Khóc than ầm ĩ nhưng rồi cũng an
Sầu bay trên cánh thời gian
Thời gian đủng đỉnh lại mang vui về
Người vợ goá từ năm kia
Với người vợ goá hôm kìa khác xa
Ai ngờ cũng một cô ta
Mà xem phong cách nay đà hoá hai
Xưa sao khiến khách xa rời
Nay sao duyên dáng cho người say sưa
Thở than dù thực hay vờ
Vẫn âm điệu ấy, vẫn cơ sự này
Ai rằng ai chẳng thể khuây
Ai dù bảo thế, thực rày có đâu
Ngụ ngôn chuyện tỏ gót đầu
Cũng là sự thật trước sau rõ mười
Một thiếu phụ đẹp tuyệt vời
Chồng cô vội lánh cõi đời bỏ cô
Bên giường cô khóc ô hô
Cô gào: "Anh hỡi, anh chờ em theo
Hồn em ba bảy cũng liều
Với hồn anh quyết một lèo cùng bay"
Anh chồng riêng biệt đi Tây
Thân sinh người đẹp, bậc thầy khôn ngoan
Mặc cô dòng lệ chứa chan
Rồi sau an ủi khuyên can lựa lời:
"Đổ chi nhiều lệ, con ơi
Ủ ê nào ích cho người chồng xưa
Thiếu gì kẻ sống sờ sờ
Vương chi kẻ khuất mà mơ tưởng hoài
Bố không dám bảo tức thời
Tiệc hoa chuyển được lòng người thương đau
Nhưng rồi qua đó ít lâu
Nghĩ câu tái giá là câu thường tình
Rầu lòng để bố mối manh
Tấm chồng đẹp lứa xuân xanh đương thì
Điển trai, tráng kiện, phương phi
So người cùng khuất gì gì cũng hơn"
Cô nàng giật nẩy gạt luôn:
"Nhà tu kín, ấy chồng con sau này"
Cụ ông để mặc cô mày
Đau thương rồi cũng có ngày tiêu ma
Thế rồi một tháng trôi qua
Tháng sau đã thấy cô ta khác tình
Mỗi ngày một tí đỉnh đinh
Sửa khăn, sửa áo, cô mình thêm xoan
Chưa dành ăn diện xênh xang
Dùng tang phục để điểm trang cũng tình
Động Đào mở khoá thênh thênh
Vườn hồng tấp tới chim xanh tái hồi
Sau cùng điệu nhảy trò chơi
Cuộc vui liên tiếp, trận cười miên man
Sớm chiều say đắm truy hoan
Suối Hồi Xuân tắm, cô nàng trẻ ra
Cụ bô hết sợ bóng ma
Anh chồng ngày trước cô ta ai hoài
Thấy cha chẳng nhắc đến ai
Cô mình mới hỏi: "Đâu người trai tơ
Mà cha hứa tự bao giờ...?"