Quan ThanhTác giả: Cách Ngư
Quyển 5: Tài cao chót vót
Chương 233: Đến chúc tết, lần đầu gặp Lãnh Mai.
Dịch: Koco
Nguồn: metruyen.com
Sau khi đến thăm xong, Trương Bằng Viễn liền vội vàng chạy về thành phố. Ông ta còn có rất nhiều đơn vị phải đi trước tết, không có khả năng ở Tư Hà quá lâu được. Khi các lãnh đạo thành phố ra về, An Tại Đào ngồi lại nói chuyện với Tôn Cốc. Hắn đã nói những gì với Tôn Cốc, không ai biết nhưng sau khi trải qua cuộc nói chuyện đó thì chuyện của Vi Cương xem như giải quyết xong.
Buổi chiều cùng ngày, phòng Công an huyện đã gửi xuống một văn kiện của Đảng, lấy hình thức xử phạt hành chính bằng việc khai trừ Vi Cương, với tội danh là không làm tròn bổn phận công tác. Như vậy, với việc khai trừ thì tội danh tham ô xem như không còn. Tuy rằng đã mất đi công việc nhưng công việc thì có thể tìm, còn nếu người đã bị tòa án phán quyết thì xem như cả đời nhơ bẩn.
Buổi tối, Vi Chi Kiến đến nhà An Tại Đào để cảm ơn, ngồi chơi cũng hơn một tiếng đồng hồ mới về.
Trong nháy mắt, ngày 30 đã đến. Mặc dù ngày 30 vẫn còn đi làm, nhưng An Tại Đào cũng không phải là người cũ kỹ giáo điều. Ngoại trừ một số người có trách nhiệm là vẫn còn lưu lại, thì những người khác đều trở về nhà để chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Buổi sáng, thời tiết trời trong nắng ấm, chỉ có chút hơi se lạnh và khô ráo. Nhưng đến buổi chiều thì bầu trời trở bên u ám, gió bắc lạnh thấu xương bắt đầu thổi qua huyện Quy Ninh. Thỉnh thoảng, lại có thể nghe văng vẳng đâu đây tiếng pháo nổ vang lừng.
Tuy thời tiết rét lạnh nhưng lại tràn ngập một không khí tết. Lúc này, từng nhà đều chuẩn bị bữa cơm cúng tất nhiên. Những chiếc xe lưu thông trên đường phố còn rất ít.
An Tại Đào nắm tay Trúc Tử, chậm rãi bước từ khu thương mại huyện Quy Ninh trở về khu nhà ở, trong tay đầy các bao lớn bao nhỏ. Trúc Tử bước chân nhẹ nhàng, rồi buông tay An Tại Đào, cười hì hì chạy về phía trước.
Chiếc áo thun màu vàng nhạt, chiếc quần bò màu lam, một đôi giày sandal mới tinh, mái tóc dài đen mượt tung bay trong gió, Trúc Tử vốn gầy yếu xưa kia không biết đã từ lúc nào có được sự yêu kiều duyên dáng, pha thêm vài phần thiếu nữ thanh xuân.
An Tại Đào cười hì hì rồi cũng bước nhanh theo.
Về đến nhà, Trúc Tử kiên quyết vào bếp nấu ăn, bắt An Tại Đào ngồi ở phòng khách xem TV. An Tại Đào bất đắc dĩ phải chiều theo ý cô. Không bao lâu sau, hơn 7h một chút, Trúc Tử đã mang ra mấy đĩa thức ăn, có lạnh có nóng, lại còn thêm một tô canh gà, rất phong phú thịnh soạn.
Trước khi ăn cơm, An Tại Đào gọi điện thoại cho Hiểu Tuyết, thay phiên với Trúc Tử nói chuyện với Hiểu Tuyết và mẹ. Cuối cùng An Nhã Chi lo lắng tiền phí điện thoại đắt, nên dặn hai anh em ăn tết vui vẻ, rồi chủ động cúp điện thoại.
An Tại Đào buông điện thoại, trong lòng nhớ mẹ và Hiểu Tuyết vô cùng. Hắn đột nhiên nhớ đến, hắn nên trang bị inte trong nhà. Có inte thì có thể trò chuyện bằng webcam với Hiểu Tuyết.
Đến 8h, chương trình chào mừng xuân trên kênh CCTV chính thức phát sóng. Mà gần như lúc đó, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng đốt pháo vang trời.
An Tại Đào và Trúc Tử vừa ăn vừa xem TV. Trúc Tử thì cảm thấy hay nhưng An Tại Đào thì lại không được hào hứng. Nghe bài hát “Mùa xuân đến” của ca sĩ Đại Hồng, về sau trở thành một ngôi sao quốc tế, An Tại Đào bĩu môi. Mọi người đều nói cô ta quốc sắc thiên hương, đại diện cho nét đẹp truyền thống phương Đông, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc người phụ nữ này xinh đẹp ở chỗ nào.
Nhưng dù sao cũng là chương trình chào mừng năm mới, hắn cũng không thể dập tắt hứng thú của Trúc Tử, nên kiên trì vừa ăn vừa xem. Tuy ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng tâm hồn của hắn thì lại để tận đâu đâu.
Anh! Trúc Tử mặt đỏ lên, bưng ly lên, sẵng giọng nói:
- Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
An Tại Đào ngẩn ra, tiện thể khôi phục lại tinh thần, cười ha hả:
- Được rồi, cụng ly, Trúc Tử.
Trúc Tử khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trong suốt, không biết cô bé đột nhiên nhớ đến cái gì, liền cười ngượng ngùng nhìn An Tại Đào.
- Anh, nhân dịp năm mới, em chúc anh ngày càng thăng quan tiến chức.
An Tại Đào cười to:
- Trúc Tử nhà này đã biết ăn nói rồi đấy. Anh rất thích nghe. Ừ, anh cũng chúc Trúc Tử ngày càng xinh đẹp. Chậc chậc, tiểu công chúa của nhà mình hiện tại là càng ngày càng đẹp.
- Anh, anh lại chê cười em rồi!
Trúc Tử đỏ bừng khuôn mặt, liếc nhìn An Tại Đào rồi hớp một ngụm bia.
Tết thật ra cũng chẳng có gì thú vị. Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của An Tại Đào khi ngã lưng xuống giường.
Tiếng pháo sau 12h đêm lại càng dày đặc hơn. Cho nên, cả một đêm hắn không thể ngủ được. Gần sáng, khi tiếng pháo đã ngớt, hắn cố ngủ thêm một lát thì tiếng di động lại vang lên.
Không cần phải nói, khẳng định là điện thoại chúc tết của cấp dưới.
An Tại Đào thở dài, không thèm nhìn dãy số, liền tiếp điện thoại ngay. Nhưng ngoài suy nghĩ của hắn, người đầu tiên gọi chúc tết hắn chính là Mã Hiểu Yến.
- Phó bí thư An, chúc mừng năm mới!
Giọng nói của Mã Hiểu Yến rất bình tĩnh, giống như đêm đó chẳng có gì phát sinh.
- Ừ, chúc mừng năm mới, Phó chủ tịch thị trấn Mã.
- Phó bí thư An, vốn định đến nhà chúc tết anh.
Mã Hiểu Yến nói thêm vài câu khách sáo. Tuy nhiên, trước khi cúp điện thoại, cô đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Cám ơn Phó bí thư An, cám ơn.
An Tại Đào cúp điện thoại nhưng không thể ngủ được tiếp. Nhìn đồng hồ thì đã thấy hơn 6h sáng, phỏng chừng lát nữa sẽ có nhiều người đến chúc tết. Lúc ấy có muốn ngủ cũng không thể ngủ được.
Hắn mặc lại quần áo, vừa mới đẩy cửa bước ra ngoài thì đã thấy phòng khách sáng đèn, từ trong bếp mùi thơm bốc ra nghi ngút. Hắn bước lại nhìn thì thấy, Trúc Tử không ngờ đã sớm thức dậy, vào bếp làm bánh sủi cảo. Cũng không biết là cô làm bánh sủi cảo mùi vị như thế nào, nhưng chắc cũng đã tốn một khoảng thời gian dài, cả mặt cô dính đầy bột. truyện copy từ tunghoanh.com
Nghe thấy động tĩnh của An Tại Đào, Trúc Tử qiay đầu lại, cười nói:
- Anh, anh đợi lát nữa nha, lập tức có ngay thôi. Mẹ nói, trong ngày đầu năm mới phải ăn bánh sủi cảo.
Trên mặt cô đầy bột mỳ, mà trên chiếc tạp dề cũng thế.
- Không phải là đã có bánh sủi cảo đông lạnh rồi sao. Sao em làm chi cho phiền vậy? Kỳ thật thì không ăn bánh sủi cảo cũng không sao mà.
- Không được, bánh sủi cảo đông lạnh không thể ăn trong lúc này được. Em phải tự tay làm cho anh ăn.
Trúc Tử lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nhẹ nhàng khuấy nồi nước đang sôi.
- Trúc Tử!
An Tại Đào khóe mắt hơi ướt, thở nhẹ một tiếng, cổ họng giống như bị nghẹn, rốt cuộc không nói ra lời.
Hắn cùng Trúc Tử ngồi ăn bánh sủi cảo. Thật ra, An Tại Đào căn bản không có đói bụng, nhưng Trúc Tử đã tốn nhiều công sức để làm nó, hắn trong lòng rất cảm động, liền ăn sạch cả cái dĩa.
- Có ngon không anh?
Trúc Tử nhìn An Tại Đào đang ăn mà trong lòng cảm thấy rất vui.
- Quá ngon, quá ngon!
Tuy rằng sủi cảo do Trúc Tử làm hương vị rất bình thường, thậm chí có thể nói là có chút nhạt nhẽo, nhưng An Tại Đào lại cảm thấy nó ngọt ngào hơn so với việc ăn sơn hào hải vị.
Đang nói chuyện, chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng đập cửa. Trúc Tử sửng sốt, thầm nghĩ ai mà đến sớm như vậy.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Trúc Tử, anh đi mở cửa, hẳn là có người đến chúc tết. Em mau khẩn trương thay tạp dề đi.
Sau khi hắn ra mở cửa thì thấy Tôn Hiểu Linh và Ninh Lập Cương. Tôn Hiểu Linh mặc chiếc áo khoác màu hồng, thần sắc quyến rũ, mái tóc được chải cẩn thận. Ninh Lập Cương thì mặc chiếc áo thun màu đen, kính cẩn vươn tay ra với An Tại Đào:
- Phó bí thư An, chúc mừng năm mới. Tôn à, xem ra thì chúng ta là người đầu tiên đến chúc tết Phó bí thư An.
- Chúc mừng năm mới!
An Tại Đào cười bắt tay Ninh Lập Cương, rồi lại liếc nhìn Tôn Hiểu Linh:
- Phó chủ nhiệm Tôn, Hiệu trưởng Ninh, mời vào!
Mọi người cùng nhau bước vào phòng khách. Khi vừa mới ngồi xuống thì thấy Trúc Tử nhẹ nhàng từ trong phòng ngủ bước ra, hướng Ninh Lập Cương chào hỏi:
- Hiệu trưởng Ninh, chúc mừng năm mới!
Ninh Lập Cương cười khoan khoái, thân thiết nắm lấy tay Trúc Tử:
- Bạn học An Ngọc Trúc, chúc em năm mới vui vẻ. Đây là tiền lì xì Hiệu trưởng dành cho em. Em cầm lấy đi!
Trúc Tử sắc mặt có chút đỏ lên, liên tục xua tay, lắc đầu:
- Không cần đâu, Hiệu trưởng Ninh, em đã lớn rồi, không cần đến tiền mừng tuổi đâu. Em cám ơn thầy!
Tôn Hiểu Linh cười, đứng dậy, đến trước mặt Trúc Tử, cầm lấy tiền trong tay Ninh Lập Cương nhét vào trong túi Trúc Tử, dịu dàng nói:
- Một năm chỉ có một lần, Trúc Tử. Đây là chút tâm ý của chúng tôi, em hãy nhận lấy đi.
Trúc Tử vẫn cứ kiên quyết lắc đầu:
- Không, em không thể!
An Tại Đào cười ha hả:
- Hai vị, tiền lì xì miễn đi. Tôi xin thay Trúc Tử tiếp nhận tâm ý của hai người. Theo lý thuyết, hẳn là tôi phải mừng tuổi cho cháu ở nhà mới đúng.
An Tại Đào vừa nói dứt câu này, Ninh Lập Cương đang tươi cười lập tức sắc mặt ngưng trọng lại, rồi chợt mỉm cười lại. Tôn Hiểu Linh sắc mặt ửng đỏ, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, sẵng giọng nói:
- Phó bí thư An, anh quả thật không quan tâm đến cấp dưới gì cả. Cả việc tôi có con chưa cũng không biết.
Chà! An Tại Đào cười xấu hổ, khẩn trương nói sang chuyện khác. Hắn thật không ngờ, Tôn Hiểu Linh đã hơn 30 tuổi mà vẫn chưa có con.
Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, An Tại Đào cũng không để trong lòng. Hắn thật sự không nghĩ đến, chỉ việc nhỏ như vầy trong buổi sáng đầu năm lại trở thành một mồi dẫn làm sụp đổ cả một gia đình.
Tôn Hiểu Linh và Ninh Lập Cương còn chưa đi thì Lão Lộ, Tiểu Lộ và vợ chồng Lương Mậu Tài mang theo đứa con, còn có cả một đàn cán bộ cấp dưới ở thị trấn đến nhà hắn chúc tết. Không bao lâu sau thì đến Huyện ủy, và Ủy ban nhân dân, cùng với một số lãnh đạo bộ môn cũng đến. Người đến người đi thật là náo nhiệt.
Đến hơn 9h, đoàn người chúc tết mới vơi đi. Còn Trúc Tử, mặc dù đã từ chối nhận tiền lì xì nhưng cuối cùng vẫn thu được rất nhiều phong bì tiền mừng tuổi. Khi cô mở ra xem thì thấy bên trong toàn những tờ tiền lớn, không khỏi kêu lên:
- Anh…
An Tại Đào cười:
- Thôi đi, Trúc Tử, em hãy để dành để tiêu vặt, cũng đừng để trong lòng. Đây chỉ là một chút tiền mừng tuổi, cũng không đáng gì đâu. Anh của em tốt xấu gì thì cũng là lãnh đạo chủ chốt ở huyện. Bọn họ cũng không thể đến tay không.
Sau khi gọi điện thoại chúc tết Tôn Cốc, Hạ Canh và một số lãnh đạo ở Huyện ủy, An Tại Đào dặn dò Trúc Tử ở nhà nghỉ ngơi, rồi lái xe đến thành phố. Hôm nay là ngày đầu năm mới, hắn muốn đến chúc tết Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi. Các lãnh đạo khác thì có thể gọi điện thoại, nhưng hai người này lại là lãnh đạo mà mình rất coi trọng. Nói cái gì thì cũng phải đích thân đến chúc tết.
Hắn dự định là, khi hắn đến thành phố thì cũng đã giữa trưa, những người đến chúc tết Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi hẳn là đã về hết.
Khi đến thành phố thì đã hơn 11h, hắn đến nhà Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi chúc tết trước, vừa lúc gặp một số lãnh đạo ở huyện, cùng với mọi người hàn huyên một hồi, sau đó hắn xin phép ra về. Đương nhiên, hắn cũng đã lì xì cho cặp sinh đôi của Trương Thắng Lợi hai phong bì lì xì thật dày. Đây là lễ nghi cơ bản, tặng tiền lì xì, lãnh đạo không nhất định có thể để mắt đến. Nhưng nếu anh không đưa thì đã nói lên hậu quả trong mắt lãnh đạo là rất nghiêm trọng. Nói thật, nếu như vậy thì không đi chúc tết còn hơn.
Gia đình Trương Bằng Viễn năm ngoái đã đến Phòng Sơn. Từ nhà Trương Thắng Lợi đi ra, hắn gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn. Nghe nói An Tại Đào muốn đến chúc tết, Trương Bằng Viễn phá lên cười:
- Đồng chí Tiểu An, cậu mau đến đây đi. Tôi muốn giới thiệu cho cậu một người.
Nhà của Trương Thắng Lợi và Trương Bằng Viễn cách nhau không xa, đều trong một khu. Một điều hiển nhiên là tất cả các lãnh đạo huyện, lãnh đạo bộ môn đến chúc tết thì đến nhà Trương Bằng Viễn trước, sau đó mới đến nhà Trương Thắng Lợi. Cho nên An Tại Đào ở nhà Trương Thắng Lợi gặp một số người, còn ở nhà Trương Bằng Viễn thì đã sớm yên tĩnh trở lại.
Đã đến giờ cơm trưa, cho nên sẽ không còn ai đến nữa.
Đứng trước cửa lấy lại bình tĩnh, An Tại Đào nhẹ nhàng ấn chuông cửa nhà Trương Bằng Viễn.
Cánh cửa mở ra, Trương Bằng Viễn thân thết vỗ vai An Tại Đào, cười nói:
- Mau vào nhà đi, đồng chí Tiểu An.
Trong phòng khách, một người phụ nữ quyến rũ, thần thái tao nhã, khoảng hơn 40 tuổi nhìn An Tại Đào gật đầu cười:
- Lão Trương, vị này chính là Bí thư Tiểu An mà anh đã nói qua?
- Chúc mừng năm mới chị dâu.
An Tại Đào lập tức phản ứng lại, đây khẳng định là vợ của Trương Bằng Viễn Phạm Như.
Phạm Như là giáo viên trường trung học thực nghiệm ở tỉnh. Sau khi bà nghe An Tại Đào gọi là chị dâu thì khóe miệng liền hiện lên một nụ cười tươi, quay đầu nhìn Trương Bằng Viễn đầy thâm ý.
Khụ khụ!
Trương Bằng Viễn cười, nhanh chóng khoát tay:
- Phạm à, rót cho Tiểu An tách trà. Đồng chí Tiểu An, mời ngồi. Đến nhà tôi thì không cần phải khách sáo làm gì. Đúng rồi, giới thiệu với cậu, vị này chính là Phó bí thư Quận ủy khu Bình Dương đồng chí Lãnh Mai.
An Tại Đào ngẩn ra, lúc này mới thoáng nhìn cô gái khoảng chừng 27 tuổi, hướng hắn thản nhiên gật đầu.
Cô gái này thật duyên dáng, da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú. Cặp mắt của cô trong như nước hồ thu, đảo qua trên mặt An Tại Đào.
Quả thật là một cô gái xinh đẹp! Chỉ liếc mắt một cái thôi nhưng đủ để cho An Tại Đào phải kinh ngạc trong lòng. Chỉ có điều cô gái tên Lãnh Mai này gương mặt lạnh lùng khiến cho An Tại Đào cảm thấy không thoải mái.
Lãnh Mai và Mạnh Cúc đều giống nhau ở nét lạnh lùng. Nhưng An Tại Đào lại mơ hồ cảm thấy nét lạnh lùng của cô lại chứa đựng bài xích và chán ghét, căn bản không giống như Mạnh Cúc.
- Xin chào, Phó bí thư Lãnh!
An Tại Đào cười, chủ động vươn tay ra.
- Xin chào!
Lãnh Mai thản nhiên cười, đồng thời vươn cánh tay nhỏ bé của mình nắm chặt tay An Tại Đào, sau đó nhanh chóng rút về. Mắt An Tại Đào lập tức lóe lên khi thấy cô không ngờ lại lấy trong túi xách ra một cái khăn tay, rất nhanh lau tay một chút, sau đó lại khôi phục thái độ như bình thường.
Đây là cái tật gì vậy?
An Tại Đào chân mày cau lại, trong lòng không khỏi dâng lên vài sự tức tối, nhưng vẫn cố đè nén lại.
- Bí thư Trương, tôi còn có chút việc. Tôi xin phép về trước.
Lãnh Mai quét mắt nhìn An Tại Đào rồi đứng dậy, hướng Trương Bằng Viễn gật đầu, rồi quay sang Phạm Như:
- Chị Phạm, em về trước nhé!
Phạm Như kinh ngạc cười:
- Lãnh Mai, không phải nói là ở lại dùng cơm sao? Sao lại về sớm như vậy?
- Em đột nhiên nhớ đến nhà có chút việc, nên không quấy rầy Bí thư Trương và chị Phạm nữa.
Nói xong, Lãnh Mai hướng An Tại Đào khẽ gật đầu rồi bước nhanh ra cửa.
Trương Bằng Viễn từ cửa trở lại, nhìn thấy thần sắc An Tại Đào có chút phức tạp, liền không khỏi cười khổ một tiếng:
- Tiểu An, cậu đừng để ý. Cô ấy cũng không phải nhắm vào cậu đâu. Tính tình của cô ấy là như vậy. Haha, cô ấy có một cái tật xấu là quá sạch, nhất là khi tiếp xúc với đàn ông thì tật xấu đó càng rõ hơn. Đối với tôi cũng như vậy. Cậu cũng đừng so đo với cô ấy làm gì.
Ưa sạch sẽ? An Tại Đào cười, nhưng cũng không để ở trong lòng. Cho dù cô ta có bị bệnh tâm thần thì cũng không quan hệ gì với hắn. Tuy nhiên, nhìn thấy độ của Lãnh Mai với Trương Bằng Viễn và Phạm Như thì hẳn là người quen của Trương gia.
- Đồng chí Tiểu An, cậu nhất định phải ở lại đây ăn cơm đấy nhé. Chị đã chuẩn bị xong rồi.
Phạm Như nói xong liền mang từ trong bếp ra một đĩa trái cây, rồi thay một bình trà mới.
- Sự thật thì Lãnh Mai cũng là một cô gái khó nuốt đấy.
Trương Bằng Viễn khoát tay:
- Được rồi, đừng nói đến cô ấy nữa. Tiểu An, trưa nay uống với tôi một chút rượu nhé. Tối hôm qua, chị dâu của cậu không cho tôi uống. Hôm nay, cậu đã đến rồi, chúng ta hãy thoải mái mà cụng với nhau vài ly.
Phạm Như trừng mắt nhìn Trương Bằng Viễn:
- Anh mà uống ít? Anh đã uống hết nửa chai rượu vang đấy.
Khi nói chuyện, một cậu thiếu niên khoảng 14 tuổi, vóc dáng cao lớn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy An Tại Đào tuy rằng mới lần đầu gặp mặt nhưng vẫn rất lễ phép mà kêu lên một tiếng:
- Chúc chú năm mới vui vẻ!
Đây chính là con trai của Trương Bằng Viễn Trương Hạo.
An Tại Đào nhanh chóng đứng dậy, lấy từ trong bóp ra một phong bao lì xì nhét vào trong tay Trương Hạo. Trương Hạo thoáng muốn chối từ nhưng cũng liền chấp nhận. Là con trai của Bí thư Thành ủy, cậu bé sáng nay cũng thu được rất nhiều tiền lì xì. Chỉ cần biết cha mẹ không phản đối thì cậu có thể nhận lấy.