Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường suốt ba ngày mới tĩnh dưỡng tốt thân thể đang bị thương, mà Mộ Dung Trần cũng đã phái người đến hạ lệnh, ép nàng ba ngày sau phải quay về Vương phủ.
Ba ngày, nàng có nên dùng ba ngày này để làm chút chuyện gì đó không?
“Tiểu thư, hôm nay là ngày chợ lễ lớn nhất được tổ chức mỗi năm một lần, có thể thấy được rất nhiều đồ vật mới lạ mà bình thường không thể thấy được, tiểu thư không muốn đi xem sao?”Tiểu Vân nói, thực tế là muốn giúp nàng khuây khỏa.
“Thật sao? Vậy chúng ta đi xem xem.” Cung Tuyết Thiến nói, có lẽ đi ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.
Chợ phồn hoa náo nhiệt, dòng người cũng rất náo động, trên đường có rất nhiều người như tiểu thư con quan, phu nhân, công tử cùng các thiếu gia. Ngoài ra còn có những thương nhân nhỏ cùng với những người bán rong. Tất cả đều rất đa dạng hấp hẫn thu hút sự chú ý của mọi người, duy chỉ có mỗi Cung Tuyết Thiến là không yên lòng cứ đi tới phía trước.
Trong một căn phòng ở tửu lâu.
“Cơ môn chủ, đây là mười vạn hai hoàng kim, cám ơn ngươi thay ta diệt trừ kẻ địch.” Một nam nhân độ khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ mặt phúc hậu đem vàng ở trên bàn đưa tới trước mặt hắn, nói tạ ơn ngàn vạn lần.
“Ông chủ Chu quả nhiên sảng khoái, vậy Cơ mỗ xin nhận.” Cơ Tinh Hồn khẽ vung tay, lập tức nhận lấy hoàng kim.
“Cơ môn chủ, tại hạ xin cáo từ.” Ông chủ Chu chắp tay nói.
“Không tiễn.” Cơ Tinh Hồn nói, chờ đến khi ông ta rời đi mới phân phó người đứng bên cạnh: “Ngươi đem vàng này về Khoái Hoạt Môn.”
“Vâng, môn chủ.” Thuộc hạ liền quay người rời đi.
Cơ Tinh Hồn lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ của Cung Tuyết Thiến, là nàng? Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, liền phi thân một cái, thi triển khinh công, ôm nàng trở lại phòng.
“A….” Thân mình bỗng bay lên trời dọa nàng sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, nhưng chỉ trong chớp mắt mình lại đứng trên mặt đất, lúc này nàng mới thở phào, khi quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt như cười như không, là hắn?
“Tiểu thư, có phải chúng ta tâm linh tương thông hay không, đúng lúc ta vừa muốn đi tìm nàng, nàng lại xuất hiện.” Cơ Tinh Hồn mờ ám vừa lấy tay ôm nàng vừa nói, cách đây mười ngày, hắn đã biết được thân phận của nàng, nàng chính là Mạnh Tâm Nghi thanh danh lừng lẫy, điều này càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ không giãy dụa, mà ngược lại nhìn hắn chằm chằm, nàng còn nhớ rõ lúc trước hắn có nói, không có chỗ nào mà hắn không vào được, xem ra hắn nhất định rất lợi hại.
“Tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, xem ra cũng muốn ta.” Cơ Tinh Hồn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.
“Có phải võ công của ngươi rất cao cường không?”Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi.
Cô Tinh Hồn sửng sốt, sau đó lại cười quyến rũ: “Không phải, nhưng mà trên giang hồ người có thể đánh thắng được ta chỉ không quá mười người.”
“Vậy ngươi có thể làm giúp ta một việc hay không?”Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô cùng nghiêm túc.
“Là việc gì?” Cơ Tinh Hồn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Giúp ta giết một người!”
“Giết người? Được…nàng muốn giết người nào? Chỉ là giá của ta rất cao.”
“Đương kim tam Vương gia Mộ Dung Trần. Giá bao nhiêu ngươi cứ nói, cho dù khuynh gia bại sản ta cũng không tiếc.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến lộ ra tia tàn nhẫn.
“Cho dù nàng khuynh gia bại sản cũng chưa chắc đã trả đủ, bởi vì giết Vương gia không phải là chuyện nhỏ.”Cơ Tinh Hồn nhìn chằm chằm nàng, không phải nàng là tiểu thiếp của tam Vương gia sao? Tại sao lại muốn giết Vương gia? Chẳng lẽ câu “độc nhất là tâm địa phụ nữ” là đúng.
“Ngươi chỉ cần nói có dám hay không, về phần giá cả, chỉ cần ngươi ra giá, ta sẽ trả.” Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu lên nói, nàng vẫn rất tự tin.
“Được, nhưng ta không cần ngân lượng, ta chỉ cần nàng.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nói.
“Được, chỉ cần ngươi giết hắn, ta đây chính là của ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, chỉ cần có thể trả thù, dù trả bằng bất cứ giá nào nàng cũng đồng ý.
“Nàng lập tức sẽ là của ta.”Cơ Tinh Hồn đột nhiên cười quỷ dị.
Không đợi Cung Tuyết Thiến phản ứng, cánh cửa phòng đã bị người dùng sức đá văng.
Chương 070 -- Chuyển biến đột ngột
Ở cửa, sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm khi nhìn thấy nàng ngồi trong lòng Cơ Tinh Hồn, Mộ Dung Vũ ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rõ ràng bị sửng sốt, nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Cung Tuyết Thiến vẫn chưa rời khỏi lòng Cơ Tinh Hồn, mà ngược lại còn khiêu khích nhìn Mộ Dung Trần, quàng tay ôm lấy cổ Cơ Tinh Hồn.
“Mạnh Tâm Nghi, không ngờ ngươi lại là một nữ tử hạ tiện không tuân thủ nữ tắc như vậy.” Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần híp lại, nhìn thấy nàng công khai ngồi trong lòng Cơ Tinh Hồn, trong lòng hắn liền rất tức giận, dù sao đi nữa thì nàng cũng là nữ nhân của hắn.
“Ngươi mới biết sao? Nếu không hạ tiện thì lúc trước làm sao có thể quyến rũ ngươi?” Cung Tuyết Thiến không xấu hổ mà ngược lại cười đáp.
“Tâm Nghi, sao nàng lại trở thành như vậy?” Mộ Dung Vũ đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi, chẳng qua chỉ mới vài ngày không gặp, nàng liền giống như nữ tử ở thanh lâu.
“Đó là do ngươi không biết, ta vốn dĩ chính là loại người này.” Cung Tuyết Thiến né tránh ánh mắt hắn, không nhìn hắn.
Cơ Tinh Hồn vẫn đứng ở một bên hứng thú nhìn bọn họ.
“Mạnh Tâm Nghi, lại đây, đi với Bổn Vương.” Ngữ khí của Mộ Dung Trần âm trầm ra lệnh, hắn sẽ tính sổ với nàng sau.
“Ha ha…” Cung Tuyết Thiến đột nhiên khẽ cười:“Vương gia, ta đã quên nói cho ngươi biết, hiện tại ta là nữ nhân của hắn, cho nên vấn đề này ngươi phải hỏi hắn, chứ không phải ta.”Nàng xoay người liền thấp giọng nói vào bên tai Cơ Tinh Hồn: “Giết hắn, ta sẽ là của ngươi.”
“Cơ Tinh Hồn, nàng là tiểu thiếp của Bổn Vương, buông nàng ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phân phó.
“Vương gia, hình như ngươi đã quên, ngươi đã cho nàng ra khỏi cửa chính của Vương phủ, hơn nữa bây giờ nàng là nữ nhân của ta, người nói xem nếu một nam nhân ngay cả đến nữ nhân của mình còn bảo vệ không được thì còn được coi là nam nhân gì chứ?” Cơ Tinh Hồn vừa nói vừa cười yêu mị.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi định không thả người sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Trần lạnh lùng, dường như không muốn cùng hắn dài dòng thêm nữa.
“Ngươi nói xem, Vương gia.” Bộ dáng của Cơ Tinh Hồn cũng dường như không thể kiềm chế được.
“Vậy đừng trách bổn vương không khách khí.” Mộ Dung Trần vừa dứt lời, liền vung tay ra ngoài.
“Vương gia cứ việc không khách khí, Cơ mỗ tận lực nghênh tiếp.” Tiếp theo bàn tay Cơ Tinh Hồn cũng liền nghênh đón, vung lên trên.
Cung Tuyết Thiến chỉ lạnh nhạt đứng một bên quan sát.
“Tâm Nghi, rốt cuộc thì nàng làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ đến bên cạnh nàng hỏi, không tin lời nàng vừa nói đều là thật.
“Thập tứ Vương gia, nếu ngươi muốn biết, vậy đi hỏi hoàng huynh của ngươi đi.”Cung Tuyết Thiến cũng tỏ ra dáng vẻ lạnh như băng với hắn, tuy rằng biết hắn vô tội nhưng ai bảo hắn là đệ đệ của Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Vũ nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi ở Vương phủ nghe được có người bẩm báo rằng nàng bị Cơ Tinh Hồn bắt đi, hoành huynh liền chạy đến đây, hắn liền mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn cũng không nói được.
“Cơ Tinh Hồn, nàng chính là tiểu thiếp của Bổn Vương, Bổn Vương hi vọng ngươi tự biết thu xếp ổn thỏa.” Mộ Dung Trần lên tiếng uy hiếp.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn hận nhất chính là bị người khác uy hiếp, tuy rằng hắn cũng sẽ không vì nàng mà thật sự giết Vương gia, nhưng mà thái độ của Vương gia lại khiến hắn rất bất mãn.
“Vậy thử xem.” Mộ Dung Trần lạnh giọng, liền dùng tay chưởng đến ngực hắn.
“Được.” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời, tay cũng âm thầm dùng chút lực, ám khí liền phóng ra.
“Hoàng huynh, cẩn thận ám khí.” Mộ Dung Vũ đứng một bên lo lắng hô lên.
Mộ Dung Trần vội vàng thu tay lại, thân người dịch sang một bên, ám khí liền lướt qua cổ hắn, ghim vào mảnh gỗ trên cửa sổ.
Cơ Tinh Hồn cười tà ác, ám khí trong tay lại bay ra phóng thẳng đến ngực đối phương, vừa rồi chẳng qua chỉ là hư chiêu, bây giờ mới là thật.
Mộ Dung Trần âm thầm cả kinh, né tránh chắc chắn không kịp, giờ đây chỉ có thể dùng cánh tay chắn lại, tối thiểu sẽ không mất mạng, ám khí của Cơ Tinh Hồn quả nhiên danh bất hư truyền.
“Vương gia cẩn thận.”Cung Tuyết Thiến đột nhiên hoảng sợ hét lên, mắt khẽ nhắm, thân mình xông lên cản lại.
Lời của tác giả:
Tôi nói tiếp về câu chuyện đây.
Cung Tuyết Thiến không phải hận Mộ Dung Trần hay sao? Không phải muốn Cơ Tinh Hồn giết hắn sao? Nhưng vì sao? Ở thời điểm mấu chốt, nàng lại dùng thân mình ngăn trở ám khí vì hắn, không phải là tự mình mâu thuẫn sao? Haha…đương nhiên là không, nhưng lý do là gì chứ? Về sau sẽ công bố.
Cung Tuyết Thiến có bị thương hay không, thời điểm mấu chốt sẽ xảy ra chuyện gì?
Trong truyện, vẫn nhắc đến một nữ tử tên Liễu Nhu, nàng là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với Mộ Dung Trần? Nàng chết như thế nào?
Còn có về sau Cơ Tinh Hồ cùng Cung Tuyết Thiến sẽ xảy ra chuyện gì?
Còn Mộ Dung Vũ có thể thật sự từ bỏ nhân vật nữ chính của chúng ta hay không?
Đương nhiên chủ yếu là xem chuyện giữa nam chính và nữ chính của chúng ta, họ sẽ hiểu nhau và yêu nhau như thế nào, còn phải trải qua những khó khăn gì?