Sát Thần
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 339: Hỗn xược
Dịch: Hoàng Oanh
Biên dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Ma Kỳ Độn là một ma nhân cực kỳ mạnh mẽ, ta nghĩ võ giả Thông Thần nhất trùng thiên của Vô Tận hải cũng phải rất khó khăn mới có thể chống được hắn ta”.
Vẻ mặt Thạch Nham cảnh giác, luôn âm thầm để ý đến sự thay đổi trên vẻ mặt của Đường Uyên Nam, bình tĩnh nói:
“Nhưng, trên người ta có vài thủ đoạn đủ để thoát chết dưới tay Ma Kỳ Độn, cao thủ Thần cảnh bình thường muốn giết ta, hì hì, cũng phải trả một cái giá thê thảm”.
Hắn lo lắng càng che giấu thực lực, Đường Uyên Nam sẽ càng nổi lên ác ý nên thẳng thắn lưu loát kể ra sự thật.
Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt Đường Uyên Nam bỗng sáng lên, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Giống với bọn người Cổ Tiêu, Vu Cầm, vẻ mặt Đường Uyên Nam ngẩn ngơ, trong chốc lát không có phản ứng, hồi lâu sau mới nói bằng giọng cổ quái:
“Ngươi nói …. Ngươi đánh Ma Kỳ Độn trọng thương? Không có người nào khác giúp ngươi? Ta không hiểu sai chứ?”
Thạch Nham gật đầu, cười kì dị, tràn đầy tự tin.
Vẻ mặt Đường Uyên Nam càng thêm cổ quái, đoán không ra tình huống thực sự của Thạch Nham, không biết lời của Thạch Nham rốt cuộc là thật hay giả nên ngây người đứng một bên âm thầm suy đoán.
Vẻ mặt Thạch Nham không đổi, sự cảnh giác càng ngày càng cao, lúc nào cũng chuẩn bị ứng biến.
Hắn và Đường Uyên Nam không hề thân quen, cũng không biết người này rốt cuộc có dụng ý gì với hắn.
Trước đây có ba người Dịch Thiên Mạc ở bên cạnh, hắn đứng nói chuyện với Đường Uyên Nam không phải chịu áp lực quá lớn, hiện giờ ở đây chỉ có một mình hắn, nếu Đường Uyên Nam muốn gây khó dễ, muốn đoạt lấy bí bảo trên người hắn, hắn không biết liệu có thể ngăn cản được không.
Trong tình huống không nắm chắc, lộ ra tỏ ra mình đã tính trước mọi việc, hiệu quả mang lại thật không tệ.
“Được rồi, chi tiết liên quan đến cuộc chiến giữa ngươi và Ma Kỳ Độn ta không hỏi thêm nữa”.
Ngoài dự đoán của hắn, Đường Uyên Nam yên lặng một lúc đột nhiên cười rất thư giãn, nói:
“Trên người ngươi có võ hồn Tinh Thần, cho dù ra sao đều là người của Tam Thần giáo, mọi người đều là người một nhà, ta hi vọng ngươi đừng căng thẳng như thế”.
Nói xong, Đường Uyên Nam bỗng cất giọng huýt lên một tiếng.
Tiếng huýt gió của ông ta vang vọng trong cung điện dưới đáy biển rất lâu không dứt, những tiếng huýt gió vang vọng lan ra bốn phương tám hướng trong cung điện hoang tàn này, dường như đang thông báo hay kêu gọi ai đó.
Thạch Nham biến sắc, không những không thả lỏng mà còn cẩn thận hơn, đột nhiên đứng dậy.
Đường Uyên Nam không nhìn hắn mà tiếp tục huýt gió. Trong tiếng huýt gió của ông ta, cấm chế nào đó của cung điện dường như được mở ra.
Thạch Nham nhìn thấy những bóng người từ trong những cung điện trong vòng ngàn mét xung quanh xuất hiện. Những người này đều mặc áo bào của Tam Thần giáo, người nào cũng có tu vi tinh thâm, dường như đều là võ giả cảnh giới Niết Bàn, còn có khoảng mười người cảnh giới Thiên Vị.
Những võ giả của Tam Thần giáo này nghe tin mà tới, từ bốn phía tập trung trước mặt Đường Uyên Nam, cung kính nói: “Giáo chủ”.
Đường Uyên Nam gật đầu, nghiêm túc nào:
“Hiện giờ Thần giáo gặp phải kiếp nạn trước giờ chưa từng có, có lẽ không thể bảo vệ được ba đảo Nhật, Nguyệt, Tinh. Khí thế của ma nhân mạnh mẽ hung tàn. Ta hi vọng mọi người có thể bình tĩnh lại, tạm thời đừng rời khỏi nơi này. Mọi việc ở bên ngoài tạm thời do ta và Nguyệt thần phụ trách điều tra”.
Rất đông giáo đồ của Tam Thần giáo gật đầu, khom người ra vẻ đã hiểu.
Thạch Nham nheo mắt nhìn những võ giả phần lớn đều là cảnh giới Niết Bàn này, trong lòng tính toàn sơ một chút. Hắn phát hiện những võ giả này có số lượng khoảng hơn ba trăm người. Đây là một lực lượng cực kì mạnh mẽ, ở Vô Tận hải, một thế lực có hơn ba trăm võ giả Niết bàn chỉ có Tào gia, Võ Hồn điện và Dương Gia.
Tam Thần giáo trong tình huống không có Tinh thần, Nguyệt thần vẫn có thể tập hợp được lực lượng mạnh mẽ như thế này, quả thật khiến Thạch Nham kinh hãi trong lòng.
“Mở cấm chế của ba hồ Nhật Nguyệt Tinh, Thạch Nham cần ngâm mình để khởi động ấn ký của võ hồn Tinh Thần”.
Đường Uyên Nam trầm ngâm một lúc đột nhiên khẽ quát.
Vẻ mặt già nua của những trưởng lão cảnh giới Thiên Vị trở nên kinh hãi, không tự chủ cùng nhìn về Thạch Nham, ánh mắt kinh ngạc.
“Giáo chủ”.
Một trưởng lão do dự một lát mới nhịn không được nói:
“Muốn khởi động ấn ký của Tinh thần cần phải được trưởng lão bỏ phiếu cho phép, hiện giờ đột nhiên mở ba hồ Nhật Nguyệt Tinh dường như không hợp với quy định”.
Đường Uyên Nam chợt nhíu mày, quyết đoán nói:
“Lúc này không giống lúc xưa, Thạch Nham đã chứng minh được thực lực của hắn. Trong thân thể hắn có võ hồn Tinh Thần, điều này ta có thể chứng minh, trong thời điểm mấu chốt ma nhân xâm lược này, chúng ta đừng để quy định trói buộc, nên sớm làm những chuyện cần phải làm”.
Mấy vị trưởng lão của Tam Thần giáo nghe Đường Uyên Nam nói vậy đều tỏ ra nghi ngờ, hơi do dự không chắc, dường như không quá đồng ý quyết định của Đường Uyên Nam.
“Thạch Nham lên ngôi Tinh thần, lãnh địa riêng của hắn sẽ được được cắt nhường từ những hòn đảo do ta quản lý, sẽ không bắt các ngươi phải giao ra bất cứ hòn đảo nào”. truyện được lấy từ website tung hoanh
Đường Uyên Nam cười lạnh lùng:
“Hiện giờ ma nhân quét ngang hải vực Viên La, những hòn đảo mà các người nắm giữ không bao lâu nữa sẽ biến thành đống hoang tàn”.
Lời này vừa nói, một số trưởng lão của Tam Thần giáo lập tức biến sắc, chần chừ một lát mới liên tục ảm đạm gật đầu, không nói thêm gì.
“Như vậy, các người đồng ý quyết định của ta rồi sao?”
Đường Uyên Nam sốt ruột nói.
Những trưởng lão của Tam Thần giáo nghe vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy trong tình huống này quả thật chả có tính toán gì tốt hơn.
“Chờ chút”.
Thạch Nham bỗng đứng dậy, trong ánh mắt ngạc nhiên của đông đảo giáo đồ của Tam Thần giáo, hơi không vui nói:
“Đường giáo chủ, ông nói gì thế? Ta đồng ý trở thành Tinh thần của Tam Thần giáo các ông lúc nào?”
Đám giáo đồ của Tam Thần giáo bao gồm cả những trưởng lão lúc trước vừa bất đắc dĩ gật đầu nghe hắn nói đều rất không vui, ánh mắt nhìn Thạch Nham có thêm chút tức giận.
Vẻ mặt Đường Uyên Nam cũng ngẩn ra, nói:
“Trở thành Tinh thần của Tam Thần giáo, ấn ký võ hồn Tinh Thần trong cơ thể ngươi sẽ được mở ra, biết được sự huyền bí của nó. Điều này đối với thành tựu tương lai của ngươi có ích lợi cực lớn. Không những như vậy, trở thành Tinh Thần, ngươi sẽ sở hữu quyền lực khổng lồ. Trong Thần giáo, trừ ta và Nguyệt thần ra, bất cứ người nào cũng phải nghe lệnh của ngươi, ngươi còn có thể có được một phần năm số đảo của Tam Thần giáo. Những lợi ích như vậy chẳng lẽ còn phải cân nhắc sao?”
“Thế gian chả có bữa ăn nào miễn phí”.
Thạch Nham lắc đầu:
“Ta không tin trở thành Tinh thần của Tam Thần giáo chỉ có lợi mà không có bất cứ ràng buộc nào. Ta muốn biết, ta trở thành Tinh thần của Tam thần giáo cần phải làm những gì? Ta có phải tuân thủ quy định của Tam Thần giáo các ngươi?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Đường Uyên Nam cười hờ hững:
“Thân là Tinh thần của Thần giáo, lúc Thần giáo gặp phải nguy cơ, ngươi chỉ cần dùng hết sức giải nguy cho nhánh của Tinh thần là được. Lúc Thần giáo chiến đấu với kẻ địch, thân là Tinh thần, ngươi cần phải giết chết kẻ địch, bảo vệ lợi ích của Thần giáo, chỉ thế mà thôi”.
“Nếu khi lợi ích của Tam Thần giáo bị uy hiếp mà ta không muốn ra tay giúp đỡ thì sao?”
Thạch Nham trầm ngâm một lát bỗng hỏi.
“Nếu vậy, Thần giáo sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng thu hồi quyền lợi của ngươi, đồng thời đoạt lấy võ hồn Tinh Thần trong thân thể ngươi”.
Đường Uyên Nam nói một cách tự nhiên.
“Vậy thì thôi, ta không có hứng thú làm Tinh thần của Tam Thần giáo các ngươi”.
Thạch Nham lắc đầu, không khách khí nói:
“Ta không muốn bị trói buộc, không muốn bán mạng cho bất cứ ai, cho bất cứ thế lực nào. Cái hư danh Tinh thần này ta không cần, các ngươi mời người khác đi”.
“Tiểu tử hỗn xược!”
Một trưởng lão tuổi già lụm khụm đột nhiên rống lên giận dữ, vẻ mặt âm u, lạnh lẽo nhìn Thạch Nham:
“Thật là không biết xấu hổ! Nếu ngươi không phải may mắn có được truyền thừa của Tinh thần, chỉ bằng thân phận là người của Dương gia, chúng ta cũng sẽ giết ngươi! Giáo chủ không tính tới chuyện này, rộng lượng cho ngươi lên ngôi Tinh thần, thậm chí còn nguyện ý nhường lợi ích của bản thân cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa!”
“Ta nói rồi, ta không muốn chịu bất cứ ràng buộc nào!”
Thạch Nham không chút sợ hãi, sắc mặt lạnh lùng:
“Ông già, tai ông có vấn đề à?”
“Giáo chủ, thứ lỗi thuộc hạ mạo phạm”.
Trong đôi mắt của trưởng lão đó phun ra ngọn lửa phừng phừng, khom người làm lễ với Đường Uyên Nam, không chờ Đường Uyên Nam nói gì đã dang rộng hai tay, lạnh lùng quát lên:
“Liệt Nhật Chi Hỏa Vũ!”
“Vù vù vù!”
Những chùm Thái Dương thánh quang bỗng từ trong lòng bàn tay của trưởng lão bắn ra, những tia sáng mặt trời như dung nham đỏ rực vô cùng dày đặc từ trên đầu chụp xuống Thạch Nham.
Thạch Nham cười lạnh lùng, đột nhiên sử dụng vòng xoáy do Thánh Linh thần, Huyền Băng Hàn Diệm, Địa Tâm hỏa hợp thành, trong nháy mắt bắn ra hàn lực cực kì lạnh lẽo trong đó.
“Băng Phong!”
Lấy Thạch Nham làm trung tâm, không gian xung quanh bị khí lạnh khóa chặt, mặt đất dưới chân hắn trong nháy mắt kết thành băng cứng dày cộm. Ngay cả thân thể Thạch Nham cũng trong khoảnh khắc đông lại. Bản thân hắn giống như biến thành một bức điêu khắc bằng băng khổng lồ, khối băng bên ngoài cơ thể dày khoảng mười mét, tỏa ra khí lạnh dày đặc.
Những chùm Liệt Nhật Chi Hỏa Vũ từ lòng bàn tay của vị trưởng lão bắn lên khối băng xung quanh Thạch Nham nhưng Liệt Nhật thánh quang vừa đụng vào khối băng do Huyền Băng Hàn Diễm và Thánh Linh thần luyện thành lập tức tan thành những điểm sáng. Dưới tác dụng khủng bố của hàn lực, những chùm ánh sáng trong nháy mắt bị tiêu diệt.
Thạch Nham lạnh lùng cười hì hì, một chân trong khối băng mạnh mẽ giẫm xuống.
Một dòng hàn lực trắng muốt thấm vào mặt đất, bay thẳng tới tên trưởng lão vừa ra tay kia.
Khí lạnh trắng muốt đi tới đâu, mặt đất nhanh chóng đóng băng, giống như một con Băng Cốt Tinh Long trong lòng đất đột nhiên uốn mình, lộ ra sống lưng bằng huyền băng.
“Két két két!”
Vị trưởng lão kia sợ hãi biến sắc, trong mắt hiện ra sự kinh hoàng, vội vàng dồn hết sức ra tay, dung hợp tinh nguyên và sức mạnh của võ hồn, ngưng tụ thành một mặt trời khổng lồ.
“Thánh Quang Lưu Ly Tráo!”
Vị trưởng lão này lạnh lùng gầm lên, mặt trời trên mình tỏa sáng, những vòng thánh quang lan tỏa tựa như đang ra sức chèn ép không gian.
“Băng!”
Thạch Nham ở bên trong khối băng giơ tay chỉ hướng ông ta, ngón tay bỗng phun ra mấy ngàn tia sáng lạnh lẽo trắng muốt, trong nháy mắt đâm vào vầng mặt trời đó.
“Két két két!”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, vị trưởng lão cảnh giới Thiên Vị sau khi thi triển ra Thánh Quang Lưu Ly Tráo của Tam Thần giáo bỗng nhiên râu tóc bị đóng băng. Mặt trời đã bị phủ lên một lớp băng màu bạc, sau đó đông cứng, không tia sáng nào có thể lọt ra ngoài.
Toàn bộ giáo đồ của Tam Thần giáo bỗng trợn tròn mắt.