Chương 5 Cuộc điện thoại tâm tình Trở về fachung cư, ccơn tức cegiận trong blòng Cẩm 1Tú đãvơi bđi đôi 3chút, đã 0 ới lúc df ật điện b hoại lên e0 ồi.
c hưng trong d5điện thoại e hông có 4 in nhắn 5 ủa Kỷ f3 iễn. Trong 4f òng cô có 0d ảm giác 8 ơi hụt 1f ẫng, xem a5 ại những d9 in nhắn 8 rước đây 4f ủa Kỷ 6c iễn, cô 6 hìn thấy 4 ấy chứ f“cưỡi dc gựa bạch f8 ới xin lỗi e1 m”, cô 8 ất giác 4 hoẻn miệng 9 ười. a ó một câu 6 huyện về f1“cưỡi 6 gựa bạch 73 ới xin lỗi 47 m” c hi hai người 1e ừa mới 6a ết hôn, 59 uối tuần 26 ọ cùng d hau đi công 7viên, khi 2dra khỏi 3công viên, eCẩm Tú dcảm thấy 79mệt mỏi 97rã rời. cd © DiendanLeQuyDon.comNếu theo 4kế hoạch 89họ sẽ 2cùng nhau 66đi xe bus 4tới nơi cở của 3Cẩm Tú 5rồi cùng 4nhau đi ăn e5mì xào. c © DiendanLeQuyDon.comKhu chung 7cư cuối btuần trước 51nửa đêm, c6có tiếng 43những cô 35bạn cùng efphòng đi 6mua sắm 6bvề. Khi
c4ngồi trên 32xe bus, Cẩm cTú đưa 03mắt nhìn 5bKỷ Viễn bvà nói: 7a“Em mệt dlắm” 4Kỷ Viễn dđáp: “Em ddựa vào 29anh đây enày.” 0Cẩm Tú cbbèn dựa 4vào người 42Kỷ Viễn, 81rồi lại denói: “Em 33vẫn thấy 4mệt, vai 83còn đau 40nữa, anh 41bóp vai cho 6em đi.” dKỷ Viễn ctrả lời: d“Đúng 2là em phải 58rèn luyện 9ethêm và 8dăn thêm 5bnhiều thịt e3một chút.” e0Cẩm Tú 60nói: “Em e4chẳng muốn 6ăn gì cả, 9chỉ muốn 83về phòng fngủ một 81giấc thôi. c © DiendanLeQuyDon.comHay thế acnày nhé, banh đưa eem về chung ecư, rồi 8anh bắt 5exe về, am 6ekhông muốn feăn cơm, 91em mệt lắm.” f9Kỷ Viễn 3nói: “Để 4anh nấu.” 52Cẩm Tú ebđã đạt 55được mục 7bđích của 9mình bèn 45mượn cớ canói thêm: 6“Nếu như 3tuần sau 6em cũng không fthể nấu dcơm thì a0anh nấu 36nhé.” f“Thế thì fachúng ta 52ra ngoài 79ăn.” Cẩm
21Tú nũng 9nịu: “Thế 87nếu như f5em mãi mãi 8không thể 70nấu cơm 0thì sao?” Kỷ
7Viễn trả eflời: “Thế 6thì chúng 07ta cứ ra 39ngoài ăn edcơm.” 9Cẩm Tú 99vặn hỏi: e“Nếu ngộ 48nhỡ em chết b6đi rồi, 11mãi mãi 8không thể 9fnấu cơm 7cho anh được 6thì sao?” 3Kỷ Viễn 6đáp lại: b“Thế thì 0ccả đời 8này anh sẽ 1ra ngoài 11ăn cơm.” ecCẩm Tú enói: “Vợ 4mới của eanh sẽ nấu 5cơm cho anh.” cKỷ Viễn 4bảo: “Cô a3ấy nấu 2cơm không 7ngon.” 24Cẩm Tú elại vặn 4vẹo: “Nếu 3anhư cô ấy 6nấu ngon 3athì sao?” 53Kỷ Viễn ebtỏ vẻ dbực mình: 4“Em toàn 0nói lung 27tung” 2Cẩm Tú evẫn không 2buông tha:”Em fnói là ngộ ecnhỡ, chưa 3dchắc đã b4là sự thật. 5 © DiendanLeQuyDon.comAnh nghiêm 6túc trả 90lời câu ehỏi của 3em đi.” beKỷ Viễn b9bực mình bđáp: “Nếu 28mà ngộ 93nhỡ cô dấy nấu 7ăn ngon, ccanh sẽ lấy 6cô ấy và 8bỏ em.” 9Hình như 7là vì tức 5giận, nên 4tay Kỷ Viễn 9ấn hơi 99mạnh, mấy 05vết ngón 5tay còn hằn actrên vai f9Cẩm Tú. fCẩm Tú 51bực mình, 01chẳng lẽ 5dKỷ Viễn 3blại không 9thể nói e5một câu athề non 9ehẹn biển 9để dỗ 8fdành cô 30sao. Nhưng c2cô không eadám trách 2amóc Kỷ dcViễn, bởi dchính cô a3đã khơi 9ra khiến ccho hai bên 1dđều không 6cvui, cô lấy fcớ Kỷ 0Viễn đã 8ấn quá 1mạnh lên eevai cô để 9flại vết c0tím để 3trút giận, 8chẳng them cnói câu c1gì, về ftới phòng 0là cô leo 7dlên giường 02nằm nghỉ bluôn. Kỷ aViễn như a8kẻ a hoàn 3eđi nấu 06mì, rán 7xong trứng 89anh rụt 7crè tiến 4lại phía agiường 7gọi Cẩm aeTú dậy 5ăn cơm, e3Cẩm Tú 0agiả vờ 6như đang engủ say, fdKỷ Viễn 1liền cúi 21xuống hôn 93lên mặt 16Cẩm Tú, 9banh nói: 3“Người c1đẹp ngủ cdtrong rừng bbơi, dậy 7thôi nào, ehoàng tử acưỡi ngựa 64trắng tới 15hôn em đây.” 5aCẩm Tú d9mượn cớ 6engồi phắt 4dậy, nghiêng fngó hỏi: 7“Ngựa btrắng đâu?” 1eKỷ Viễn 14đáp: “Hoàng 3tử ở đây 1frồi mà f5em còn thấy d9thiếu ngựa dtrắng à?” 6Cẩm Tú 9đáp: “Không, 8em muốn 34có ngựa d0trắng cơ, e1nếu không 78em sẽ ngủ dtiếp.” 1Kỷ Viễn 2flập tức 8quỳ xuống, 23hai tay chống 40đất, ngẩng c3đầu lên 03nói với 5dCẩm Tú: 0e“Lên đi 3nào, nàng 8fcông chúa 2của anh, banh là Tiểu 1Bạch Long, 5bình thường 4anh là hoàng a0tử, khi 1đi lấy 5kinh cùng a2Đường 2Tăng anh blà ngựa dtrắng.” b0Cẩm Tú 2không giả fbộ được adnữa, cô e1tươi cười 9rời khỏi 0agiường, b5xuống ăn e3mì với 61Kỷ Viễn. aKỷ Viễn cevừa ăn 1vừa nói: ad“Bà cô 0của anh 5ơi, em yêu 0cầu cao 95quá đấy, 2anh vừa cphải làm 3ehoàng tử, cvừa phải elàm ngựa, 35anh làm thế 5chỉ vì 53muốn em evui thôi bcđấy.” 3Cẩm Tú 09cười hì bhì: “Đương e3nhiên rồi, flúc chưa 9lấy em anh 4là hoàng a0tử, lấy 2em rồi anh dlà ngựa 1trắng.” 66Cho tới fkhi gần 7đi ngủ 53cô vẫn 9achưa nhận 03được tin 50tức gì bcủa Kỷ c8Viễn, anh 2ecòn chưa fchịu cưỡi fbạch mã 8tới xin 9clỗi cô. 68 © DiendanLeQuyDon.comCẩm Tú 24không kìm 1được cơn 04giận, cô alấy điện 74thoại nhắn btin cho Kỷ 4Viễn: “Em 88vẫn còn 8đang tức ađấy, anh d5chưa dỗ 1được em cađâu.” bfNhưng hình bnhư điện 6thoại của 4Kỷ Viễn 81hết pin, 7acô không 1thấy có 4động tĩnh 9gì. 1Lúc trước 1cô nói đến 77chuyện ly 3hôn, chẳng 2qua là vì 2tức giận 2quá, mấy 1tiếng sau, begiận vẫn e0cứ giận 09còn chuyện 99muốn ly 8hôn với 3Kỷ Viễn abchẳng qua blà chuyện ccbé xé ra dto. Cẩm dTú không baphải là 7người không 1dbiết điều dnhư thế. 3 © DiendanLeQuyDon.comHôn nhân 8không phải c0là chơi e9nhà chòi, 39tổ chức 9xong tiệc frượu người 68nào người 6nấy thu 1bhết bát eđĩa về 3anhà mình. b2 © DiendanLeQuyDon.comHôn nhân 8là hai người, 92một nam 90một nữ fftrân trọng 1dtrao cho nhau d0lời hứa, 82hơn thế 62nữa, lời 0hứa ấy 17còn được cràng buộc f9và bảo 2vệ của cpháp luật. f5Hơn nữa, 20cô thích 93Kỷ Viễn, 7dcô không b5muốn rời 9exa Kỷ Viễn, bvậy thì dnhắn tin 4cho Kỷ Viễn 0cũng chứng atỏ cô đã d7tha thứ 3cho anh hơn 07một nửa a8rồi, phần e0còn lại 4aanh phải abtự cưỡi angựa trắng 2tới xin clỗi cô. 5eNgày hôm 45sau là thứ cbảy, là engày “tết” 1của cả 0hai người. 6 © DiendanLeQuyDon.comNhưng từ 0esang sớm 29cho tới 8tối không 2thấy bóng 3dáng Kỷ 7Viễn đâu, 40đến điện 8thoại cũng d5chẳng gọi. 52Cho dù là ekhông muốn a5xin lỗi 2ethì cũng 91nên gọi 1điện hỏi ethăm chứ. d2 © DiendanLeQuyDon.comTrước đây, 5ftrong giờ 7làm hai người 14họ vẫn 6luôn dành cbthời gian 7để nhắn bbtin cho nhau, dđôi lúc 5dCẩm Tú fnhắn tin dcho Kỷ Viễn enhưng tin c5nhắn không cviết chữ 7nào, chỉ bbcó một 54dấu hỏi 67chấm. eeKỷ Viễn asẽ trả clời tin 3nhắn của 52cô: “Anh 1dđang làm 3việc đây, 5eanh đang 0cố gắng cekết thúc 4dcông việc 75để tới 11gặp em, 6aanh đang 1nỗ lực 83làm việc e3để được 7ôm em trong 4vòng tay 5cả đêm 8eđây.” 4Cẩm Tú 03nhìn điện ethoại cười, ccô mỉm 0cười như 3một chú 8gà mái nhỏ 2đang hạnh 2phúc. 6eNhưng lấu 9lắm rồi 1acô không b2có được fcảm giác 01hạnh phúc 53của chú 45gà mái nhỏ dfnữa. 7cĐúng lúc eấy Quách eTrường eAn gọi điện atới, nói 5canh ta phải e9đi công 0atác hai ngày, 6fkhi nào về a1sẽ gọi 6điện cho 24Cẩm Tú. 01“Chắc a7anh đi tới d3tỉnh khác 15khoảng hai b4ngày.” 1dQuách Trường 9An nói trong bđiện thoại. dCẩm Tú 6cứ nghĩ 1anh ta có 8việc gì brất quan e7trọng muốn f5nói với ccô, nhưng ađợi một 5hồi lâu, aQuách Trường 04An vẫn không e7nói gì. 18“Anh có e4cần tôi cgiúp gì 8akhông?” eeCẩm Tú fdđành mở clời trước. c © DiendanLeQuyDon.comCô vốn 63không muốn 5hỏi, nhưng 29vì anh ta 95đã chủ 1fđộng gọi dđiện trước efcho cô thì dcô cũng c2nên lịch 8sự hỏi athăm một 8câu. 5aQuách Trường bAn đáp: 6c“Không 54có chuyện abgì cả, 49anh chỉ 1muốn nói 1với em thế afthôi, chắc dlà khoảng 4engày kia 8anh sẽ về.” 02“Anh đi 1thì có liên 6quan gì tới 5tôi?” Cẩm 9Tú chán a5ngán đáp. d“Không eccó liên e3quan gì cả…” 6eQuách Trường beAn nói, anh 1gạt đi e6bản tính 1angạo mạn 8của mình 0để trả clời cô. e © DiendanLeQuyDon.com“Bữa tối 1bhôm qua, 1là anh thật b3lòng muốn b8mời em, 71nhưng cái 2dtên ấy ebò quá…” “Bò
cvới chẳng 47không bò bthì có liên e3quan gì tới atôi? Không 6có việc e1gì thì tôi 1tắt máy 63đây.” 7Cẩm Tú 49đáp lại 7không khách 4fkhí. “Thế
fcem tắt máy 4đi.” Quách 57Trường 2An nói rồi ftắt máy 9trước. 8Cẩm Tú 79tắt điện 0thoại, miệng 7elẩm bẩm: b“Đúng 6là hâm!” a4Biên tập 2Lịch Tử f3ngồi cách 46đó mấy 0ô lên tiếng 9nói: “Tôi cthấy cô fmới là f6có vấn fđề, người bta đi xa 4nói với bcô một ctiếng. Tức eclà đã coi 4cô là người 87bạn quan 8trọng, cô 13được người f0khác chiều 41đến mức 1hư rồi 0bđây, chẳng cabiết trời 0cao đất 0dày là gì, 65lại còn 27mắng người a6ta là hâm”. 24Lịch Tử 15là như thế, 93lúc nào 64cũng vô 04duyên vô 38cớ xen vào 7achuyện người d8khác, lúc enào cũng 3muốn dội e4nước lạnh 1avào người cdkhác. Cô a2là biên etâp viên 77mỹ thuật, cdnhững câu dchuyện tâm 8sự và dài ekỳ của a7Cẩm Tú fđều do 2Lịch Tử 5vẽ tranh 7minh họa. f © DiendanLeQuyDon.comTheo cách fbnói của 74Lịch Tử:”Tranh aminh họa 2được đan 47xen vào câu 3chuyện một e3cách vô 0tình nhưng 0tuyệt đối 1không có 5tác dụng dlàm nổi aabật những 3chi tiết 2chính của 0câu chuyện.” eNhững câu 72nói của 69Lịch Tử b9cũng giống 26như những 0bức tranh bbminh họa 2của cô, 2đều có dnhững bức dmang tính 0nhảy vọt, 55nếu tư 31duy không 7nhanh nhạy 54thì cũng 8không có bnhững bức 6mang tính fanhảy vọt 7anhư thế, 2bCẩm Tú 8thường 61không hiểu 0những điều b2mà Lịch atử nói. 7 © DiendanLeQuyDon.comNhưng lúc 47này, trong 22giây lát, 8Cẩm Tú cđột nhiên 58hiểu những acâu nói 2ccủa Lịch ctử, và cũng d2hiểu vì 9sao Quách c9Trường 7Ạn gọi fđiện cho 9cô. a8Trước mặt 6cô những 1ký ức như cnhững thước 4phim lần 3lượt hiện 6về. Ngày ccòn bé, 33cả ngày 3chơi trò bcđánh nhau, 7hò hét với edlũ tiểu ddtử trong 8ngõ, mỗi b5khi gặp d5phải “kẻ feđịch” edường như 1người rat 8day giúp đỡ cluôn là 7eQuách Trường 59An. Nhưng 73chỉ cần 1Quách Trường 8An có lỗi 73với cô b7là cô nổi 3enóng, thậm 4cchí là đẩy bQuách Trường 5cAn một cái, 3đá, túm clấy áo, 34hình như 5Quách Trường 7eAn chưa bao 2egiờ phản 8bkháng. Sau 8đó khi cô fđánh nhau 25với bất ccứ đứa 88trẻ nào, e8anh cũng e0đều giúp dcô. dNgày đó 08cô gọi 41anh là đồ 8bốn mắt bbởi anh 43đeo cặp 5ckính cận 7dày cộp, 4không biết 1evì sao bây efgiờ anh adkhông đeo 85kính nữa. b1 © DiendanLeQuyDon.comQuách Trường 5An không bđeo kính d2hình như 76trông dễ fnhìn hơn. 30Nhưng dường 03như những f3câu nói fecủa anh 1càng khiến 4người ta e4bực mình 0ahơn trước 4fđây. 7bCó đi thì dphải có 9lại. Cẩm 2cTú miễn 10cưỡng gửi c0tin nhắn 5cho Quách 7aTrường 3An chỉ vẻn 46vẹn bốn 5achữ: “Thượng e1lộ bình 8an.” 6Quách Trường 7fAn đang lái 3xe, anh thấy 3túi mình arung rung, d4mở điện fthoại ra 9axem thì thấy 3tịn nhắn 58của Cẩm 3cTú, anh chăm 27chú nhìn 9vào bốn f0chữ trên d7màn hình aađiện thoại 13một hồi blâu, ánh aemắt lạnh blùng dường b0như ấm 4áp hơn, 8anh nhoẻn abmiệng, nụ 37cười hiếm 84hoi nở trên 1khuôn mặt