Tình Yêu Dịu Dàng Chương 15


Chương 15
Hôm sau vào trường, Dương gặp Quốc ở phòng vẽ, Quốc đi về phía anh với vẻ mặt gườm gườm.

- Hôm qua mày đi chơi với Quỳnh à? 

Dương đoán Quốc đã thấy anh đưa Quỳnh về, hoặc chính cô kể. Nhưng dù là thế nào đi nữa, chuyện đó cũng không làm anh nao núng, anh đáp lửng lơ: 

- Có thể. Sao? 

- Mày muốn gì vậy? 

- Chuyện đó thì có liên quan gì đến mày? Cho là tao có tình ý gì đó thì cổ cũng đâu còn là con nít. Con gái trên 18 tuổi thì được coi là độc lập rồi. Tóm lại là tao không dụ dỗ gái vị thành niên. Sao? 

Quốc tức phừng lên trước cách nói chế giễu ấy, nhưng không thể bắt bẻ. Không có lý do gì để trả đũa, anh gầm gầm mặt: 



- Tao cấm mày đến gần cổ, đừng để bạn bè bị sứt mẻ đấy. 

Dương cười châm biếm: 

- Anh em bà con nhau mà mày có quyền lực với cổ vậy sao? Lạ thật. Không có ai tỏ ra ghen tuông khi bạn bè thích em gái mình. Kiểm tra lại thần kinh của mày đi Quốc. 

Quốc rất muốn đấm cho Dương một cái, nhưng bị khống chế vì bí mật phải giữ, anh đành cố nhịn, chỉ buông ra một câu đe dọa: 

- Nếu không muốn Thùy biết, thì hãy chấm dứt, cái trò săn đón đó đi. 

Dương cười khinh bỉ: 

- Mày không thể nghĩ ra cái gì hay hơn một chút sao? 

- Cho là mày không cần Thùy thì cũng không chinh phục được Quỳnh đâu. 

- Vậy à? Thử xem. 

Quốc hừ một tiếng, rồi bỏ đi ra sân. Dương thản nhiên đến ngồi vào bàn vẽ. Cử chỉ khiêu khích lúc nãy biến mất. Anh ngồi trầm ngâm nghĩ về phản ứng của Quốc. Không ngờ hắn nóng nảy như vậy. Anh hiểu rằng từ lúc này, hai bên sẽ trở thành thù nghịch vì Quỳnh. Và anh quyết tâm sẽ đoạt cho được cô từ tay Quốc. 

Quốc dựng xe trước cổng trường, rồi ngồi lên yên xe chờ. Đây là lần đầu tiên anh đón Quỳnh ở đây. Hơn tuần nay, cô luôn tìm cách tránh mặt anh. Đã vậy còn đi chơi với Dương. Hành động của cô chẳng khác nào sự chống đối thách thức. Cô làm anh mất ngủ vì tâm trạng bất an. Và anh trở nên liều lĩnh bất kể. 

Một lớp học đang đi ra, Quốc nghiêng đầu nhìn vào sân tìm Quỳnh. Anh thấy cô đang đi trên hành lang và anh quay mặt ra phía ngoài đường chờ cô đi ra. Chợt Sương và Thùy đi về phía anh, Quốc vừa nhận ra hai người thì Sương đã đi nhanh đến anh, mặt tươi rói: 

- Anh đến tìm em hả? 

- Không. Anh đến đón Quỳnh. 

Sương cụt hứng, mặt tiu nghiu: 

- Vậy mà em tưởng... Quỳnh nó còn trong kia kìa, bộ nhà anh có chuyện gì hả? 

- Không. 

- Tại thấy anh tìm nhỏ Quỳnh, em tưởng có chuyện gì. 

Quốc nói lơ đãng: 

- Cũng có đấy. Em về truớc nhé. Hẹn hôm nào gặp. 

- Chiều anh có đến chỗ bida không? 

Sương thì biết có một chỗ mà Quốc hay tới, nên bao giờ muốn gặp anh, cô chỉ hỏi chỗ đó. Và Quốc hiểu ngay, anh lắc đầu: 

- Anh không biết. Đừng tới đó chờ, anh không hứa trước đâu. 

Sương nguýt anh một cái thật dài: 

- Thấy ghét ghê. Làm người ta cụt hứng. 

Quốc cười không trả lời. Anh chờ hai cô đi rồi mới nhảy xuống xe, định đi vào sân trường tìm Quỳnh. 

Nhưng Quỳnh đã đi ra. Cô đã thấy Hồng Sương đứng nói chuyện với anh. Cô định sẽ giữ vẻ thản nhiên và giữ đúng khoảng cách trước mặt Sương. Không nhờ Quốc dám xông vào tìm. Điều đó là cô đâm ra lúng túng. 

Năm phút sau, cả hai đã ngồi đối diện nhau trong quán nước. Quốc định tra hỏi Quỳnh về buổi tối Dương đưa cô về, thì Quỳnh đã lên tiếng trước. 

- Tìm em như vậy, anh không sợ bạn em nghĩ sao? 

- Anh không quan trọng chuyện đó. Anh gặp em để hỏi cho ra lẽ. Em đã làm gì trong tuần rồi? Trả lời trung thực đi. 

Quỳnh hơi ngạc nhiên về vẻ cau có đó. Cô hỏi lại: 

- Anh hỏi để làm gì? 

- Em chuyển qua thằng Dương hồi nào vậy Quỳnh? Anh không ngờ em lo xa thế. 

Quỳnh tái mặt. Bình thường, cô nói chuyện rất nhỏ nhẹ, thanh tao. Nhưng hôm nay, sự giận dữ làm cô trở nên khô khan. 

- Anh nói chuyện khó nghe quá. Không có gì để nói nữa. 

Cô đứng bật dậy định về, nhưng Quốc đã chồm qua bàn kéo tay cô lại 

- Ngồi xuống, đừng coi thường anh như vậy. 

- Chính anh đã coi thường em trước. 

Quỳnh nói và cố gỡ tay anh ra: 

- Em không đồng ý anh làm như vậy. 

- Vậy thì em ngồi xuống đi. 

Quỳnh nhìn quanh. Thấy vài người ngồi nhìn sang bàn mình, cô quê quá, vội ngồi xuống và rút tay lại. Quốc buông cô ra và cũng ngồi xuống. 

- Tại sao mấy ngày nay em tránh mặt anh? 

- Chuyện này đã nói nhiều lần rồi, anh đã biết tại sao rồi mà. 

Quốc cười gằn: 

- Lúc trước thì anh nghĩ em ghen với bạn em, nhưng bây giờ anh nghĩ khác, em có nghĩ là nếu quyến rũ thằng Dương, Thùy sẽ không để em yên không? 

- Không ngờ anh nghĩ về em như vậy. Em càng thấy ghét anh hơn. 

Quốc quắc mắt lên: 

- Anh không nghĩ khác được, nếu không chính mắt thấy em đi chơi với nó, có lẽ anh sẽ còn nghĩ em trong sáng lắm. 

- Tùy anh. Em không giải thích. 

- Dương nó bảo sẽ tấn công em, em nghĩ sao? 

"Không ngờ anh ta táo bạo như vậy", Quỳnh nghĩ thầm, bỗng nhiên cô thấy hoảng sợ. 

- Em không muốn giành giật cái gì của bạn bè cả, em chỉ nói vậy thôi, còn mọi người đánh giá về em thế nào thì tùy mọi người - Cô chợt cười buồn - Em thua kém tất cả bạn bè và thân phận thì hèn kém. Em biết người ta sẽ nghĩ em tìm cách vươn lên bằng cách chinh phục những người giàu, anh cũng không ở ngoài suy luận đó phải không? 

Quốc hơi lúng túng: 

- Em đừng mặc cảm như vậy. 

- Em không thể không mặc cảm, anh luôn làm cho em thấy mình không bằng ai và em biết thân nên tự rút lui, như thế anh chưa hài lòng sao, còn kiếm chuyện hạ thấp em? 

- Anh không có ý đó, nhưng anh không chịu nổi khi thấy em đến với bạn anh. 

Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Quốc, khuôn mặt nghiêm trang: 

- Nếu anh bức bách em thì em sẽ làm như vậy. 

Đó là một sự thách thức mà Quốc không ngờ cô dám nói. Anh nghiến răng, quắc mắt nhìn cô: 

- Vậy thì cô ra khỏi nhà tôi đi, tìm tới người nào đó có thể bảo bọc cô đi, cô thì chỉ cần bao nhiêu đó thôi là đủ rồi. 

Nói xong câu đó, anh hả hê nhìn cô. Sự ghen tuông làm anh muốn dồn Quỳnh vào chân tường. Hạ thấp cô để thoả mãn tính hiếu thắng. 

Mà quả thật Quốc đã thành công. Đó là đòn quá nặng đối với Quỳnh. Cô choáng váng ngồi lặng đi không đủ can đảm nhìn vẻ đắc thắng của anh. Khá lâu cô mới bình tĩnh lại và lặng lẽ đứng dậy: 

- Em sẽ không để anh có tư tưởng em ăn bám nữa. Anh yên tâm. Không phải chỉ một mình em, mà cả mẹ em cũng không dựa vào gia đình anh nữa. 

Cô nhanh chóng rời khỏi bàn, bỏ đi như chạy ra phía cổng. 

Quốc sững sờ ngồi yên không ngờ Quỳnh phản ứng như thế. Anh muốn thấy cô khóc và thề thốt sẽ không yêu ai ngoài anh. Anh chỉ có thứ vũ khí duy nhất để khống chế cô, đó là sự lệ thuộc vào gia đình anh của mẹ con cô. Anh đã quen cư xử với cô theo cách đó, nên khi cô vùng lên, anh thấy hụt hẫng. Anh ngồi im nhìn theo đến lúc Quỳnh mất hút ngoài đường. Chợt một tiếng nói sau lưng làm anh giật mình. 

- Em có thể ngồi cùng bàn với anh không anh Quốc? 

Quốc quay lại, anh nhận ra Thùy. Cô đang đi vòng qua phía trước mặt anh, tự ý kéo ghế ngồi xuống. 

- Có phải anh với Quỳnh không phải là anh em không? 

Bị một người biết bí mật của mình, đối với Quốc là một điều cấm kỵ. Anh khó chịu nhìn Thùy, chưa biết nói thế nào thì cô nói tiếp: 

- Lúc nãy thấy cử chỉ của anh với nó lạ lạ nên em tò mò. Em nghe hết rồi. 

Quốc khó chịu ra mặt: 

- Anh quý Thùy, vì em là bạn của bạn anh. Nhưng tất cả đều có ranh giới, anh không thích Thùy nhảy bổ vào câu chuyện của anh.. 

Thùy tỉnh bơ: 

- Em cũng biết như vậy là xấu, nhưng Hồng Sương với em là bạn thân. Thấy bạn mình bị gạt gẫm em áy náy lắm. 

Quốc chợt nhếch môi cười, một nụ cười đầy ẩn ý. 

- Tốt nhất là em nên lo cho chính em đi, chắc gì em đã không bị gạt gẫm. 

Thùy cau mày: 

- Anh nói vậy là sao? 

- Em hãy hỏi thằng Dương xem. 

Thấy Thùy ngẩn ngơ suy nghĩ, anh bồi thêm: 

- Cám ơn em đã quan tâm chuyện của anh, nhưng cách hay nhất là hãy lo cho em, hãy giữ kỹ người yêu của mình, nếu em không muốn bị đá. 

- Nhưng thực chất là anh thương ai trong hai người bạn của em? 

Quốc nhún vai: 

- Em là một cô bé tò mò và hơi thiếu thận trọng đấy. Mai mốt đừng như vậy nữa, nếu không phải anh thì em đã bị **** rồi. 

Thấy vẻ quê quê của Thùy, anh cười đầy chế giễu, rồi đứng dậy với dáng điệu cố ý lễ phép. 

- Xin phép cho anh rút lui. 

Đi vài bước, anh chợt quay lại, ngồi hẳn xuống trước mặt Thùy: 

- Em có thể nói với Sương, nếu em thích, anh không thanh minh gì cả. 

.............................................

Mời bạn click "Đọc miễn phí" để theo dõi truyện hay miễn phí: "Ta không phải vịt con xấu xi" được update hàng ngày, hấp dẫn, lôi cuốn 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41224


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận