc thoải mái nhắm mắt lại, nỉ non nói:
- Có nàng thật là tốt. . .