Quan Thần Chương 47 0: Sao hắn lại thông minh như vậy (1+2).


Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại

Quyển 5: Leo cao nhìn xa
Chương 470: Sao hắn lại thông minh như vậy (1+2).

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com


- Đúng vậy. Hạ Tưởng trượt rất trơn tru không vết tích, phàm làm việc gì đều không lưu nhược điểm, lại không có vấn đề trái phép tắc, thật đúng là vị quan thanh liêm trong sạch như nước, không thích phụ nữ? Hay là hắn có việc che dấu, khiến chúng ta không nắm được một chút lỗ hổng?
Mã Tiêu có vẻ đăm chiêu nói
- Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, không có khả năng không thích phụ nữ. Càng không có khả năng không thích tiền, nếu có thể từ hai mặt này có đột phá, không sợ không lật đổ được hắn. Hạ Tưởng vừa đổ, tổ lãnh đạo không có nhân vật trung tâm, giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng mất đi nút thắt duy trì, chỉ cần giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đã không còn tay chân ích lợi chung thì chúng ta sẽ còn cơ hội


Thôi Hướng gật đầu:
- Hạ Tưởng thật đúng là một mắt xích then chốt, chẳng những là nhân vật trung tâm của tổ lãnh đạo, còn liên quan đến cơ sở giai đoạn hợp tác trước mắt của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng. Đừng nói, suy nghĩ cẩn thận, Hạ Tưởng thật đúng là một điểm tựa không thể thiếu. Hạ Tưởng một khi đổ, thế cục tỉnh Yến sẽ lần nữa trở lại trạng thái một mớ hỗn độn chia rẽ như trước kia, thì đã tới cơ hội của chúng ta. Chỉ có điều, Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, làm việc lại chững chạc, nhất là Tào Thù Lê người yêu của hắn mở một công ty thiết kế, cũng xử lý thật sự bí mật, khiến người ta không tìm được vấn đề. Về mặt kinh tế, dường như thật nắm không được chỗ yếu của hắn, cả chiếc xe hắn đang dùng là xe của Tập đoàn Viễn Cảnh, giá trị trên cả triệu tệ
Mã Tiêu khẽ lắc đầu:
- Giữa Tập đoàn Viễn Cảnh và Hạ Tưởng quả thật có qua lại mật thiết, nhưng Hạ Tưởng quả thật có tài về mặt thiết kế. Hắn thiết kế phương án cho Tập đoàn Viễn Cảnh cho dù công khai báo giá, Tập đoàn Viễn Cảnh trả phí thiết kế trên triệu cũng không gì lạ. Tôi nghiên cứu qua thiết kế mà Hạ Tưởng tham dự, hắn ra cái giá cũng không cao, thậm chí có thể nói còn thấp hơn so với giá cả thị trường. Nếu thật muốn nhúng tay từ mặt này, sau cùng làm lớn chuyện, ngược lại thành thay hắn tuyên truyền
Thôi Hướng bất đắc dĩ nói:
- Hắn và Liên Nhược Hạm, rồi Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Lâm đều có qua lại mật thiết. Trong ba người phụ nữ, Liên Nhược Hạm người ở Mỹ, đang được điều tra. Nghiêm Tiểu Thì vì có quan hệ với Phạm Duệ Hằng, không tiện điều tra, dễ khiến cho Phạm Duệ Hằng phản cảm. Mai Hiểu Lâm là người của Mai gia, nếu điều tra cô ta, có hiệu quả không quả khó mà nói. Làm Mai Thái Bình tức giận thì phiền toái, Mai Thái Bình mặt mũi ai cũng không nể, nhưng lại nhìn Hạ Tưởng với con mắt khác. Tên Hạ Tưởng này, đúng là cơ trí sâu sắc. Chẳng những kinh tế làm cho người ta tìm không thấy sơ hở, mà cả tác phong cuộc sống, thấy được hắn là có quan hệ mờ ám với phụ nữ bên cạnh, nhưng đều rất có lai lịch, khiến người ta không dám thăm dò. Sao hắn lại thông minh như vậy chứ?
Khi nói chuyện, trên mặt Thôi Hướng toát ra một vẻ chán chường vô kế khả thi
- Văn phòng Tổ lãnh đạo có một cô gái. Gần đây có qua lại mật thiết với Hạ Tưởng, mỗi lần ra ngoài công tác Hạ Tưởng đều đưa cô ta theo, cô ta là Cổ Ngọc
Mã Tiêu bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói:
- Nghe nói Cổ Ngọc và Hạ Tưởng cũng đã quen biết từ sớm, hơn nữa Cổ Ngọc, người lại xinh đẹp, lại trẻ nữa, Hạ Tưởng có thể không động lòng? Điều tra xem giữa bọn họ có vấn đề không, thấy thế nào?
Trịnh Quan Quần ngồi bên cạnh nghe được hai người đang bàn luận làm thế nào để hãm hại Hạ Tưởng, trăm phương ngàn kế muốn dìm Hạ Tưởng vào chỗ chết, không khỏi rất là khinh miệt hai người. Vốn là Phó bí thư tỉnh ủy và Trưởng ban Tuyên giáo cao cao tại thượng, đức cao vọng trọng biết bao, nay lại thấy, kỳ thật trút bỏ chức vụ và hào quang trên, cũng không khác mấy người thường, thậm chí so với người bình thường còn bại hoại gấp ba lần
Hai nhân vật lớn lại đi so đo tính toán với nhân vật cỏn con, truyền ra ngoài đừng nói không ai tin, chính ông tận mắt nhìn thấy, cũng gần như không thể tin được vào đôi mắt và tai của mình. Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Cục, cũng đáng cho một Phó bí thư và một Trưởng ban Tuyên giáo âm mưu tính toán? Cũng là quá nâng cao Hạ Tưởng!
Chỉ là sự thật vẫn là sự thật, Trịnh Quan Quần rất nhiều bùi ngùi, cũng vì chính mình dựng lên một tiêu chuẩn: Tiền không nên lấy thì đừng lấy, phụ nữ cũng không nên quan hệ lung tung. Nếu không trong quan trường, không sợ anh không có vấn đề, chỉ sợ anh không có đối thủ. Một khi anh có đối thủ, thì chỉ có một con đường chết
Ruồi bọ không thèm trứng hở vỏ. Cho dù trứng không hở vỏ, khi gặp được đối thủ muốn nhanh chóng dìm anh vào chỗ chết, đối phương còn muốn đập bể vỏ trứng. Huống chi nếu anh lại là một quả trứng có lỗ hở, lúc đó lòng trắng trứng lòng đỏ trứng tuyệt đối sẽ bị đánh đổ khắp đất, chết không có chỗ chôn!
Nhìn xem, vì để chỉnh trị Hạ Tưởng, cô bé Cổ Ngọc cũng gặp nạn, thật là bất hạnh.
Tuy nhiên Trịnh Quan Quần không rõ chính là, nếu hai người thật muốn dùng Cổ Ngọc hãm hại Hạ Tưởng, thì bất hạnh nhất sẽ không phải là Cổ Ngọc, mà là Mã Tiêu và Thôi Hướng
May thay Thôi Hướng cũng đủ bình tĩnh, y hắn lắc đầu nói:
- Không được, Cổ Ngọc có thể vào tổ lãnh đạo công tác chứng tỏ cũng rất có lai lịch. Tôi lúc đó cũng thấy lạ, cũng có điều tra, lại tra không ra nội tình của Cổ Ngọc. Người mà tôi còn tra không được nội tình, thì chứng minh một điều, chính là lai lịch của cô được giữ bí mật với trình độ cao, ngay cả cấp bậc của tôi còn không tiếp xúc được
Mã Tiêu hoảng sợ:
- Lại người gì nữa, sao ai ai cũng đều là người không thể đụng vào? Hạ Tưởng quả thực là yêu nghiệt
Tâm không cam lòng mà nói một câu, ánh mắt y lại bỗng nhiên sáng lên, nói thêm
- Hạ Tưởng không phải không có vấn đề kinh tế, cũng không có vấn đề tác phong sao, được, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp hắn tạo ra một vấn đề kinh tế và tác phong cực lớn… đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thôi Hướng giật mình kinh hãi:
- Như thế nào?
Mã Tiêu lại liếc mắt Trịnh Quan Quần một cái, không nói nữa
Trịnh Quan Quần vội thức thời đứng lên, vẫn rất kính cẩn nói:
- Bí thư Thôi, Trưởng ban Mã, nếu không còn việc gì, tôi ra ngoài làm việc?
Mã Tiêu không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Trịnh Quan Quần đi ra văn phòng Mã Tiêu, trong lòng chán ghét càng ngày càng mãnh liệt. Cái gì đây? Không ngờ có thể nghĩ ra biện pháp hãm hại Hạ Tưởng thật hạ lưu, thật là mất mặt. Đáng tiếc chính là, về sau cụ thể là biện pháp gì ông không có nghe, nhưng mặc kệ như thế nào, vẫn là nên nhắc nhở Hạ Tưởng một chút. Kêu hắn đừng sơ sẩy sa vào bẫy
Trịnh Quan Quần, vì âm thầm qua lại với Hạ Tưởng, mà cảm thấy thẹn với sự tín nhiệm của Thôi Hướng đối với ông. Từ việc này, trong lòng ông thấy thoải mái rất nhiều. Trong cảm nhận của ông hình tượng Thôi Hướng và Mã Tiêu tuột dốc cực nhanh, hiện tại ngược lại ông thấy vô cùng may mắn được đi cùng Hạ Tưởng. Thậm chí còn xem Hạ Tưởng thành mục tiêu làm người của ông. Thế nào gọi là người thành công, đó chính là Hạ Tưởng. Hắn có thể ung dung chu toàn giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, trở thành nút thắt duy trì cân bằng giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh. Hắn có thể khiến cho Phó bí thư tỉnh ủy không tìm thấy khuyết điểm của hắn, muốn trừng trị hắn lại không chỗ xuống tay. Mặc kệ Hạ Tưởng có thật sự không có vấn đề hay không, hay là che dấu quá kỹ, đều là một loại thành công khó mà có được
Trịnh Quan Quần đi đến một chỗ không người, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tưởng
Hạ Tưởng lúc này đã tỉnh táo lại sau niềm vui chiến thắng của đợt phản kích, bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch. Hắn hẹn Tề Á Nam gặp mặt ở khách sạn Yến Kinh. Vì bước tiếp theo để tìm kiếm tài chính cho việc tái cơ cấu nhà máy rượu Tương Đài thành phố Đan Thành, trong tầm mắt Hạ Tưởng, Tề Á Nam là nhà đầu tư thích hợp nhất
Tại khách sạn Yến Kinh, sắp xếp ăn cơm thì đơn giản hơn, khi Hạ Tưởng tới vừa đúng lúc là thời gian giữa trưa, Tề Á Nam đã sắp xếp xong hết thảy. Hạ Tưởng vừa vào cửa là được mới tới phòng vip.

Chẳng những có Tề Á Nam, Tề Đông Lai cũng có mặt, Hạ Tưởng vừa thấy Tề Đông Lai, liền vội vàng khách khí hàn huyên vài câu trước.

Tề Đông Lai mặc dù ở tỉnh và thành phố đều có quan hệ, nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng không dám tự đề cao, nói chuyện rất là khách khí. Tề Á Nam lại mang theo tâm trạng cẩn trọng, đối với Hạ Tưởng vừa kính vừa sợ. Kính chính là Hạ Tưởng và Tập đoàn Tề Thị giao thiệp tới nay, chưa từng thèm muốn ưu đãi gì của Tề Thị. Sợ chính là Hạ Tưởng giới thiệu y quen biết Phạm Tranh lần trước, mánh khóe cực hay. Khiến y sau việc đó nghĩ lại vẫn không ngừng sợ, mới biết được chỗ cao minh của Hạ Tưởng, trong lòng còn tính toán, về sau qua lại cùng Hạ Tưởng, phải để tâm hơn.

Không phải là lo lắng Hạ Tưởng sẽ hại y, mà là lo sợ có thiếu sót gì sẽ bỏ qua cơ hội quan trọng nào đó
Hạ Tưởng lần này chủ động gặp mặt y, khẳng định lại có chuyện lớn, cho nên Tề Á Nam vô cùng cẩn thận. Còn Tề Đông Lai nghe nói Hạ Tưởng lại đây, cảm thấy ông thân là chủ tịch Tập đoàn Tề Thị không ra gặp mặt gặp cũng không thích hợp, liền tự mình tới đây tiếp khách.

Còn có một nhân tố mang tính quyết định không thể thiếu khiến Tề Đông Lai rất muốn gặp mặt Hạ Tưởng là, ông muốn lại lần nữa tận mắt nhìn thấy Hạ Tưởng, xem so với trước kia có thay đổi gì không. Trước kia Hạ Tưởng mà ông quen, chỉ có danh tiếng, có ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ. Hiện tại quá tốt, Nhật báo tỉnh Yến vừa ra, tên tuổi Hạ Tưởng trong một đêm truyền khắp tỉnh Yến, khiến rất nhiều chuyên gia học giả ủng hộ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp đập bàn trầm trồ khen ngợi, càng làm cho rất nhiều chuyên gia học giả phản đối điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp căm thù đến tận xương tuỷ.

Tề Đông Lai cũng vì bài báo lên tiếng kêu gọi của Hạ Tưởng, đặc biệt mua hơn một ngàn bản Nhật báo tỉnh Yến cùng ngày, cho đặt ở tất cả đại sảnh khách sạn của Tập đoàn Tề Thị, vừa hay góp một phần sức lực ủng hộ điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp
Tề Đông Lai nhìn thấy vẻ mặt Hạ Tưởng vẫn như trước đây không vội vàng không hấp tấp, vừa nói vừa cười với Tề Á Nam, nhìn không ra được có thay đổi gì, trong lòng ông càng kiên định quyết tâm cho Tề Á Nam theo sát Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thắng không kiêu bại không nản, là một người làm đại sự. Tề thị sớm muộn gì cũng phải giao vào tay Tề Á Nam, mặc dù Tề Á Nam thông qua Hạ Tưởng giới thiệu quen biết được con trai Chủ tịch tỉnh Phạm Tranh, nhưng so ra, Tề Đông Lai lại cho rằng Hạ Tưởng càng có triển vọng hơn, càng có ảnh hưởng hơn so với Phạm Tranh
Sau sự việc rau quả tươi ngâm Mậu Thịnh lần trước, Tề Đông Lai cũng đồng ý cách nói Tề Á Nam, coi như mấy triệu tệ đóng hụi chết, kết giao được với con trai Chủ tịch tỉnh đồng thời trả lại một ân tình cho Hạ Tưởng, một công đôi việc, mấy triệu đó cũng đáng. Hạ Tưởng đã giúp Tập đoàn Tề Thị nhiều lần, chưa từng chìa tay một lần, dù là trực tiếp đưa hắn mấy triệu cũng là điều nên làm
Chỉ có điều khiến Tề Đông Lai tuyệt nhiên không ngờ chính là. Không lâu sau khi tin tức tái cơ cấu nhà máy rau quả tươi ngâm Mậu Thịnh truyền đến, sản lượng tiêu thụ kinh người, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, nguồn tiêu thụ mở rộng hơn gấp ba lần. Mấy triệu tệ đầu tư hiện tại chỉ tính chia hoa hồng đã đạt tới trên con số triệu, cứ theo đà này, không tới một năm, toàn bộ vốn đầu tư có thể thu về. Đến tận lúc này Tề Đông Lai mới hiểu được, Hạ Tưởng cũng không phải giơ tay đòi tiền Tề Thị, mà là cho tiền vào túi Tề Thị. Chẳng những tặng tiền, còn tặng ân tình, khiến cho Tề Thị mượn cơ hội bắc cầu với Chủ tịch tỉnh Phạm
Tề Đông Lai bình sinh gặp qua vô số cán bộ tham ô, giờ này đúng là lần đầu tiên phải cảm động vì kế sách tài tình của Hạ Tưởng, cũng vì hắn không tham không cần. Mặc dù ông cũng biết Hạ Tưởng trợ giúp Tề thị khẳng định cũng có mục đích riêng của hắn, không phải một lòng không vụ lợi.
Nhưng ít ra Hạ Tưởng không có lộ ra ý nghĩ bản thân thu lợi, khiến cho Tề Đông Lai vô cùng kính nể nhân phẩm Hạ Tưởng. Kỳ thật nhân phẩm trong giới quan viên gần như tuyệt chủng. Nhưng trên người một cán bộ tuổi trẻ cấp Cục, lại cho Tề Đông Lai gặp được thật khiến người như thấy được ánh sáng
Bởi vậy, hôm nay Tề Đông Lai nói thế nào cũng muốn gặp Hạ Tưởng một lần, đối mặt bày tỏ sự cảm tạ và ngưỡng mộ với hắn
Hạ Tưởng cũng không rõ tâm tư của Tề Đông Lai. Hắn trợ giúp Tập đoàn Tề Thị, cũng không có mục đích lớn, chỉ là cảm thấy Tề Á Nam có thể kết giao, về sau có thêm người bạn cũng là chuyện tốt. Chuyện giơ tay hiệp trợ, giúp được thì tận lực giúp đỡ, về phần vớt vát ưu đãi gì đó từ Tề thị, hắn thật không có nghĩ tới. Đừng nói là Tề thị, Hạ Tưởng khi có trợ giúp cho bất cứ một tập đoàn và công ty nào, chưa bao giờ nghĩ tới từ trong đó phải đạt được lợi ích thực tế gì
Một là Hạ Tưởng không thiếu tiền, không ham muốn một chút tiền tài và lễ vật của người khác. Hai là hắn trước sau cảm thấy chính mình thân là cán bộ chính phủ, bản thân nên sử dụng toàn bộ tài nguyên trong tay, vì hạnh phúc nhân dân và phát triển xí nghiệp, cống hiến một phần lực lượng của mình, đều là công việc, công tác trong phạm vi chức trách, đạo lý là thế. Hơn nữa trợ giúp người khác cũng tương đương như trợ giúp chính mình, Tề thị đầu tư thành phố Bảo, vừa vì Tào Vĩnh Quốc gia tăng chiến tích, lại khiến Phạm Tranh có thể kiếm tiền, khiến Phạm Duệ Hằng yên tâm, khiến Tề thị cũng có lợi nhiều
Ý nghĩ ban đầu, đồng thời vì phát triển quy mô hóa nhà máy rau quả tươi ngâm Mậu Thịnh là chuyện tốt, cớ sao không làm?
Đối với sự khách khí của Tề Đông Lai, Hạ Tưởng vốn không có nghĩ nhiều. Tề Đông Lai lăn lộn trong giới kinh doanh mười mấy năm, tuổi không còn trẻ, Hạ Tưởng xem ông như bề trên. Đến khi Tề Đông Lai ám chỉ với Tề Á Nam phải cảm tạ hắn, hắn mới ý thức được, Tề Đông Lai là muốn tặng lễ cho hắn.
Tề Đông Lai rất nhiệt tình nói:
- Đúng là nhờ có sự giúp đỡ của Trưởng phòng Hạ, Tề thị mới phát triển càng ngày càng lớn, trung tâm xông hơi, rau quả tươi ngâm Mậu Thịnh, v.v…, khiến bước tiến Tề thị càng thêm vững vàng. Là người được lợi, không biết điều với Trưởng phòng Hạ thì có vẻ chúng tôi không biết cách làm người
Tề Đông Lai đưa ra ánh mắt ám chỉ, Tề Á Nam liền giơ tay đưa ra một cái card, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Hạ Tưởng, cười nói:
- Một chút chút lòng thành, không nói hết được
Hạ Tưởng cười tủm tỉm cầm card trong tay, là một thẻ tiết kiệm của Ngân hàng Xây dựng, rất có hứng thú hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng quan tâm số tiền, nghĩ rằng hắn có ý nhận lấy, trong lòng vui vẻ, giơ một ngón tay, nói:
- Là một con số! Mật mã là sáu số cuối của di động của anh
Con số nhiều hay ít, chín chục ngàn hay cả triệu? Hạ Tưởng cũng không thèm đoán, càng không hỏi tới, mà lại nhẹ nhàng đặt thẻ xuống, không nói nhận, cũng không nói trả lại, mà chỉ nói với Tề Đông Lai:
- Chú Tề, có món sở trường nào ngon ngon, cho lên vài đĩa, cháu thật là có chút đói bụng, ngoài ra kêu thêm chai rượu
Tề Đông Lai cũng nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ nhận lấy, vội cao hứng nói:
- Không thành vấn đề, lập tức cho lên món ăn đặc sắc sở trường nhất, rượu cũng có nhiều loại, muốn uống gì?
- Cho một bình rượu quê hương nếm thử, rượu Tương Đài có không?
Hạ Tưởng cười hỏi
- Rượu Tương Đài ?
Tề Đông Lai mặt có chút khó coi
- Đẳng cấp hơi thấp, trong khách sạn hẳn là không có, phải cho người ra ngoài mua mới được
Khách sạn Yến Kinh hiện tại là bốn sao, rượu Tương Đài trước kia ít nhất cũng một hai trăm tệ một chai, hiện tại thấp hơn vài tệ thậm chí chỉ hơn mười tệ một chai, đối với Yến Kinh mà nói quả thật không đáng được dùng tới
Hạ Tưởng gật đầu:
- Vậy làm cho người đi mua một chai cũng được
Tề Đông Lai đối với rượu Tương Đài cũng có ấn tượng, nên hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Hạ thích uống rượu Tương Đài? Kỳ thật rượu Tương Đài cũng không tệ, công nghệ sản xuất rất ưu tú. Vị rượu thuần khiết, dư vị ngọt ngào, trong rượu trắng cấp thấp là loại tốt, chỉ là không có tiếng, trước kia còn được, khi danh tiếng rượu Tương Đài còn nổi danh, bán chạy toàn quốc. Hiện tại trên cơ bản chỉ còn là một xí nghiệp địa phương, ngoại trừ tại thành phố Đan Thành còn chút tên tuổi, ngoài tiêu thụ tại một số vùng phụ cận thành phố Đan Thành ra, trên cơ bản người uống rượu bây giờ, đều đã quên rượu Tương Đài
Rượu và thuốc là đều giống nhau, toàn bộ dựa vào tên tuổi. Khi mời khách ăn cơm, bình thường đều mong muốn lấy loại rượu tốt nhất đãi khách. Cho dù không là tốt nhất, cũng phải có chút tên tuổi danh tiếng. Không có danh tiếng, tất cả mọi người đều không nghĩ ra thương hiệu, tự nhiên liền không có nguồn tiêu thụ nào. Không có nguồn tiêu thụ, khách sạn cũng sẽ không nhập hàng. Ngẫu nhiên mà có người hỏi, cũng là thoái thác nói không có. Dần dà, liền hình thành tuần hoàn ác tính, thị trường sẽ càng ngày càng nhỏ
Thời kỳ năm đó Tần Trì nổi tiếng, rất nhiều người đều có thái độ tò mò muốn nếm thử, trong nước lại có truyền thống tiệc tùng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu bữa tiệc, chỉ là một sự tò mò muốn nếm thử. Đã đủ để cho Tần Trì đạt tới con số sản lượng tiêu thụ kinh người
Kỳ thật người trong nước uống rượu, là theo trào lưu và danh tiếng. Người thật sự hiểu biết về rượu có được bao nhiêu? Nhất là rượu trắng, cũng không có mấy người có thể uống mà phân ra hai loại rượu pha và rượu nguyên chất. Rượu Tương Đài tốt xấu gì cũng là nhà máy truyền thống, có kỹ thuật, có công nghệ, cũng có tên tuổi. Sau khi chấn chỉnh hồi sinh, Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng rằng nó có khả năng vang danh Đại Giang nam bắc.
Không lâu sau rượu Tương Đài được mua về, đóng gói đơn giản. Không hề có gì đặc sắc từ chai rượu thủy tinh, thậm chí bao bì một chai cấp thấp mười tệ so với nó còn đẹp hơn. Hạ Tưởng khui rượu, rót vào ly mọi người, nói:
- Nào, chú Tề, Á Nam, nếm thử chút rượu Tương Đài, cảm giác một chút mùi vị coi sao
Khi nói chuyện, hắn lại hạ giọng nói vài câu với một người phục vụ bên cạnh. Nhân viên phục vụ không dám đáp ứng, vẻ mặt như xin chỉ thị nhìn về phía Tề Đông Lai.
Tề Đông Lai vung tay lên:
- Trưởng phòng Hạ nói sao thì cứ vậy, sau này không có tôi, anh ta tới khách sạn, có nói gì thì cứ anh ta theo mà làm
Nhân viên phục vụ vâng một tiếng, vội vã đi ra cửa
Tề Đông Lai trước kia cũng có uống qua rượu Tương Đài, tuy nhiên cũng đã là chuyện gần mười năm rồi, hôm nay lại một lần nữa nhấm nháp một ngụm rượu Tương Đài, hơi xúc cảm nói:
- Rượu Tương Đài quả thật không kém, vị rất thuần khiết. Vẫn là chọn dùng công nghệ sản xuất truyền thống, đáng tiếc là thương hiệu và kỹ thuật của nó, lưu lạc ở mức xí nghiệp địa phương. Cả thương hiệu bậc ba cũng không có, phỏng chừng hiện tại cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì mà thôi
Hạ Tưởng gật đầu tỏ vẻ tán thành cách nhìn của Tề Đông Lai. Lại hỏi Tề Á Nam:
- Á Nam cảm thấy thế nào?
Tề Á Nam uống vào một ngụm, nhíu mày, lắc đầu nói:
- Quả thật uống không ngon bằng rượu có tên tuổi khác, nhưng lại không nói nên lời
Hạ Tưởng cười ha hả, không nói gì, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ tiến vào, đưa tới mấy chai tốt hơn, có Mao Đài, rượu ngũ lương, Kiếm Nam xuân và Tần Trì. Hạ Tưởng cho nhân viên phục vụ mỗi loại rót một ly, theo thứ tự đưa cho cha con họ Tề nếm thử.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-than/quyen-2-chuong-470-lGAaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận