Cúc Kiếm trong Linh Thứu Tứ Chu bỗng nhiên nghĩ ra một việc, đến trước mười tám võ sĩ Khất Đan nói:
- Chủ nhân ta đấu với người cần uống chút rượu cho tăng thêm lực khí.
Một tên võ sĩ Khất Đan đáp:
- Rượu đây nhiều lắm, xin cô nương cứ việc dùng.
Nói xong đưa ra hai túi da lớn. Cúc Kiếm cười nói:
- Đa tạ! Chủ nhân chúng tôi tửu lượng không mấy cao, một túi cũng đủ rồi.
Cô ta cầm một bầu liệt tửu, mở nút gỗ ra, chậm rãi đi đến gần nơi Hư Trúc và Đinh Xuân Thu đang đấu, kêu lên:
- Chủ nhân cấy Sinh Tử Phù cho Tinh Tú Lão Quái, dùng rượu đây cũng được rồi.
Cô ta để ngang túi da, dùng sức hắt mạnh một cái, rượu vọt ra thành một cái vòi bắn vào Hư Trúc. Mai Lan Trúc ba cô liền vỗ tay reo hò:
- Cúc muội, hay lắm.
Bỗng nghe dưới sườn núi có tiếng đàn bà yểu điệu hát rằng:
"Một cành hoa thắm sương ngưng đọng,
Ân ái non Vu luống chạnh lòng.(42.4)
Bệ hạ ôi!
Rượu ngon ta cạn chén,
Cho thần thiếp họ Dương,
Say sưa chân lảo đảo,
Quỵ xuống lầu Trầm Hương."
Hư Trúc đấu với Đinh Xuân Thu đã lâu nhưng chưa có cách nào chế ngự y, nghe nam nữ bộ hạ cung Linh Thứu nhắc đến là bùa Sinh Tử, đến lúc Cúc Kiếm hắt rượu tới, vừa giơ tay chộp một nắm, đã thấy tám người từ sau núi đi ra, chính là Cầm Điên Khang Quảng Lăng, Kỳ Ma Phạm Bách Linh, Thư Ngai Cẩu Độc, Họa Cuồng Ngô Lãnh Quân, Thần Y Tiết Mộ Hoa, Xảo Tượng Phùng A Tam, Hoa Si Thạch Thanh Lộ, Hí Mê Lý Khổi Lỗi trong Hàm Cốc bát hữu.
Tám người đó thấy Hư Trúc trao quyền đổi cước với Đinh Xuân Thu đang lúc kịch liệt, lập tức cùng reo lên trợ uy:
- Chưởng môn sư thúc hôm nay đại hiển thần thông, mau giết gã Đinh Xuân Thu để báo thù cho tổ sư gia và sư phụ chúng đệ tử.
Khi đó rượu trong tay Cúc Kiếm không ngớt hắt về phía Hư Trúc, nàng võ công bình thường nên một phần lại tạt sang hướng Đinh Xuân Thu. Tinh Tú Lão Quái ác đấu với Hư Trúc, qua lại đã hơn nửa giờ thấy những chiêu số cao siêu của đối phương không hề giảm đi chút nào khiến ông ta bó chân bó tay, bao nhiêu tà thuật không cách gì thi triển được. Lúc này thấy rượu bắn tới, chợt nghĩ ra liền phất tay áo bên trái, hất vòi rượu thành muôn ngàn hạt mưa tung tóe tạt vào Hư Trúc.
Khi đó toàn thân Hư Trúc nội công kình lực bung ra, hàng nghìn hàng vạn giọt rượu bắn tới vừa tới gần bâu áo, đã bị bắn văng ra, nghe "a, a" hai tiếng Cúc Kiếm đã khuỵu ngay xuống. Đinh Xuân Thu biến rượu thành những hạt mưa hất ra thì đã nhiễm chất kịch độc rồi, Cúc Kiếm đứng gần bị trúng độc vũ nên ngã gục.
Hư Trúc lo cho Cúc Kiếm, hết sức kinh hoảng nhưng không biết phải làm thế nào để cứu cô thị tì, bỗng nghe Tiết Mộ Hoa kêu lên:
- Sư thúc, chất độc này lợi hại lắm, mau mau chế ngự lão tặc để ép y đưa giải dược ra cứu chữa.
Hư Trúc kêu lên:
- Đúng đó!
Tay phải vung lên, liên tiếp tấn công Đinh Xuân Thu, chưởng tâm bên trái ngầm vận nội lực, nghịch chuyển Bắc Minh chân khí chẳng mấy chốc rượu nơi lòng bàn tay đã đọng thành bảy tám phiến hàn băng, tay phải liên tiếp đánh luôn ba chưởng.
Đinh Xuân Thu bỗng thấy gió lạnh ùa tới, hết sức kinh hãi: "Tên trọc con này nội lực dương cương, sao tự nhiên lại biến đổi thế này?" Y vội vàng tập trung toàn lực chống đỡ, đột nhiên huyệt Khuyết Bồn trên vai hơi lạnh như chạm phải một bông hoa tuyết, rồi tới huyệt Thiên Khu nơi bụng dưới, huyệt Phục Thố trên đùi, huyệt Thiên Tuyền trên vai ba nơi cũng thấy tê tê.
Đinh Xuân Thu càng ra sức đẩy chưởng lực ra đề kháng, đột nhiên huyệt Thiên Trụ sau cổ, huyệt Thần Đạo sau lưng, huyệt Chí Thất ở ngang eo ba nơi cũng thấy lành lạnh, Đinh Xuân Thu lạ lùng: "Chưởng lực của y dù có âm hàn thực nhưng không thể nào lại có thể vòng qua sau lưng, huống chi những chỗ đó lại đều là những huyệt đạo, không biết tên giặc trọc con này có tà môn cổ quái gì đây? Mình phải cẩn thận mới được."
Hai tay áo phất tới dấu chân bên trong nhắm ngay Hư Trúc đá một cái. Ngờ đâu chân phải đá tới nửa chừng đột nhiên huyệt Phục Thố và huyệt Dương Giao đều ngứa không chịu nổi, nhịn không nổi kêu lên "ối chà" một tiếng. Mũi chân phải rõ ràng đã chạm đến tăng y của Hư Trúc rồi nhưng vì hai nơi huyệt đạo ngứa quá, tự nhiên lại phải trụt xuống. Y lại kêu "ối ối" rồi lại thêm "ối ối, ối ối" hai tiếng nữa.
Bọn môn nhân liền cao giọng tán dương:
- Tinh Tú Lão Tiên thần thông quảng đại, hai tay chỉ phẩy nhẹ một cái là thằng nhãi kia trúng phép ngã lăn quay.
- Lão tiên nhân gia đá một cái trời long đất lở, vẫy cánh tay nhật nguyệt mịt mờ.
- Cánh tay áo lão tiên vẫy động, miệng thổ chân ngôn, khiến chúng bay bàng môn tả đạo, ngưu quỉ xà thần chết không có đất mà chôn.
Tiếng ca công tụng đức xen lẫn mấy tiếng "ối ối" rồi lại "ui chao" kêu la thật chẳng ăn khớp chút nào. Những môn nhân tinh ý kinh ngạc vội ngừng bặt nhưng phần đông vẫn cứ tiếp tục gào rống lên.
Đinh Xuân Thu trong giây lát đã thấy bảy nơi huyệt đạo Khuyết Bồn, Thiên Khu, Phục Thố, Thiên Tuyền, Thiên Trụ, Thần Đạo, Chí Thất cùng ngứa không chịu nổi, chẳng khác gì hàng nghìn hàng vạn con kiến bò tới cắn. Rượu kia biến thành những mảnh băng có chứa nội lực của Hư Trúc, hàn băng nhập thể lập tức tan ngay nhưng nội lực vẫn giữ lại nơi các huyệt đạo kinh mạch. Đinh Xuân Thu chân tay luống cuống, mò vào trong bọc lấy ra bảy tám loại thuốc giải uống ngay, lại vận liền năm sáu lần nội tức nhưng huyệt đạo càng lúc lại càng ngứa. Nếu gặp phải người khác chắc đã ngã lăn quay ra rồi nhưng Đinh Xuân Thu thần công kinh người vẫn gắng gượng chịu được, chân loạng choạng tưởng như đang say rượu, mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay múa loạn lên tình trạng hết sức khiếp đảm.
Bảy nơi huyệt đạo đều bị Hư Trúc dùng rượu hóa thành Sinh Tử Phù cấy vào, so với hàn băng tầm thường có khác. Môn nhân phái Tinh Tú thấy sư phụ khổ sở như thế, từng đứa từng đứa im dần, chỉ còn vài người cố gượng thêm vài câu:
- Tinh Tú Lão Tiên đang vận dụng Đại La Kim Tiên Vũ Khiêu Công để cho chú tiểu kia nếm mùi.
- Tinh Tú Lão Tiên mỗi lần kêu "ối ối" thì đã hút hết một phần trong ba hồn bảy vía của chú tiểu rồi.
Thế nhưng những kẻ đó dù mặt dày mày dạn mà nói thế nhưng giọng cũng yếu xìu, chỉ lý nhí không ra hơi. Lý Khổi Lỗi lại lớn tiếng hát lên:
"Ngựa đốm hoa năm sắc,
Áo cừu giá nghìn vàng.
Kêu con mau đổi rượu.
Cùng tiêu sầu mênh mang.(42.5)
Ha ha! Ta là Lý Thái Bạch đây! Trong ẩm trung bát tiên, đứng đầu là Thi Tiên Lý Thái Bạch, thứ hai là Tinh Tú Lão Tiên Đinh Xuân Thu."
Quần hùng thấy Đinh Xuân Thu lảo đảo lại nghe Lý Khổi Lỗi hát như thế, cười ồ cả lên. Chẳng bao lâu, Đinh Xuân Thu không còn chịu đựng được nữa rồi, đưa tay bứt râu, vặt từng nắm râu đẹp trắng như cước, theo gió thả bay tung tóe, kế đó xé rách áo, để lộ làn da trắng nõn, y tuổi đã già nhưng thân thể vẫn mịn màng như thanh niên, ngón tay đến đâu, máu tươi tươm ra đến đấy, hết sức cào cấu, miệng không ngớt rên la:
- Ngứa chết ta mất! Ngứa chết ta mất!
Một hồi sau, đầu gối trái sụm xuống, tiếng kêu càng thêm thảm thiết. Hư Trúc hơi hối hận: "Người này tuy tội có báo ứng nhưng khổ sở phải chịu quả ghê gớm thật. Nếu ta biết thế chỉ cần cấy một hai lá bùa Sinh Tử cũng đủ rồi."
Quần hùng thấy một võ lâm cao nhân, đồng nhan hạc phát trông như thần tiên kia chỉ chốc lát biến thành chẳng khác gì quỉ mị, kêu rống lên như dã thú, ai nấy kinh hãi thất sắc, đến Lý Khổi Lỗi cũng sợ quá phải ngậm miệng không hát tiếp được nữa. Chỉ có hai nhà sư áo xám, áo đen ngồi dưới gốc cây vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, làm như không nghe thấy.
Huyền Từ phương trượng nói:
- Thiện tai! Thiện tai! Hư Trúc, ngươi hãy giải khổ nạn cho Đinh thí chủ đi thôi.
Hư Trúc đáp:
- Vâng! Cẩn tuân pháp chỉ của phương trượng!
Huyền Tịch vội nói:
- Khoan đã! Phương trượng sư huynh, Đinh Xuân Thu tác ác đa đoan, hai sư huynh Huyền Nạn, Huyền Thống chết dưới tay y, lẽ nào tha y dễ dàng như thế?
Khang Quảng Lăng nói:
- Chưởng môn sư thúc đứng đầu bản phái việc gì phải nghe lời người ngoài? Đại cừu của sư tổ, sư phụ chúng tôi lẽ nào không báo?
Hư Trúc nhất thời không biết tính sao cho phải. Tiết Mộ Hoa nói:
- Sư thúc, lấy thuốc giải của y trước là việc quan trọng hơn.
Hư Trúc gật đầu:
- Chính thế. Mai Kiếm cô nương, cô đem cho y uống nửa viên Trấn Dưỡng Hoàn.
Mai Kiếm đáp:
- Tuân lệnh!
Cô gái lấy trong túi ra một chiếc bình màu xanh lục, đổ ra một viên thuốc to bằng hạt đậu nhưng thấy Đinh Xuân Thu như điên như cuồng không dám tới gần. Hư Trúc cầm lấy viên thuốc, bẻ ra làm đôi kêu lên:
- Đinh tiên sinh, há mồm ra để ta cho uống thuốc chống ngứa.
Đinh Xuân Thu thở phì phò há mồm, Hư Trúc búng nhẹ một cái, nửa viên thuốc liền bắn tới, chui tọt vào cổ họng y. Dược lực nhất thời chưa ngấm, Đinh Xuân Thu ngứa đến lăn lộn trên mặt đất, phải đến thời gian một bữa ăn bớt rồi mới đứng lên được.
Y thần trí trước sau không mất, biết không thể phản kháng được, chẳng đợi Hư Trúc mở lời, tự lấy thuốc giải ra giao cho Tiết Mộ Hoa nói:
- Thuốc đỏ bôi bên ngoài, thuốc trắng để uống.
Y kêu gào đã lâu, nói giọng khàn khàn không thành tiếng. Tiết Mộ Hoa tin chắc y không dám tác quái, theo đúng thế mà cho Cúc Kiếm bôi thuốc uống thuốc. Mai Kiếm lớn tiếng nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Tinh Tú Lão Quái, nửa viên thuốc Trấn Dưỡng Hoàn tạm cho ngươi hết ngứa ba ngày. Sau ba ngày sẽ lại ngứa trở lại, lúc đó chủ nhân ta sẽ lại ban thêm linh dược, để xem ngươi có tuân phục không.
Đinh Xuân Thu toàn thân run rẩy không nói nên lời. Môn nhân phái Tinh Tú lập tức có mấy trăm người chen nhau chạy ra quì xuống trước mặt Hư Trúc, khẩn cầu được thu lục, có kẻ nói:
- Chủ nhân cung Linh Thứu anh hùng vô địch, tiểu nhân trung thành qui phụ, có chết cũng cam, mong được đem thân khuyển mã báo đáp.
Có kẻ nói:
- Cái ghế võ lâm minh chủ trong thiên hạ chẳng chủ nhân thì còn ai. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh động thủ, tiểu nhân dù phải nhảy vào nước sôi, xông vào lửa cháy, vạn tử bất từ.
Lại thêm bao nhiêu kẻ khác muốn tỏ ra mình là kẻ lòng dạ son sắt nên chỉ vào Đinh Xuân Thu mà chửi bới, nào là ánh lửa đuốc đèn mà đòi tranh với hai vầng nhật nguyệt, nào là tâm tính lươn lẹo, tà ác gian manh, lại có kẻ giục Hư Trúc mau mau xử tử Đinh Xuân Thu để trừ cho thế gian một kẻ vô loài. Lại nghe tiếng chiêng trống đàn sáo nổi lên, các môn nhân lớn tiếng hát rằng:
Linh Thứu cung chủ nhân xuất thế,
Tài đức kia như thể đất trời.
Uy danh lừng lẫy cõi đời,
Cổ kim chưa có ai người sánh ngang.
Chỉ đổi câu đầu thay vì Tinh Tú Lão Tiên thì biến thành Linh Thứu chủ nhân, các câu khác đều giữ nguyên không khác gì bài Tinh Tú Lão Tiên Tụng. Hư Trúc tuy là người chất phác nhưng nghe môn nhân phái Tinh Tú ca tụng mình như thế cũng cảm thấy tâm hồn lâng lâng, hởi lòng hởi dạ. Lan Kiếm quát:
- Các ngươi quả là tiểu nhân ti bỉ, sao dám đem mấy câu cũ rích, ngôn ngữ vô sỉ dùng để ca tụng Tinh Tú Lão Quái, để quay sang ca tụng chủ nhân ta? Thật là vô lễ.
Môn nhân phái Tinh Tú ai nấy sợ hãi, có kẻ đáp:
- Vâng! Vâng! Để tiểu nhân lập tức sửa lại văn chương cho thêm phần huê dạng, bao giờ tiên cô mãn ý mới thôi.
Có kẻ nói:
- Bốn vị tiên cô nguyệt thẹn hoa nhường, hơn Tây Thi, Dương quí phi xa lắc.
Các môn nhân phái Tinh Tú khấu đầu bái kiến Hư Trúc rồi, lập tức tự ý chạy qua đứng phía sau các động chủ, đảo chủ, đứa nào đứa nấy mặt mày câng câng ra chiều vinh dự lắm, coi quần hào Trung Nguyên, bang chúng Cái Bang, chư tăng Thiếu Lâm bằng nửa con mắt.
Huyền Từ nói:
- Hư Trúc, ngươi tự lập môn hộ, ngày sau nên đi theo con đường hiệp nghĩa chính đạo, ước thúc môn nhân đệ tử, đừng để cho họ làm điều càn rỡ, làm hại giang hồ, tích phúc đức tư lương, trồng nhân lành, dù tại gia hay xuất gia cũng chẳng có gì khác cả.
Hư Trúc nghẹn ngào đáp:
- Vâng! Hư Trúc nguyện tuân theo lời giáo huấn của phương trượng.
Huyền Từ lại tiếp:
- Nghi thức phá môn không thể bỏ qua nhưng những roi đòn thì có thể miễn cho được.
Bỗng nghe có người cười ha hả nói:
- Ta vẫn tưởng chùa Thiếu Lâm trọng thị giới luật, chấp pháp như sơn có ngờ đâu cũng một phường a dua xu nịnh. Ha ha! Linh Thứu chủ nhân, Đức phối thiên địa. Uy chấn đương thế, Cổ kim vô tỉ.
Mọi người quay qua nhìn người vừa nói, thì ra chính là quốc sư nước Thổ Phồn Cưu Ma Trí. Huyền Từ mặt biến sắc nói:
- Quốc sư đem đại nghĩa trách cứ, lão nạp biết sai rồi. Huyền Tịch sư đệ, lấy pháp trượng ra.
Huyền Tịch đáp:
- Vâng!
Ông quay qua nói:
- Pháp trượng đã sẵn sàng!
Rồi nói với Hư Trúc:
- Hư Trúc, ngươi hiện tại vẫn còn là đệ tử Thiếu Lâm, mau cúi xuống chịu đòn.
Hư Trúc khom lưng đáp:
- Vâng!