Thiên Long Bát Bộ Hồi 210

Toàn Quan Thanh đáp:

- Nguyên do bên trong, huynh đệ thật chẳng hiểu chi hết. Tôn huynh cao tính đại danh là gì?

Du Thản Chi nói:

- Huynh đệ họ Trang, tên gọi Trang Tụ Hiền, chỉ vì bản thân gặp chuyện không may, trên đầu mới đeo cái của quỉ này, thành thử chẳng thể nào cho vị cô nương đó biết được.

Toàn Quan Thanh thấy y trong khi nói đưa mắt nhìn A Tử với vẻ cực kỳ quan thiết, cũng đoán ra được bảy tám phần: "Cô nương kia thanh nhã tú lệ, gã này đem lòng yêu mến cô ta, sợ nàng biết y hình dáng quái dị, có cái đầu sắt." Y bèn hỏi:

- Trang huynh làm sao lại biết đến tại hạ?

Du Thản Chi đáp:

- Khi Đại Trí phân đà của quí bang tụ hội bàn tính chuyện suy tuyển người làm bang chủ, huynh đệ ở cạnh bên, nghe thấy người ta gọi Toàn đà chủ. Hôm nay huynh đệ lỡ tay đánh chết mấy vị huynh đệ của quí bang, quả là… quả là sai quấy, mong Toàn đà chủ lượng thứ cho.

Toàn Quan Thanh nói:

- Chúng ta ai chẳng có lúc lầm lẫn, có gì đáng quan tâm đâu. Trang huynh, cái vật huynh đài mang trên đầu, huynh đệ quyết không nói ra. Để tại hạ dặn thuộc hạ không ai được tiết lộ chút phong thanh nào cả.

Du Thản Chi cảm kích muốn chảy nước mắt, liên tiếp chắp tay vái nói:

- Đa tạ! Đa tạ!

Toàn Quan Thanh nói tiếp:

- Thế nhưng Trang huynh cùng cô nương đó dắt tay nhau đi trên đường, khó mà không để cho người khác trông thấy, ắt có người kinh hoảng kêu la rầm lên, dù cho Trang huynh có giết đi thì cũng không kịp.

Du Thản Chi đáp:

- Đúng lắm! Đúng lắm!

Y từ khi cứu được A Tử, thần hồn phiêu đãng nên quên khuấy mất chuyện đó, bây giờ nghe Toàn Quan Thanh nói không biết phải tính thế nào, ngượng nghịu nói:

- Tôi… tôi chỉ có nước đưa nàng tới một nơi thâm sơn cùng cốc trốn ở đó thôi.

Toàn Quan Thanh mỉm cười nói:

- Chỉ e cô nương này khởi nghi, vả lại, sau khi Trang huynh với cô ta kết thành đôi lứa, sớm muộn gì cũng phải biết thôi.

Du Thản Chi ngực như sôi lên ấp úng:

- Kết thành đôi… đôi lứa ư, tôi nào dám nghĩ đến, chắc… chắc không được rồi, tôi đâu… đâu có xứng? Chẳng qua… chẳng qua… ư quả là khó thật.

Toàn Quan Thanh nói:

- Trang huynh, nếu như không hiềm thì cùng huynh đệ kết thành bằng hữu, bạn bè có chuyện khó khăn thì phải lo liệu giúp nhau. Chi bằng mình đến thị trấn trước mặt, thuê một cỗ xe, ngươi cùng cô nương đó ngồi trong xe, chẳng ai thấy được hai người.

Du Thản Chi mừng lắm, nghĩ đến việc được cùng A Tử ngồi chung một xe, thật thần tiên cũng không bằng, vội đáp:

- Đúng, đúng rồi! Ý kiến đó của Toàn đà chủ cao minh lắm.

Toàn Quan Thanh nói tiếp:

- Sau này mình tìm cách tháo cái mũ sắt trên đầu Trang huynh đi, huynh đệ vỗ ngực bảo đảm, vị cô nương đó vĩnh viễn không bao giờ biết được chuyện đáng hổ thẹn đó của Trang huynh đâu, ngươi nghĩ sao?

Cộp một tiếng, Du Thản Chi đã quì mọp xuống, hướng về Toàn Quan Thanh liên tiếp rập đầu, chiếc lồng sắt chạm xuống đất kêu boong boong. Toàn Quan Thanh cũng quì xuống hoàn lễ, nói:

- Trang huynh hành đại lễ như thế này, huynh đệ làm sao dám nhận? Nếu như Trang huynh không hiềm, hai đứa mình kết nghĩa kim lan, nên chăng?

Du Thản Chi mừng rỡ nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu đệ chuyện gì cũng không thông, có được một huynh trưởng túc trí đa mưu chỉ điểm cho đường ngay nẻo sáng, quả thật cầu còn không được.

Toàn Quan Thanh cười hà hà nói:

- Người ca ca này hơn ngươi vài tuổi, thôi chẳng khách sáo gì gọi ngươi một tiếng huynh đệ nhé.

* * *

Trong khi Đinh Xuân Thu và Tô Tinh Hà đánh nhau trời long đất lở như thế, mắt Đoàn Dự trước sau vẫn không rời Vương Ngữ Yên, còn Vương Ngữ Yên thì lại đầy vẻ tình ý đăm đăm như dán vào người biểu ca. Thành thử ánh mắt Đoàn Vương hai người thủy chung cũng vẫn chưa hề chạm nhau.

Đến khi Đinh Xuân Thu đại bại bỏ chạy, Hư Trúc hội ngộ với người của phái Tiêu Dao, bọn Mộ Dung Phục bỏ đi, Đoàn Dự cũng mê mê mẩn mẩn lẽo đẽo theo Vương Ngữ Yên.

Xuống dưới chân núi rồi, Mộ Dung Phục quay sang chắp tay chào Đoàn Dự:

- Hôm nay may mắn được biết Đoàn huynh, giờ xin từ biệt, ngày sau mong lại gặp nhau.

Đoàn Dự lập cập nhắc lại: nguồn t r u y ệ n y_y

- Vâng! Vâng! Hôm nay may mắn được biết, giờ xin từ biệt, ngày sau mong lại gặp nhau.

Miệng nói nhưng mắt vẫn chăm chăm không rời khỏi thân hình Vương Ngữ Yên. Mộ Dung Phục cảm thấy khó chịu, hừ một tiếng, quay người bước đi. Đoàn Dự vẫn lưu luyến lọt tọt theo sau. Bao Bất Đồng giơ tay chặn ngang Đoàn Dự nói:

- Đoàn công tử, hôm nay công tử ra tay tương trợ chủ nhân chúng tôi, Bao mỗ xin đa tạ.

Đoàn Dự đáp:

- Có gì đâu mà phải khách sáo.

Bao Bất Đồng tiếp:

- Việc này đã cảm tạ rồi, hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa. Thế nhưng mắt ngươi chăm chăm không rời Vương cô nương, đã vô lễ lắm rồi, bây giờ lại còn toan đi theo, thì thật hết chỗ nói. Ngươi là kẻ đọc sách, sao không biết câu "phi lễ vật thị, phi lễ vật hành"(33.1) hay sao? Bao mỗ lúc này trên người không có một chút lực khí nào nhưng vẫn còn cái miệng để chửi đấy nhé.

Đoàn Dự thở dài, lắc đầu:

- Nếu đã nói thế, Bao huynh cũng nên phi lễ vật ngôn, còn ta thì đành phi lễ vật căn(33.2) vậy.

Bao Bất Đồng cười sằng sặc nói:

- Ngươi nói phải lắm!

Nói xong y quay lại chạy theo bọn Mộ Dung Phục. Đoàn Dự đưa mắt nhìn theo Vương Ngữ Yên đến khi bóng nàng khuất sau rừng cây nhưng vẫn ngơ ngẩn như người mất hồn. Chu Đan Thần nói:

- Công tử, mình đi thôi.

Đoàn Dự đáp:

- Ừ, thì đi vậy.

Nói thế nhưng chàng vẫn đứng yên, đến lúc Chu Đan Thần giục giã đến ba lần mới uể oải trèo lên con ngựa Cổ Đốc Thành dắt lại. Chàng tuy đã ngồi trên lưng ngựa nhưng mắt vẫn hướng về lối Vương Ngữ Yên vừa đi.

Hôm đó Đoàn Dự đưa thư cho Toàn Quan Thanh rồi vội chạy đến bái kiến Đoàn Chính Thuần. Cha con lâu ngày gặp lại, cả hai đều vui mừng khôn xiết. Nguyễn Tinh Trúc cũng hết sức chiều đãi vị tiểu vương gia này. A Tử không từ biệt mà đi mất thành ra hai anh em chưa có dịp gặp nhau. Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc thấy việc A Châu, A Tử không có gì làm đẹp đẽ nên cũng không đề cập tới.

Ở hơn mười ngày, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi cũng tìm đến. Nơi Cầm Vận tiểu trúc đất Tô Châu, hai chú cháu lạc mất Đoàn Dự nên đi khắp nơi dò hỏi nhưng chẳng thấy tung tích đâu, về sau do người của bản môn ở núi Phục Ngưu, Hà Nam cho hay tin là Trấn Nam Vương nước Đại Lý đến đây nên từ núi Phục Ngưu chạy tới, thấy Đoàn Dự an toàn không sao, thật mừng rỡ.

Đoàn Dự sau khi thập tử nhất sinh rồi, nay gặp được đoàn tụ với cha tuy có vui thật nhưng mối tình tưởng nhớ Vương Ngữ Yên càng ngày càng tăng, đợi đến kỳ hẹn đánh cờ, được phụ thân đồng ý liền cùng bọn Cổ Đốc Thành phó hội. Quả nhiên không phụ tấm lòng mong mỏi, nơi kỳ hội chàng được thấy lại ý trung nhân. Thế nhưng gặp nhau chỉ thêm sầu khổ, gặp hay không gặp đằng nào hơn, chính chàng cũng không biết nữa.

Đoàn người đi chừng hơn hai chục dặm bỗng thấy trước mặt bụi bay tung, khoảng hơn chục người cưỡi ngựa chạy đến, chính là Tam Công nước Đại Lý Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch cùng một số tướng sĩ khác. Những người đó tới gần nhảy xuống ngựa hành lễ với Đoàn Dự. Thì ra bọn họ phụng mệnh Đoàn Chính Thuần đến tiếp ứng, sợ rằng trong hội cờ của Lung Á tiên sinh có gì hung hiểm chăng. Những người đó nghe thấy Đoàn Diên Khánh cũng có mặt, cũng may không hạ thủ Đoàn Dự, ai nấy đều nổi da gà.

Chu Đan Thần nói nhỏ với bọn Phạm Hoa là Đoàn Dự ở trong kỳ hội gặp một cô gái xinh đẹp của nhà Mộ Dung Cô Tô, ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt, mất hồn mất vía, lại định đi theo, cũng may đối phương trách cứ mới thôi. Bọn Phạm Hoa nhìn nhau cười tủm tỉm, người nào cũng nghĩ như nhau: "Tiểu vương tử phong lưu đã quen, quả là con giòng cháu giống. Thế nhưng nếu vậy mà quên được chuyện nhớ nhung cô em gái thì cũng là điều hay lắm."

Đên chiều hôm đó, cả đoàn người ở lại khách điếm ăn cơm. Phạm Hoa kể lại chuyến đi Giang Nam, nói:

- Công tử gia, nhà Mộ Dung xem ra vô cùng ngụy bí, sau này nếu gặp họ phải thật cẩn thận mới được.

Đoàn Dự hỏi lại:

- Sao thế?

Phạm Hoa đáp:

- Lần này ba anh em chúng tôi phụng tướng lệnh của vương gia, đến nhà Mộ Dung ở Yến Tử Ổ đất Tô Châu tra xét, xem có chút dấu vết gì không, Huyền Bi đại sư của phái Thiếu Lâm có thực là bị nhà Mộ Dung hạ sát chăng.

Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi hết sức quan tâm, cùng lên tiếng hỏi:

- Ba vị có tra xét được chút nào không?

Phạm Hoa đáp:

- Chúng tôi ba người không ngang nhiên đến bái kiến, chỉ tra xét ngầm thôi, trong nhà Mộ Dung không thấy chủ nhân nam nữ đâu cả, chỉ còn toàn đầy tớ lão bộc. Cả mấy tòa trang viện to lớn dường ấy mà chỉ có một cô gái nhỏ tên là A Bích trông nom quán xuyến mọi việc.

Đoàn Dự gật đầu nói:

- Ừ, A Bích cô nương là người rất tốt, các vị không làm gì tổn thương cô ta chứ?

Phạm Hoa mỉm cười:

- Không đâu, chúng tôi tra xét luôn mấy đêm liền, chỗ nào trong trang viện nhà Mộ Dung cũng có đến, không thấy điều gì khác lạ cả. Ba huynh đệ đột nhiên nghĩ ra, gã phiên tăng Cưu Ma Trí mời công tử từ Đại Lý đến Giang Nam, nói là đem đến tế Mộ Dung tiên sinh…

Thôi Bách Tuyền ngắt lời:

- Đúng đó! Hai con a đầu trong Mộ Dung Trang nhất định không chịu dẫn phiên tăng đi tế mộ, cũng nhờ thế nên công tử gia mới thoát khỏi độc thủ của gã sư hổ mang kia.

Đoàn Dự gật đầu nói:

- A Châu, A Bích hai vị cô nương quả là người tốt bụng. Không biết họ bây giờ ra sao rồi?

Ba Thiên Thạch mỉm cười nói:

- Chúng tôi ba đêm liên tiếp đều chỉ thấy A Bích cô nương ngồi may một chiếc trường bào đàn ông, lẩm bẩm một mình: "Công tử gia đi ra ngoài chừ lạnh lắm, không biết chừng mô mới quay về?" Đoàn công tử, phải chăng cô ta may áo cho công tử chăng?

Đoàn Dự vội đáp:

- Không phải, không phải đâu! Cô ta may áo cho Mộ Dung công tử đó.

Ba Thiên Thạch nói:

- Đúng rồi! Ta xem con tiểu a đầu đó hồn vía đâu đâu, hẳn là nhớ đến công tử gia nhà thị, thành thử ba người ta đi hết phòng này sang phòng khác mà thị có hay biết gì đâu.

Y dằn mạnh câu đó để nhắc chừng Đoàn Dự đừng theo thói của cha, đi đâu vương vãi ái tình đến đó, trong lòng A Bích chỉ nhớ đến Mộ Dung công tử, Đoàn công tử chớ có tơ tưởng chỉ tổ mất công. Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:

- Mộ Dung công tử tuấn nhã vô song, cũng chẳng trách được! Huống chi hai người lại là anh em cô cậu, từ tấm bé đã có tình thanh mai trúc mã…

Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm: "Đứa thị tì với công tử sao lại có tình thanh mai trúc mã được nhỉ? Anh em cô cậu là sao?" Có ai biết được Đoàn Dự nghĩ đến là Vương Ngữ Yên đấy thôi.

Thôi Bách Tuyền hỏi thêm:

- Phạm Tư Mã, Ba Tư Không thử nghĩ xem tên phiên tăng đó định đến tế mộ Mộ Dung tiên sinh là vì lý do gì? Có liên can gì đến cái chết của sư huynh tiểu nhân chăng?

Phạm Hoa đáp:

- Ta đưa ra việc này cũng chính là để cho tất cả mọi người xem xét cho tỏ tường. Hoa đại ca vừa nghe đến chữ mộ đã thấy ngứa ngáy tay chân, mới bảo: "Không chừng trong mả lão già này có cái gì kỳ quái, hay là mình đào lên xem?" Ta và Ba huynh không mấy tán thành, họ Cô Tô Mộ Dung danh mãn thiên hạ, họ Đoàn nhà mình đi đào mả người ta, xem ra quá đáng. Hoa huynh đệ bèn nói: "Mình len lén đào một địa đạo vào tới nơi, quỉ thần cũng không hay biết, huống hồ là người?" Bọn ta cãi không được đành nghe theo. Ngôi mộ đó chôn ở phía sau trang viện, ở một nơi hết sức kín đáo, không dễ gì kiếm ra. Ba người chúng ta đào đến nơi, mở quan tài, Thôi huynh có đoán ra được chăng?

Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi cùng bật dậy hỏi:

- Gì thế?

Phạm Hoa đáp:

- Quan tài trống rỗng, không có xác người!

Thôi Quá hai người há hốc mồm, một hồi lâu không ngậm lại được. Qua một lúc sau, Thôi Bách Tuyền vỗ đùi nói:

- Tên Mộ Dung Bác kia chưa chết. Y bảo con y đi rảo khắp nơi ở Trung Nguyên còn y đi ra xa vài nghìn dặm giết người, khiến cho không ai ngờ được. Sư ca ta… sư ca ta chắc là do tên ác tặc Mộ Dung Bác giết rồi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-210/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận