Truyện: Tình Yêu Dịu Dàng

Thể loại: Truyện Dài kỳ

Phượng Quỳnh gắp đá bỏ vào từng ly, cử chỉ thẫn thờ chậm chạp của cô làm dì Phượng hơi nóng ruột 

- Nhanh lên đi con. Đừng để khách chờ lâu quá - Nói rồi, bà giúp cô khui mấy chai nước ngọt. 

Ly và chai chất đầy trên chiếc khay làm tay Phượng Quỳnh trĩu nặng xuống vì nặng. Cô chậm rãi đi lên phòng khách, nhưng dì Phượng lại quay lại: 

- Khoan đã con. Còn bia nữa. Mấy cậu đó không chịu uống nước ngọt đâu. 

- Vâng - Phượng Quỳnh đứng chờ mẹ chất thêm mấy lon bia. 



Từ phòng khách, tiếng nhạc chợt mở lớn làm cả cô và bà Phượng đều giật mình. Sau đó là một tràng cười vọng vào. 

Hình như đám bạn Quốc khoái chí vì cú giật mình vừa rồi. Quỳnh bậm môi, thận trọng nép qua tấm màn đi ra. Ở salon, một đám thanh niên trai gái nói chuyện như pháo nổ. Quỳnh không nhìn đến ai, nhưng cô biết Quốc đang ngồi ở đầu bên kia. Anh cũng không hề nhìn cô. Khi có mặt người khác, anh và cô có mối quan hệ chủ tớ. Hơn cả Quỳnh, anh thực hiện quy ước đó một cách triệt để. 

Quỳnh đặt khay nước xuống bàn, nhẹ nhàng đặt từng ly đến trước mặt mọi người. Người thanh niên ngồi gần đó nhìn bàn tay cô. Rồi nhìn lên mặt cô, rồi lại lướt mắt xuống bàn tay như so sánh. Khi cô định đặt ly trước mặt anh ta, anh ta chợt cản lại, cười cười: 

- Cứ để tôi tự phục vụ, cám ơn. 

Cô gái ngồi bên cạnh lập tức oang oang: 

- Anh Dương ga lăng vượt tiêu chuẩn rồi đó. 

Phượng Quỳnh biết cô ta muốn ám chỉ cử chỉ của Dương dành cho cô. Cô chớp mắt nhìn xuống như không nghe. Nhưng một giọng nói khác khiến cô phải ngước lên nhìn. Đó là một tên con trai có hàm ria nhìn rất đểu. Hắn nói mà mắt vẫn nhìn cô chằm chằm: 

- Nó chuyên môn ga lăng với phái nữ, nhất là con gái đẹp, trừ phụ nữ và bà già. 

Mọi người cười rần lên. Phượng Quỳnh vẫn lặng thinh. Đặt nuớc xong, cô cầm khay quay vào, nhưng tên con trai đã chặn lại: 

- Này cô bé! Cho anh xin cà phê, phiền cô bé nghe. 

- Dạ, anh chờ một chút. 

Quỳnh quay vào. Lát sau, cô mang phin cà phê đi ra. Cái tên vô duyên ấy cười tinh quái và lẳng lặng đưa chân ra ngáng chân cô. Quỳnh té nhào vào người Dương. Phin cà phê hắt trọn vào áo anh ta. Dương bị nóng cả vùng ngực. Nhưng thay vì hất Quỳnh cùng ly cà phê ra, anh ta chỉ đỡ lấy cô, mềm mỏng: 

- Đứng lên đi, cô có sao không? 

Xung quanh, người thì nhìn thú vị, người cười khúc khích, Phượng Quỳnh giận run người, cô ngước nhìn Quốc. Anh ta có vẻ khó xử. Thậm chí cười cho qua: 

- Thôi, lỡ rồi, để lấy áo khác cho thằng Dương thay. Lên phòng tao đi Dương. Cô Quỳnh lấy cho tôi chiếc áo mới nhé. 

- Dạ. 

Quỳnh quay vào ngay, cô nghe ai đó hỏi Quốc: 

- Cô bé đó là ai? 

Quốc nói trơn tru: 

- Bà con xa với mẹ tao. 


Nguồn: truyen8.mobi/tinh-yeu-diu-dang-c9a2986.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận