Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư
Chương 405: Phú khả địch quốc
Dịch:lanhdiendiemla.
Sưu Tầm: Soái Ca
Gần đây Vương Sùng Cổ khá phiền não, thân là tri phủ Tùng Giang hắn có áp lực rất lớn, liên tục nôn nóng đến mất ăn mất ngủ, ngay cả phu nhân cũng pha cho hắn Tam Tiên tửu, có thể thấy được ngay cả chuyện 'nào đó' cũng bị ảnh hưởng.
Nguyên nhân phiền não của hắn không ngoài vấn đề lương thực. Bị Tô Châu phủ lôi kéo, giá lương của Tùng Giang nhất lộ phiêu hồng, đã đến tình trạng nghe thôi cũng rợn cả người, thủ hạ của hắn lại không có loại ngưu nhân có thể trấn áp được cục diện, trong phủ thành tự nhiên cực kỳ hỗn loạn, kẻ trữ hàng đầu cơ có khối người, kẻ tranh mua trộm cướp vô số kể, trong ngục giam đã kín người hết chỗ, nhưng vấn đề trị an vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Càng nghiêm trọng chính là, Tùng Giang vẫn còn chống đỡ giặc Oa nơi tiền tuyến, vấn đề thiếu thốn lương thực làm cho quân tâm đã bắt đầu không yên, kẻ vi phạm pháp lệnh thì nhiều quá cấm không xuể, sức chiến đấu bị giảm xuống rất nhiều, nếu như lúc này giặc Oa đánh qua đây, phòng tuyến Thượng Hải mà hắn khổ tâm gầy dựng, sợ rằng căn bản không phải là đối thủ.
Thấy trượng phu trăm mối lo, hết đường xoay xở, Vương phu nhân xưa nay không tin thần phật cũng trong phủ thiết lập hương án, mỗi ngày bày đồ cúng quỳ lạy với Phật tổ, thành kính cầu khẩn giặc Oa đừng có tới.
Hôm nay sau bữa cơm tối, lại thấy phu nhân đang dâng hương, Vương Sùng Cổ khổ trung tác nhạc, cười nói với bà ta:
- Tâm ý của phu nhân ta tâm lĩnh, nhưng hiện tại Đại Minh chúng ta là thiên hạ của đạo giáo, có câu là huyện quan không bằng hiện quản, vẫn nên bái tam thanh đi.
/khổ trung tác nhạc: trong gian khổ miễn cưỡng thấy được niềm vui.
*Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo:
Ngọc Thanh: Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Thượng Thanh: Linh Bảo Thiên Tôn.
Thái Thanh: Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.
Phu nhân hắn lại không đồng ý:
- Người ta nói tu Đạo gia chính là Thái thượng vong tình, lời này không hề sai chút nào, không tin ông nhìn thánh thượng hiện nay của chúng ta xem, tu đạo tu đến nỗi ngay cả con trai của mình cũng không gặp. Theo đó mà suy ra, tam thanh sợ rằng càng không có nhân vị, không thể trông cậy vào được.
Rồi chắp tay trước ngực hướng về Như lai phật nói:
- Phương tây vẫn tốt hơn, còn có nhân vị.
/nhân vị: nhân phẩm con người nên có.
- Hòa thượng mới là lục căn thanh tịnh, không quản chuyện đời đâu.
Vương Sùng Cổ thất thanh cười nói:
- Không để tóc, không cưới vợ, không sống chết, đoạn tuyệt cương thường, vượt qua khỏi ngũ hành, có nhân vị gì đáng nói đâu?
- Cũng không thể nói như vậy.
Vương phu nhân nói:
- Một năm nay tôi nghe Tây Du Ký, mới biết Tây Thiên phật môn thánh địa cũng giống như nha môn của ông. . .
Vương Sùng Cổ cảm thấy hứng thú, cười hỏi:
- Tôi cũng muốn nghe xem phật môn thánh địa, nó có bẩn như nha môn này của tôi không?
Sau khi ăn xong rồi trò truyện, chính là lúc thả lỏng tốt nhất.
- Ông đừng có mà không tin.
Vương phu nhân giọng hùng hồn đầy lý lẽ nói:
- Có một cảnh gọi là nước Ô Kê. Quốc vương nước Ô Kê đã từng hảo thiện trai tăng, Phật tổ liền sai Văn Thù Bồ Tát tới độ hắn đi cực lạc hưởng phúc. Văn Thù là con người rất đố kị, không muốn nhìn người khác được tốt, liền cố ý biến làm phàm tăng, tới hoá duyên với quốc vương.
- Vậy thì phu nhân nói bừa rồi.
Vương Sùng Cổ cười ha ha nói:
- Người ta là chân thân pháp tướng của Bồ Tát, há có thể tuỳ tiện gặp người, đâu thể nào biết đố kị?
Hắn không thích xem kịch, nên cũng không biết những đoạn này.
- Sao không phải là đố kị?
Vương phu nhân nói:
- Cho dù không thể gặp mặt, lựa lời mà nói với quốc vương là được rồi, ông ta lại nói toàn lời khó nghe, tự dưng làm khó dễ quốc vương nước Ô Kê kia. Quốc vương lại không biết ông ta là Bồ Tát, nên tức giận sai người trói ông ta lại, đưa tới giữa sông, ngâm cho ba ngày ba đêm.
Nghe bà ta nói như vậy, Vương Sùng Cổ gật đầu nói:
- Ông quốc vương này vẫn còn quá nhân từ, nếu như tại Đại Minh chúng ta đã sớm bị đánh cho trăm trượng, sung quân ba nghìn dặm rồi.
Rồi lại cười ha ha nói:
- Vở kịch này có ngạnh thương còn gì, Văn Thù Bồ Tát kia có pháp lực lớn thế nào chứ, đâu thể bị phàm nhân bắt giữ, lại còn bị ngâm mình trong nước nữa?
/Ngạnh thương: điểm trái với thực tế khách quan trong văn học.
- Đây chính là chỗ âm hiểm của ông ta. Ba ngày sau, quốc vương thả ông ta, ông ta liền trở về khóc lóc kể lể với Như Lai, nói xấu quốc vương đã khinh nhờn với Phật tổ thế nào, ngay cả tiếp dẫn sứ giả như ông ta cũng bị khi dễ. Như Lai liền đẩy ông ta xuống giếng, ngâm mình ba năm, để Văn Thù rửa mối hận ngâm dưới nước ba ngày. truyện copy từ tunghoanh.com
Vương phu nhân tức giận không ngớt nói:
- Văn Thù kia vẫn còn chưa thoả nguyện, biến tọa kỵ của mình thành quốc vương giả, mỗi ngày ngủ chung với nương nương tại hậu cung, mặc dù sau đó nói con súc sinh kia bị thiến rồi, có phúc cũng không thể hưởng. Nhưng hành động này đã phá hủy cương thường luân lý, cực kỳ ghê tởm!
Nói xong Vương phu nhân liền tổng kết lại:
- Việc này không giống như đám ô lại trong nha môn, mượn danh lão gia làm đủ chuyện xấu, cướp đoạt của dân, khi nam hiếp nữ, thậm chí suýt nữa đã hại đến mạng người, nhưng lại khiến người ta tính toán lên đầu của lão gia.
- Được thôi, bà nói có lý.
Vương Sùng Cổ không khỏi bật cười nói:
- Nhưng cũng không thể lấy việc này nói Phật tổ cũng là một tục nhân, dù sao cũng là do kẻ dưới che mắt, lừa gạt Phật tổ.
- Được rồi, ta sẽ đưa một ví dụ về Phật tổ.
Xem ra Vương phu nhân muốn cho trượng phu triệt để chịu phục:
- Mấy ngày hôm trước nghe xong hồi cuối cùng, thầy trò Đường Tăng trải qua các kiếp nạn, rốt cuộc đến được Tây Thiên, gặp được Như Lai, bởi vì không hiểu 'quy củ', không tặng 'lễ vật' cho hai tên quản lý kinh thư, liền bị người ta đưa cho kinh thư giả. Nếu không phải có trưởng giả nhân hậu nhìn không vừa mắt nên âm thầm vạch trần, bao nhiêu khổ cực của bốn thầy trò chẳng phải đã như nước chảy về biển đông rồi.
- Tìm Phật tổ cáo trạng, xử phạt hai tên quản lý kia!
Vương Sùng Cổ cũng cả giận nói.
- Tìm cũng đã tìm rồi, nhưng Phật tổ cũng không có nghiêm phạt hai tên đó. - Vẻ mặt Vương phu nhân cũng đầy khó tin nói.
- Vì sao vậy? - Điều này có chênh lệch quá lớn so với Phật tổ ở trong lòng Vương Sùng Cổ.
- Phật tổ giải thích thế này: "Trước kia khi chúng sư thánh tăng xuống núi, đã từng đem kinh này tụng một lần ở nhà Triệu trưởng giả tại Xá Vệ quốc, bảo vệ người nhà ông ta an toàn, siêu thoát cho người đã chết, chỉ xin ông ta ba đấu ba thăng gạo hoàng kim trở về, ta còn nói bọn họ vậy quá rẻ, dạy bảo con cháu đời sau không có sử dụng tiền."
Vương phu nhân nhìn Vương Sùng Cổ nói:
- Cuối cùng mấy người thầy trò vẫn phải đưa ra bát tử kim ăn cơm, mới đổi lại được kinh thư thật có chữ.
Vương Sùng Cổ lại bật cười nói:
- Thì ra Phật tổ cũng biết bắt chẹt nhỉ, xem ra phu nhân nói đúng rồi. Tây Thiên Linh sơn quả nhiên có chỗ giống như nha môn chúng ta vậy.
- Cho nên, giống người tay ngắn như ông, không dễ làm việc cho người ta.
Vương phu nhân cười nói:
- Chỉ cần tôi bày nhiều cúng, dập đầu nhiều, sau khi Phật tổ nhận được, khẳng định không thể không hiển linh.
- Ha ha, chỉ hy vọng được như thế.
Vương Sùng Cổ lên tiếng cười nói, hình như nỗi lo lắng mấy ngày nay đã tiêu tán không ít.
~~
Hai phu thê đang nói cười, chợt nghe được có tiếng đập cửa vang lên, hai người vội vàng ngừng cười đùa, ngồi nghiêm chỉnh, lúc này Vương Sùng Cổ mới trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
- Đại nhân, ngoài cửa có một vị thư sinh, gửi thiếp nói muốn gặp ngài. - Thanh âm là của quản sự trong phủ.
- Ngươi cũng không hiểu quy củ sao? Cửa phủ cũng khóa rồi, còn gặp cái gì nữa?
Vương Sùng Cổ không hài lòng nói:
- Bảo hắn ngày mai trở lại đi!
- Hắn nói đại nhân xem thiếp rồi, nhất định sẽ gặp hắn ngay.
Quản sự ở bên ngoài phiền muộn nói:
- Nghe khẩu khí của hắn lớn như vậy, tiểu nhân không dám tự ý từ chối.
- Tên gọi là gì? - Vương Sùng Cổ hỏi.
- Trương Phượng Bàn. - Quản sự đáp.
- Cái gì? Tử Duy?
Cháu ngoại trai của hắn là Trương Tứ Duy tự Tử Duy hiệu Phượng Bàn, nhưng mà đang làm quan tại Bắc Kinh mà. Vương Sùng Cổ cả kinh lập tức mở cửa, cấm lấy thiếp xem, quả nhiên trên mặt viết ba chữ to 'Trương Phượng Bàn', tuy nhiên nhìn thể chữ, cũng không giống như là Trương Tứ Duy viết.
Quan sát một lúc, Vương Sùng Cổ phát hiện phía dưới ba chữ to còn có dòng chữ nhỏ như hạt gạo, khi đưa tới dưới ngọn đèn nhìn tỉ mỉ, mới nhìn rõ là năm chữ 'đồng sự bạn tốt của', hắn nhẹ giọng thì thầm cho hoàn chỉnh: "Đồng sự bạn tốt của Trương Phượng Bàn?"
- Thì ra là lừa đảo!
Quản sự giống như nhận phải sự lừa gạt rất lớn, tức giận nói:
- Dám lừa gạt cả tri phủ nha môn chúng ta, quả thực là chán sống rồi, ta sẽ ra bắt hắn lại!
- Từ đã! - Vương Sùng Cổ lại lắc đầu nói: - Mời hắn vào đây.
- A? - Quản sự đành phải rầu rĩ nói: - Vâng.
- Khách khí một chút. - Vương Sùng Cổ trầm giọng nói: - Khiêm nhường một chút.
Thấy được vẻ mặt trịnh trọng của đại nhân, quản sự đâu còn dám chậm trễ, vội vàng chạy ra mời người ta vào.
- Phu nhân, xin giúp ta mặc quần áo.
Vương Sùng Cổ nói, hiện tại hắn đang mặc áo khoác ở nhà, mặc dù rộng rãi thoải mái, nhưng nếu để vậy gặp người ta thì thất lễ quá.
Vương phu nhân một bên cầm qua cho hắn cái áo màu nâu, hầu hạ hắn mặc vào, một bên hỏi:
- Lão gia, rốt cuộc người tới là ai?
- Tám phần mười là Thẩm Chuyết Ngôn.
Vương Sùng Cổ nhỏ nhẹ nói:
- Tử Duy làm chức quan nhỏ tại nội các, đồng sự của nó cũng không nhiều, tại Giang Nam cũng chỉ có một mình 'Thẩm Tô Châu' kia thôi.
- Thẩm đại nhân mà cần phải quanh co lòng vòng như vậy sao?
Vương phu nhân ngạc nhiên nói:
- Chỉ cần báo ra danh tính, chúng ta còn không phải sẽ mở rộng cửa mà nghênh tiếp?
- Đương nhiên là có nguyên nhân của hắn!
Vương Sùng Cổ thấp giọng nói:
- Không nói đến cái khác, chỉ một tội 'tự tiện rời khỏi chức vị' đã rất phiền phức rồi.
Khi mặc y phục xong, hắn nói với phu nhân:
- Có thể sẽ muộn, bà cứ ngủ trước đi, đừng đợi tôi.
- Vâng.
Khi nói đến chính sự, Vương phu nhân sẽ không gây trở ngại.
~~
Khi Vương Sùng Cổ cất bước tiến vào thư phòng, đã thấy Thẩm Mặc với một bộ áo dài màu lam đang ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà.
Trở tay đóng cửa lại, Vương Sùng Cổ hạ giọng cười nói:
- Chao ôi Thẩm đại nhân, ngài vừa ca bài nào vậy? Từ Tô Châu lại chạy đến Tùng Giang chúng tôi?
- Ca bài Tấn kịch 'Tiểu tá niên' của các ngươi.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Giám xuyên công, ngươi cần phải giúp huynh đệ một tay mới được à.
Vương Sùng Cổ cười mời y ngồi xuống:
- Thật ra ta rất muốn giúp ngươi, nhưng hiện tại ta là Bồ Tát bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn, ngoại trừ giúp ngươi phất cờ hò reo, một chút biện pháp cũng không có.
Hắn tự nhiên biết Thẩm Mặc tới để làm gì, vì thế giành trước chặn lại ngay lỗ hổng.
- Giám xuyên công là người minh bạch, hẳn là biết căn nguyên của sự cố lần này là tại Tô Châu, Tô Châu ổn định thì Tùng Giang ổn định, Tô Châu không ổn định thì Tùng Giang cũng không ổn định.
Thẩm Mặc mặt ủ rũ nói:
- Giúp người chính là giúp mình, nể mặt ta đã trăm dặm đường chạy tới đây, xin Vương đại nhân ra tay cứu giúp.
- Chuyết Ngôn lão đệ, ta thừa nhận ngươi nói rất đúng.
Vương Sùng Cổ cười khổ nói:
- Nhưng Tùng Giang ta mặc dù xuất lương, cũng chỉ là xuất của đại địa chủ, lương thực có thể thu vào vốn không nhiều lắm, còn phải chuẩn bị tào lương, cùng với quân lương cho tiền tuyến.
Rồi ngả hai tay nói:
- Cho dù cả người ta có làm bằng sắt thì cũng thiếu một cái đinh mà? Thật sự là hữu tâm vô lực, xin đại nhân thứ lỗi a.
- Ai, lẽ nào thực sự không thể hỗ trợ sao? - Thẩm Mặc vẻ mặt chán nản nói.
Nói màu mè vài câu, Vương Sùng Cổ vẫn còn muốn nói:
- Chuyết Ngôn nói thế sai rồi! Ngươi và ta chính là Lâm phủ, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi. . .
Rồi vỗ ngực nói:
- Như vậy đi! Trước tiên ngươi cứ ở chỗ này của ta, ngày mai ta sẽ đi mượn giúp ngươi xem sao!
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Đa tạ ý tốt của lão ca.
Rồi lắc đầu nói:
- Nhưng chuyện mượn lương nên để ta đi đi, ngươi là quan phụ mẫu bản địa, thiếu nợ nhân tình của dân, tương lai sẽ khó mà cai quản.
Thấy y suy nghĩ giúp người khác như vậy, Vương Sùng Cổ trái lại có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Không việc gì, không việc gì.
Nhưng Thẩm Mặc rất có chủ ý, cố ý không để hắn đi cầu người khác. Vương Sùng Cổ cũng biết thời biết thế nói:
- Được rồi, cảnh nội phủ Tùng Giang thì ngươi cứ mượn tuỳ thích, mượn được bao nhiêu thì ngươi cứ việc lấy hết! Một hạt ta cũng không giữ lại!
Đây mới là dụng ý mà Thẩm Mặc phải làm ra vẻ nãy giờ. . .Y chạy đến địa bàn của Vương Sùng Cổ người ta, một thoáng lôi đi hơn mười vạn thạch lương thực, nếu không sớm lên tiếng kêu gọi trước, đạt được sự đồng ý của hắn, Vương đại nhân khẳng định sẽ không hài lòng, như vậy thì quá không tốt -- bởi vì một Vương Sùng Cổ mặc dù không tính là gì, nhưng tập đoàn khổng lồ như ẩn như hiện phía sau hắn thì Thẩm Mặc phải nhìn thẳng vào và rất chú trọng.
~~
- Có những lời này của lão ca, trong lòng ta đã kiên định nhiều hơn.
Thẩm Mặc cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần phiền phức của Tô Châu được giải quyết, khốn cảnh của Tùng Giang cũng không công tự phá thôi.
- Chỉ hy vọng như thế!
Vương Sùng Cổ trầm mặc chốc lát, mới buồn bã nói:
- Chuyết Ngôn, ngươi đã nghĩ tới hay chưa, sự tình vì sao lại cho tới tình cảnh như ngày hôm nay?
- Bởi vì ta muốn khai phụ.
Thẩm Mặc cười lạnh nói:
- Thị bạc ti đã làm những người này ngứa mắt.
- Có người nói, làm quan phải nên tam tư.
Vương Sùng Cổ nói:
- Ngươi đã nghe nói qua những lời này hay chưa?
- Tư nguy, tư biến, tư thối. - Thẩm Mặc gật đầu nói.
(nghĩ đến nguy hiểm, nghĩ đến biến đổi, nghĩ đến đường lui)
- Đúng vậy.
Vương Sùng Cổ gật đầu nói:
- Vậy ngươi đã nghĩ tới đường lui cho mình chưa?
- Ta không có đường lui.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Chỉ có một con đường, chính là đi thẳng.
- Trẻ tuổi khí thịnh!
Vương Sùng Cổ thở dài nói:
- Nhóm người kia không phải là người một mình ngươi có thể ứng phó tới được, nếu như ngươi tiếp tục đơn thương độc mã làm tiếp, cho dù lần này may mắn quá quan, cũng luôn luôn có một ngày sẽ bị thất bại thảm hại.
- Ý của đại nhân là gì?
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Hiện tại muốn ta buông tha, xin lấy hài cốt, cáo lão hồi hương sao?
- Ha ha. . .
Vương Sùng Cổ bật cười nói:
- Ngươi lớn bao nhiêu rồi mà đòi cáo lão hồi hương.
Sau đó phân giải.
- Ta nói là, ngươi nên liên hợp một số cường viện, kề vai chiến đấu, như vậy phần thắng mới có thể lớn hơn.
- Lời này của Giám xuyên công rất chí lý.
Thẩm Mặc trong lòng khẽ động nói:
- Chỉ là không biết, cầu được cường viện từ đâu đây?
- Cái này. . .
Vương Sùng Cổ chậm rãi nói:
- Ta cũng quen mấy người, có thể giới thiệu cho ngươi gặp mặt.
Rồi lại cười nói:
- Tuy nhiên hiện tại nói cái gì cũng còn quá sớm, cứ chờ ngươi qua một cửa này đã, sẽ tìm một cơ hội từ từ nói chuyện sau.
Thẩm Mặc bình tĩnh gật đầu, mặc dù Vương Sùng Cổ không có nói rõ, nhưng y biết đối phương ám chỉ là người nào!
Đó chính là kẻ tiếng tăm lừng lẫy, thế đại tài hùng, xa cuối chân trời cũng gần ngay trước mắt -- Tấn Thương!
Tấn thương ở đây chính là chỉ Sơn Tây Thương Bang, bọn họ là ngoại tộc ở phương bắc Trung Quốc với tư tưởng nông canh chiếm địa vị tuyệt đối chủ đạo, mức độ dày đặc của nền văn hóa Trọng Thương thậm chí còn vượt lên trên cả vùng không an phận nhất là vùng Mân Quảng.
/Chủ nghĩa Trọng Thương hay còn gọi là 'Thương nghiệp bản vị' là trường phái kinh tế chính trị tư sản đầu tiên thể hiện chính sách đặc biệt thời kỳ đầu tích lũy tư bản, đề cao vai trò của Nhà nước cầm quyền trong hoạt động kinh tế và quyền lợi của giới doanh thương.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%B...%C6%B0%C6%A1ng
Bởi vì người Sơn Tây đều biết, nếu như tách khỏi ruộng đất, cũng chỉ có kinh thương, mà thương cơ tốt nhất thì giống như tất cả đã định trước vậy, chỉ xuất hiện ở bên người bọn họ!
/thương cơ: cơ hội.
Lúc đó vì phòng ngự Mông Cổ, triều đình lập cửu biên, đóng đại quân tại tuyến Tuyên Đại, đại quân tiêu hao lượng lương thực rất lớn, phí dụng vận tải cũng nhiều, triều đình không đủ sức, liền chọn dùng 'khai trung chi pháp', cho phép các thương nhân cung cấp lương gạo, vải vóc, cùng với các loại vật dụng cần thiết cho quân đội tại biên trấn, xem như là vật trao đổi, có thể đổi lấy diêm dẫn, đến các diêm trường chỉ định để đổi lấy muối và buôn bán muối. Chí ít ở trong thời kì nhất định, triều đình thông qua biện pháp này đã giải quyết được vấn đề quân lương tại các biên trấn phương bắc, lại thu được thuế muối, mà thương nhân Sơn Tây cũng bởi vậy mà hưng khởi.
/Cửu biên hay còn gọi là cửu trấn, là chín trọng trấn quân sự Minh triều thiết lập tại biên cảnh bắc bộ men theo phòng tuyến Trường Thành trong năm Hoằng Trị.
Trong quá trình đi tây khẩu, Sơn Tây cũng hình thành một nhóm nhà giàu mới phát, bọn họ bồi dưỡng đệ tử đọc sách, quan thương kết hợp, tiến thêm một bước củng cố địa vị của mình, thế cho nên năm gần đây diêm thương của Dương Châu nguyên quán hầu như tất cả đều là Sơn Tây -- đối thủ cạnh tranh còn lại đều bị bài trừ khỏi Dương Châu, điều này cũng không phải chỉ dựa vào thủ đoạn thương nghiệp là có thể làm được, mà chỗ dựa vào của các Tấn thương chính là những phần tử trí thức mà chính họ đã bồi dưỡng ra.
Bao nhiêu năm rồi, quan viên xuất thân của Thương Bang Sơn Tây đã cắm rễ thật sâu tại triều đình, cành rậm lá um, ôm đoàn giành chính quyền! Già thì có bộ binh thượng thư Dương Bác, trung niên có Vương Sùng Cổ này, trẻ tuổi còn có Trương Tứ Duy, lão trung thanh tam đại kết hợp, sức chiến đấu không được phép khinh thường.
Càng làm cho Thẩm Mặc cảm thấy hứng thú chính là, nhóm người này lại rất khép mình, bất hiển sơn bất lộ thủy, hầu như giữ vị trí trung lập trong số toàn bộ cuộc tranh chấp, giống như mục đích tồn tại của họ chính là vì giữ gìn lợi ích cho tập đoàn Tấn thương ngày càng khổng lồ. . .
Đến tột cùng là lợi ích gì mới có thể làm cho những quan viên 'cao quý' này cam tâm tình nguyện phục vụ cho các thương nhân mang theo hơi tiền đây?
Nhược Hạm am hiểu sâu đạo này đã tính toán qua cho Thẩm Mặc. . . Vùng phía tây nàng không hiểu rõ, chỉ nhìn Dương Châu trước mắt mà nói, vốn của các diêm thương Sơn Tây vào khoảng 3000 vạn lượng, hàng năm có thể thu lợi 900 vạn lượng, nguồn lợi nhuận này dùng để nộp thuế ngân hết 100 vạn lượng, bố thí cho tăng đạo cái bần, kiến tạo cầu lâu vũ, quyên góp cho việc học, cùng với khơi thông các phương diện đại khái là 300 vạn lượng. . .Những việc này đương nhiên không phải là ấm đầu, mà là chỗ khôn khéo của các thương nhân Sơn Tây, hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, tiền nhiều dễ khiến người đỏ mắt. Khoản tiền mà họ cố định chi ra này, một mặt bồi dưỡng ra người đọc sách hướng về mình, mặt khác cũng là tự tích góp từng tí một nhân phẩm cho mình, tranh thủ thiện cảm của dân chúng, lại thông qua hối lộ kết giao với các quan viên trên dưới, ba mặt đều ra tay, khiến địa vị vô cùng vững chắc, không người có thể lay động.
Hơn nữa cho dù một năm chi ra ba trăm vạn lượng, thuần lợi nhuận còn thừa lại 500 vạn lượng --chỉ một Dương Châu, thuần thu nhập của một đám diêm thương Sơn Tây đã tương đương với thu nhập hàng năm của Đại Minh triều! Nếu như lại thêm Tuyên Đại, Trương gia khẩu trú bên cạnh Tấn thương, tổng lợi nhuận hàng năm của họ sẽ là bao nhiêu đây?
Nhược Hạm nói, hẳn là không dưới 700 vạn lượng.
Xin chú ý, là mỗi năm.
Cũng sẽ không khó để lý giải, sự hứng thú của bọn Vương Sùng Cổ vì sao khác hẳn đồng liêu.