Quan Thanh
Tác giả: Cách Ngư
Quyển 7: Mạnh mẽ tiến lên
Chương 501: Cảm động
Người dịch: KoCo
Nguồn: Mê truyện
Đột nhiên trở thành tấm gương anh hùng trong công tác phòng chống dịch Sars không phải là tâm nguyện của An Tại Đào, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Chuyện này ẩn chứa tính ngẫu nhiên thật lớn lại còn mang sắc thái chính trị. Trong nhất thời, hắn trở thành phép ẩn dụ của một lãnh đạo cần chính yêu dân, kỳ thật cũng không phải chỉ riêng cá nhân hắn.
Nghĩ như thế, hắn cảm thấy “bình khí hòa tâm” hơn.
Hắn ở lại bệnh viện ba bốn ngày, rồi cùng với Lãnh Mai lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Vào giữa tuần tháng 5, tình hình bệch dịch ở Yên Kinh trên diện rộng đã giảm xuống. Nhưng mọi người còn lo lắng, tình hình bệch dịch ở tỉnh Tây Sơn đang có xu thế lan rộng xuống nông thôn.
Ngày 15 tháng 5, danh sách bảy người bệnh đầu tiên khỏi bệnh ở bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã xuất viện. Ngày này đã trở thành một ngày quan trọng trong hành trình phòng chống dịch Sars.
Tháng 6, mười tám bệnh nhân cuối cùng của bệnh viện đã xuất viện. Chưa đầy hai tháng, bệnh viện Tiểu Thang Sơn được xác định là nơi điều trị dịch Sars lớn nhất trong cả nước đã hoàn thành công tác chữa trị cho người bệnh. Sáu trăm bảy mươi hai người nhiễm Sars đã hoàn toàn thoát khỏi cơn bệnh dịch và trở về với xã hội.
Ngày 20 tháng 06, Ủy ban quân sự quốc gia trung ương đã ban bố thông lệnh, ngợi khen toàn thể y bác sĩ bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã lập ra thành tích trong công tác đấu tranh chống lại dịch Sars.
Ngày 24 tháng 6, tổ chức Y tế thế giới đã tuyên bố, tình hình bệnh dịch ở Yên Kinh đã có dấu hiệu lắng xuống, phù hợp với tiêu chuẩn của tổ chức Y tế thế giới. Từ đó đã giải trừ lời cảnh báo đối với Yên Kinh, và loại trừ Yên Kinh ra khỏi danh sách các khu bị nhiễm Sars trầm trọng. Quyết định tuyên bố bắt đầu có hiệu lực trong cùng ngày.
Trong bối cảnh đồng bộ của quốc gia, công tác phòng chống dịch Sars của tỉnh Đông Sơn trong cuối tháng 6 cũng đã có được thành công nhất định. Các hạng mục công tác trung tâm của khu kinh tế đã dần dần quay trở về quỹ đạo vốn có của nó. truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong hai tháng kế tiếp, công tác của An Tại Đào chính là tiến hành việc tổng kết. Sau khi tổng kết xong, trong tỉnh sẽ mở ra một hội nghị tổng kết khen ngợi, Công tác phòng chống dịch Sars xem như là đã hoàn thành.
Nhưng, đại hội khen thưởng trong tỉnh còn phải chờ trung ương. Trung ương cử hành xong đại hội khen ngợi toàn quốc thì lúc đó mới đến tỉnh. Đây chính là trình tự cơ bản. Trong lúc này, trong tỉnh cao thấp đã bắt đầu đề cử những gương anh hùng tiên tiến trong công tác phòng chống dịch Sars.
Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã hướng Ban Tuyên giáo Trung ương và Ban tổ chức Trung ương đề ra năm gương mặt tiêu biểu, trong đó nổi bật nhất là An Tại Đào. Nhưng sau khi An Tại Đào biết được tin tức này, thì đã trực tiếp đến tìm đến lãnh đạo thượng cấp của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy để trình bày rằng mình không thích hợp. Sau khi được lãnh đạo Tỉnh ủy đồng ý, tên An Tại Đào trong danh sách các gương mặt tiêu biểu đã được gạch bỏ.
Nhưng trong tỉnh thì An Tại Đào vẫn đạt được hai bằng khen. Bằng khen thứ nhất đến từ Ủy ban nhân dân tỉnh. Bằng khen thứ hai đến từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Ngày 29 tháng 7, Ban tổ chức Trung ương, Ban tuyên giáo trung ương, Bộ Giáo dục, Bộ khoa học Kỹ thuật, Bộ Nông nghiệp, Bộ Y tế. Bộ quân tổng giải phóng quân, Bộ Tổng chính trị đã hợp nhất báo cáo điển hình công tác phòng chống dịch Sars. Tám gương mặt xuất sắc nhất sẽ báo cáo một cách cụ thể, sinh động và chân thật những câu chuyện của mình. Đây chính là báo cáo mở màn cho các hoạt động báo cáo trong cả nước.
Ngày 11 tháng 8, đoàn đại biểu báo cáo các tấm gương điển hình trong công tác phòng chống dịch Sars của cả nước đã đến tỉnh Đông Sơn. Buổi sáng cùng ngày, các cơ quan trực thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đã mở đại hội mời dự họp toàn bộ cán bộ tỉnh, hoan nghênh các thành viên trong đoàn báo cáo.
Thường vụ Tỉnh ủy, bốn bộ máy của tỉnh cùng với cơ quan trực thuộc tỉnh, các xí nghiệp lớn nhỏ, cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở trở lên, và đại biểu cho các bộ môn trực thuộc tỉnh, đơn vị y tế và quân đội tổng cộng có hơn 1000 người đến tham dự đại hội.
Vào 9h sáng, trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, mười một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng với tám gương mặt điển hình trong đoàn báo cáo bước vào trong hội trường trang nghiêm. Trong nháy mắt, những người tham dự hội nghị không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, vỗ tay vang khắp cả hội trường.
Lần báo cáo này ngoài dự đoán của mọi người, là do Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng chủ trì. Từ đó có thể thấy được độ coi trọng của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với đại hội lần này.
Ma Minh Lượng bước đến trước đài, hơi khom người chào các thành viên trong đoàn đại biểu, sau đó lại cúi chào những người dưới đài, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh lần nữa những đồng chí tiêu biểu trong công tác phòng chống dịch Sars trong cả nước.
- Đầu tiên, tôi xin giới thiệu một chút các thành viên trong đoàn đại biểu. Tham dự này lần gồm có tám đồng chí là: Viện sĩ viện công trình quốc gia, tổ trưởng tổ chỉ đạo điều trị viêm phổi trong dịch Sars đồng chí Lý Sơn, giáo sư của bệnh viên quân khu giải phóng 114 giáo sư Tố Xuân; Y tá trưởng bệnh viện Hữu An Yên Kinh Trương Vĩ Bình, Viện trưởng viện quân khu giải phóng quân, bệnh viện Tiểu Thang Sơn Trương Nhạn Linh; Y tá trưởng bệnh viện Trung Y tỉnh Đông Việt liệt sĩ Diệp Hân và đồng sự khi còn sống là Lệ Na; bác sĩ liệt sĩ Nhạc Tiểu Hồng cùng đồng nghiệp Lưu Hội Chiêu.
Kỳ thật, đối với những báo cáo mang màu sắc chính trị như vậy thì trước khi báo cáo, rất nhiều người cũng không để trong lòng. Đối với đại đa số người mà nói, mấy tháng dịch Sars hoành hành thì tuy rằng thần kinh có chút căng thẳng, nhưng tổng thể mà nói, ai cũng không thật sự cảm nhận sâu sắc được sự tàn sát của dịch bệnh. Cho nên, cái gọi là tấm gương điển hình trong công tác phòng chống dịch Sars, độ nhận thức của mọi người không cao.
Nhưng sau khi bản báo cáo bắt đầu, từ những câu chuyện của các tấm gương điển hình, mọi người đã thật sự bị cuốn hút. Một số nữ đồng chí tâm lý yếu đuối đã không tự chủ được mà rơi nước mắt. An Tại Đào thì cùng với các thành viên của Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy ngồi cùng một chỗ. Dương Hoa và Trương Lâm Lâm thì ngồi bên cạnh hắn.
Không bao lâu sau, An Tại Đào chợt nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Trương Lâm Lâm, nhưng rồi sau đó trở thành tiếng khóc sướt mướt. Đối với một người đã từng đối mặt với tử thần, lại bị cách ly như Trương Lâm Lâm thì cảm nhận dịch Sars đáng sợ hơn người bình thường nhiều.
- Ngày 26 tháng 03 năm 2003, như mọi ngày, tôi cùng Nhạc Tiểu Hồng cùng nhau ra về. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy tâm trạng của Nhạc Tiểu Hồng không được tốt nên hỏi:
- Tiểu Hồng, hôm nay làm sao vậy? Có phải là có bệnh nhân nặng không thể cứu được?
Nhạc Tiểu Hồng đáp:
- Khoa của chúng em tiếp nhận một người bệnh bị sốt. Theo như bệnh trạng trước mắt thì hoài nghi là đang bị nhiễm dịch Sars.
Tôi nghe xong thì cảm thấy rất lo lắng:
- Không phải nhanh như vậy chứ, có chắc là bệnh Sars hay không?
Trước đây, chúng tôi đối với căn bệnh này cũng có một chút hiểu biết. Nhưng sau khi Nhạc Tiểu Hồng khẳng định tương đối chắc chắn thì trong lòng của tôi sinh ra một dự cảm rất xấu.
- Bởi vì Nhạc Tiểu Hồng đang mắc căn bệnh phụ khoa nghiêm trọng nên cô ấy chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Khi căn bệnh Sars này lan đến khiến cho Nhạc Tiểu Hồng phải thay đổi kế hoạch, tiếp tục ở lại bệnh việc. Là bác sĩ nội khoa, cô biết rằng khi tiếp xúc với người nhiễm căn bệnh này sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng cô vẫn quyết định là cứu người trước rồi nghỉ ngơi sau. Hai ngày sau, người bệnh mà Nhạc Tiểu Hồng nói đã được chẩn đoán chính xác là bệnh Sars. Sau đó, những người đã từng tiếp xúc qua trong quá trình chữa bệnh cho người này cũng đã phát sốt và được chẩn đoán nhiễm dịch Sars, trong đó có Nhạc Tiểu Hồng.
- Ba ngày sau khi Nhạc Tiểu Hồng được chẩn đoán nhiễm bệnh thì bệnh tình của cô ngày càng diễn biến xấu. Thấy tình hình như vậy, bệnh viện lập tức hướng bệnh viện giải phóng quân 302, nơi điều trị bệnh Sars tốt nhất để xin giúp đỡ. Tuy rằng giường bệnh của bệnh viện 302 đã quá tải, nhưng vẫn dành bốn giường cho bệnh viện của chúng tôi. Lúc này, trong lòng của mỗi người đều cảm thấy phấn chấn vì mình còn cơ hội để sống sót.
- Nhưng Nhạc Tiểu Hồng lại nói với tôi rằng: “Ông xã, em không muốn đi”. Tôi thật sự không hiểu nên hỏi lại: “Vì sao vậy?””Vì em muốn ở cùng với anh. Ông xã, em không muốn xa anh”. Kỳ thật thì tôi biết vợ của tôi chỉ nói tránh đi mà thôi. Cô ấy là muốn đem cơ hội sống sót dành tặng cho đồng nghiệp của mình.
Chồng của Nhạc Tiểu Hồng khi nói đến đây thì không khống chế được tình cảm của mình, ở trên đài mà nước mắt cứ rơi xuống, bờ vai có chút run lên.
- Nhạc Tiểu Hồng rốt cuộc đã được chuyển viện. Bệnh viện có quy định là người nhà và bệnh nhân không được liên lạc với nhau. Cho nên tôi và Nhạc Tiểu Hồng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Hơn 10 tối hôm đó, điện thoại của tôi reo lên, là Nhạc Tiểu Hồng gọi. Đây là điện thoại sau khi cô ấy được chuyển viện nên tôi khẩn trương bắt máy. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói yếu ớt. Cô ấy bảo rằng: “Hiện nay em nói chuyện rất khó, lát nữa em sẽ nói cho anh một tin tức. Tin tức này ngàn vạn lần anh phải nhớ kỹ”.
- Đó chính là tin nhắn cuối cùng cô ấy gọi cho tôi. Câu nói trên không phải là lời tâm tình, cũng không phải là nhắc nhở. Cô ấy chỉ đem phương án trị liệu cùng loại thuốc của bệnh viện 302 viết qua tin nhắn cho tôi.
Chồng của Nhạc Tiểu Hồng miễn cưỡng nói đến đây thì không khống chế được cảm xúc kích động của mình nên thần sắc tái nhợt, cả người run rẩy như muốn ngất.
Nhân viên công tác thấy không ổn nên khẩn trương tiến lên đỡ anh ta xuống dưới. Tuy rằng bản báo cáo gián đoạn, nhưng không có bất luận một tiếng ồn ào nào, chỉ có âm thanh nức nở, nghẹn ngào vang lên.
Theo lý thuyết thì chồng của Nhạc Tiểu Hồng khi tham gia báo cáo thì không nên kích động như vậy. Nhưng trên thực tế, anh ta cùng vợ là Nhạc Tiểu Hồng đều là người Đông Sơn, khi đối mặt với mọi người, nỗi tang thương từ trong đáy lòng của anh ta bị khơi lên. Dù sao thì bọn họ kết hôn cũng chưa đến hai năm.
An Tại Đào thở dài. Hắn không đồng ý với việc báo cáo như khơi lại vết sẹo đau thương này. Khơi lại vết thương của người ta thì quả thật rất tàn nhẫn.
Buổi báo cáo diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ. Sau khi thành viên cuối cùng báo cáo xong thì tất cả mọi người đều cúi đầu chào rồi chậm rãi lui ra.
Phó bí thư chủ trì buổi báo cáo Ma Minh Lượng cất cao giọng nói:
- Nửa năm nay, cả nước bị dịch Sars tấn công, khiến cho sinh mạng của người dân trong cả nước bị uy hiếp. Trung ương Đảng, Quốc vụ viện đều động viên, áp dụng những biện pháp giải quyết, trải qua gian khổ cố gắng đã giành được thắng lợi trong công cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars, khiến cho người dân cả nước phấn chấn, tin tưởng và quyết tâm.
- Trong cuộc đấu tranh này đã xuất hiện vô số những tấm gương anh hùng. Bọn họ không sợ khó khăn, dũng cảm đấu tranh, vô tư dâng hiến sức khỏe, trở thành đại biểu cho tấm gương anh hùng trong cả nước. Tôi ở tỉnh đã cố gắng áp dụng một số biện pháp, thực hiện không để cho dịch bệnh khuếch tán. Đoàn báo cáo đến Đông Sơn để làm báo cáo đối với toàn bộ nhân dân tỉnh Đông Sơn có tác dụng ủng hộ rất lớn, chắc chắn sẽ khích lệ chúng tôi làm tốt công tác của mình hơn, giúp nền kinh tế mau phát triển.
- Sau đây, tôi xin mời cán bộ đại diện cho đoàn đại biểu báo cáo của tỉnh ta, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đồng chí An Tại Đào lên phát biểu ý kiến.
Ma Minh Lượng khoát tay, nhìn lướt qua dưới đài, thấy An Tại Đào đứng lên thì cười lui xuống.
An Tại Đào hôm nay được đại diện cho tỉnh phát biểu là cũng có đề nghị của lãnh đạo Tỉnh ủy trong đó. Hắn trong lòng tuy không vui nhưng cũng không còn cách nào khác.
An Tại Đào cúi đầu chào với các lãnh đạo và thành viên trong đoàn báo cáo ở trên đài, sau đó lại cúi chào những người dưới đài, rồi mới trầm giọng nói.
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí trong đoàn báo cáo, hôm nay những câu chuyện về cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars quả thật rất cảm động. Dịch Sars đã giết hại rất nhiều người, trong đó có cả người thân của chúng ta.
- Toàn bộ những chuyên gia về sinh vật và bệnh truyền nhiễm, trong quá trình nghiên cứu đã đưa ra một khẩu hiệu: Quên đi Nobel, bất kể độc quyền, cùng chung tri thức. Mọi người đã dựa vào điều kiện hiện đại về thông tin để công khai thành quả nghiên cứu của mình mà trong lịch sử chưa từng có. Và tốc độ hiểu biết đối với bệnh trạng của dịch Sars cũng nhanh chưa từng có. Các nhà khoa học đã liên minh với nhau, cùng nhau đấu tranh lại với dịch bệnh. Ý chí rộng lớn này không làm người ta cảm động sao?
- Trong quá trình đấu tranh ác nghiệt, chúng ta đã thấy được độ mạnh yếu của truyền thông. Tuy rằng cuộc đấu tranh chống lại dịch Sars chỉ mang tính giai đoạn, nhưng trong đó ẩn chức ý nghĩa chính trị tiến bộ sâu xa. Chúng ta không vì thế mà cảm động sao?
- Mọi người đều xem bệnh dịch như kẻ địch, đem bệnh viện trở thành chiến trường. Tuy chiến đấu không có khói súng nhưng vẫn đấu tranh quên mình, ý chí sắt thép để tạo nên chiến thắng như ngày hôm nay. Đặc biệt, trong thời đại tôn thờ đồng tiền như ngày hôm nay, những kẻ không có lương tâm làm ra những sản phẩm giả mạo, lên giá hàng hóa, giết hại người trong nước thì những tấm gương anh hùng đó càng không khiến cho người ta phải cảm động sao?
Giọng nói An Tại Đào trong trẻo, như nước chảy mây trôi, cuối cùng là thoát ly khỏi bản thảo soạn sẵn. Tài ăn nói của hắn vô cùng tốt, hơn nữa văn chương lại rất trôi chảy. Cho nên bài diễn thuyết chỉ có hơn mười phút nhưng lại rất cuốn hút.
Trên đài, Tiếu Tác Niên và Trần Cận Nam nhìn nhau, thì thầm:
- Đồng chí Tại Đào này ánh mắt và cách ăn nói thật tốt, rất có sức cuốn hút và động lực tác động.
Trần Cận Nam mỉm cười, cũng không nói gì thêm.