Trùng Sinh Chi Nha Nội Chương 118 : Tìm đến sự thật

Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh

Chương 118: Tìm đến sự thật

Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan





Sau ba ngày cho người xuống huyện Hướng Dương điều tra. Xem ra, mọi người rất có hứng thú với chuyện này. Nếu đúng như những gì cha nói, chỉ dựa vào một bức thư tố cáo, đối với chủ nhiệm Trương Kì Cổ bây giờ, thực sự không thích hợp.
Bộ nội bộ ban thanh tra mở cuộc họp thảo luận về chuyện này, mọi người bàn luận rất nhiều, chủ trì là bộ phận thường ủy thanh tra, chuyện này các đồng chí không được xem thường, một vị hơn 50 tuổi vui vẻ nói : "Những năm qua, tất cả những nghi ngờ, tạo cho sự nghiệp đảng của chúng ta tổn thất rất nặng nề, làm tổn hại cho các đồng chí của chúng ta? Chẳng lẽ những lời dạy bảo đó vẫn chưa đủ sâu sắc sao?"



Cao Hoành Cường kiên quyết cho mgười xuống điều tra, lí do là : "Sự việc có liên quan đến con trai của Liễu Tấn Tàì, tôi có trách nhiệm với đồng chí trong đảng, nhất thiết phải điều tra cho ro ràng. Trả lại sự trong sáng cho người trong sáng, người có tội phải đền tội. Nếu đồng chí Tấn Tài thực sự trong sáng, tổ thanh tra chúng ta không đổ tội cho người tốt."

Ý Kiến của hai bên không giống nhau.

Phó bí thư và bí thư ban thanh tra báo cáo chuyện này cho Long Thiết Quân và Châu Bồi Minh.

Châu Bồi Minh tỏ thái độ vui vẻ : " Sự nghiệp của đảng, mời Long Thiết Quân sử lí."

Long Thiết Quân nghe Lưu Văn Cử báo cáo, đặc biệt là nghe Lưu Văn Cử nói về lí do của Cao Hoành Cường, im lặng một hồi, từ từ nói :"Điều tra cũng tốt, nhưng phải chú ý đến phương pháp và hình thức, không được làm tổn hại đến tình cảm các đồng chí khác."

Cho tổ điều tra đến, nhưng quy cách không được cao quá, việc này hãy để anh Mạnh trưởng phòng phụ trách giám sát.

Trưởng phòng Mạnh tiến hành điều tra , chỉ là bên Liễu Gia Sơn, sớm đã có chuẩn bị, thực sự nhà máy sản xuất gạch là cổ phần là của đại đội và xã viên Liễu Triệu, tiền của Liễu Triệu có được là tiền thu được lợi nhuận từ nhà máy gạch. Nhà máy gạch, tuyển nhân viên, lao động đều là lao động không có việc làm muốn kiếm thêm chứt tiền để giúp đỡ gia đình, tất cả đều phủ hợp với pháp luật của đất nươc. Tất cả đều không có khe hở.

Không biết trưởng phòng Mạnh có can tâm với những gì điều tra được hay không? Hay là có ý gì khác, muốn bắt con trai Liếu Tấn Tài không tha cho việc kinh doanh này. Giả sử việc này có liên quan đến con trai Tấn Tài, tổ thanh tra địa phương nhất đình không bỏ qua.

Chỉ là, trưởng phòng Mạnh đến khu tập thể đại viện huyện Cách Huyện nghe thấy mọi người chỉ trách đồng chí Liễu Tấn Tài " Con trai lợi dụng quyền thế của cha làm chuyện riêng" .

Những ngày này, hình tượng nha nội tôi rất thảm, chiếc quần màu xanh bộ đội, chiếc giày da màu đen Thượng Hải và chiếc đồng hồ, những thứ như thế này đều bị thu , bây giờ, mặc chiếc áo bông, quần trẻ em, đi đôi dép lê mùa hè rẻ tiền 5 máo một đôi, đeo mấy quyển sách lớp ba chưa học hết, nhìn thấy trưởng phòng Mạnh đi dạo một mình, đôi mắt to vô tội chứa thắc mắc.

Nhân viên tổ điều tra đảng uỷ rất có hứng thú với chuyện này.

Sau khi nghe xong báo cáo của tổ điều tra kỷ ủy, Long Thiết Quân liền tức giận, lập tức mở cuộc họp, mang những phẫn lộ đó đến cuộc họp.

" Nghi ngờ một đứa bé 10 tuổi lợi dụng quyền làm chuyện riêng, đây đúng là một chuyện không thể tin được."

Long Thiết Quân đập một cái vào bàn, tức giận.

" Có một số đồng chí, từ sáng đến tối công việc không chịu làm, chỉ làm những chuyện không không đâu vào đâu ! "

Trong đầu mọi ngiời, đều không biết Long Thiết Quân sao lại tức giận? Ánh mắt quan tâm, giống như " Lão tăng nhập địch", một lời không nói.

Lưu Văn Cử cúi đầu, hai tay không ngừng xoa cốc nước.

Tức giận của Long Thiết Quân không dễ dàng hết được, Châu Bồi Minh ho lên một tiếng, từ từ nói : " Việc này, đồng chí ban thanh tra đang suy nghĩ thời kì nợ. Việc này tạm thời không điều tra, mà gọi người nhà đồng chí Tấn Tài đến nói chuyện, kỳ lạ là có một đứa bé 10 tuổi suất hiện...nên tự kiển điểm lại mình..."

Hai vi lãnh đạo gõ nhẹ, Lưu Văn Cử tay xoa cốc nước cứng lại.

"...Nhưng, đồng chí ban thanh tra cũng phải làm theo nguyên tắc...tôi thấy, mọi việc đều xuất phát từ bức thư tỗ cáo đó. Việc kiểm tra bức thư tố cáo đó, là để đánh lừa các đồng chí tổ điều tra... Bí thư Long, tôi có một ý ..."

Long Thiết Quân nhìn người cộng tác đầy hi vọng, gật đầu.

" Tôi thấy từ hôm này về sau vấn đề nguyên tắc không được can thiệp quá nhiều, đối với bức thư tố cáo, phải có thái độ điều tra cẩn thận."

Mọi người trong cuộc họp đều gật đầu đồng ý.

Ủy ban quận , phó chủ nhiệm Lưu Giang Nam cơ quan thường vụ huyện Cách Tú nói :" Tôi đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Châu. Đại hôi lần thứ 11 khóa 3 của đảng đề ra chiến lược quan trọng nhất của đảng là xâu dựng một xã hội chủ nghĩa hiện đại hóa, khu vực Bảo Châu của chúng ta, nên làm theo chính sách đó, tập trung xây dựng một xã hội hiện đại hóa, không vì một bức thư tố cáo không rõ nguồn gốc cản trở công việc...."

Long Thiết Quân tán thành ý kiến đó, nói :" Đồng chí Giang Nam nói rất hay, ý kiến của đồng chí Châu Bối Minh cũng rất có lí, chúng ta không nên vì bức thư tố cáo không rõ nguồn gốc mà cản trở công việc, không thể để cho những phần tử đầu cơ lợi dụng..."

Long Thiết Quân cao giọng phát biểu, mọi người nhiệt liệt hoan hô.

Trong cuộc họp, mọi người giống như "lão tăng nhập định" , sau khi tan họp, thần thái rất kì lạ . Nhưng nhìn kĩ hơn, không phải là sắc mặt của Lưu Văn Cử khó coi nhất, hình như có người còn bực bội hơn Lưu Văn Cử.

Bất kỳ lí do nào, người có nhiều kinh nghiệm của khu vực này, cũng không thể nhận thức được?

Tổ điều tra đi về rất muộn, vẫn trong căn phòng nhỏ của tôi, cha và tôi ngồi nói chuyện.

" Tiểu Tuấn, con nói đi, hai công trường Liễu Gia Sơn, cuối cùng chuyện là như thế nào?"

Cha hỏi, khẩu ngữ tương đối bình tĩnh, không có vẻ giữ dội.

Hì, hì, việc này có thể che giấu tổ điều tra, không thể giấu được cha. Ngay cả Nghêm Ngọc Thành cảm nhận được, không nói đến tình cha con?

Tôi thở dài và nói : " Hệ thống nhà máy gạch toàn bộ là của con, động cơ sản xuất gạch con có một nửa."

Cha đã biết hết chuyện rồi, con cũng không giấu nữa, đây không phải đạo của người làm con.

Cha hít một hơi dài, cơ bản cha cũng đoán ra gần hết, nhất định có tâm lí chuẩn bị từ trước , chỉ là muốn nghe chính miệng con trai mình nói ra, tránh cú sốc quá lớn. Nhà máy gạch lợi nhuận thế nào, cha cũng không rõ, 20 vạn nhân dân tệ vay vốn ngân hàng nông nghiệm là do cha nói ra.
Hai mươi vạn nhân dân tệ.

Thằng bé này muốn ăn đánh.

Cha hít hít một hơi, nhìn tôi, châm điếu thuốc, đột nhiên cười.

Đúng là, có một người con trai thông minh như vậy, cha vì sao không vui?

Tôi nhìn chằm chằm vào khói thuốc của cha, cha hút thuốc, cười : " Con bây giờ là ông chủ rồi, bây giờ không thèm để ý đến những điều đồ này."

Còn nhớ thời gian trước, sau khi ra ngoài làm thêm một năm, về nhà ăn tết, cha biết đã học hút thuốc rồi, còn chủ động châm thuốc cho tôi.

Tôi mỉn cười, mở ngăn kéo ra tim kẹo.

" Tiền đâu?"

Cha giơ tay ra.

Tôi đột nhiên cảnh giác, hỏi : " Cha, cha muốn làm gì vậy? Như vậy không thể được, đó là tiền mồ hôi công sức con kiếm ra!"

Mồ hôi!

Mồ hôi có thể đổ, nhưng máu thì không thể.

"Nhìn con triển vọng ở chỗ nào, để cha nhìn lại, kiểm tra xem đúng hay sai."

Tôi lấy ra cuốn sổ tiết kiệm, do dự đưa nó ra, có chút không yên tâm, nói thêm một câu : "Không được sung làm của công, nếu không, không cần quan tâm đến con!"

Nếu không thì đưa cho mẹ, để báo đáp công lao dưỡng dục chi ân. Trong đầu Cha nóng gian, ủng hộ xây dựng bốn mặt hiện đại hóa, nha nội tôi không còn là đại gia nữa... oạch, bao tiểu mật.


Cha không quan tâm lời uy hiếp của tôi, cầm sổ tiết kiệm, nhìn, con số hơn 3 vạn nhân dân tệ làm cha chóng mặt một trận. Cha đường đường là chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện Cách Tú, nhìn thấy nhiều mặt của thế giớ rộng lớn, nhưng lại chiếm vị trí rất nhỏ trong trái tim con trai, rồi lại đưa lại cuốn sổ tiết kiệm cho tôi.

Tôi cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm, thở một tiếng dài dài.

" Sao lại có ít như thế này?"

Chóng mặt.

Không hổ danh là chủ nhiệm huyện Cách Tú, nói giọng to như vậy.

" Thu nhập hai tháng trước của nhà máy gạch, đến nay vẫn chưa trả nợ được hết, không có lợi nhuận."

Điều này là sự thực, có lợi nhuận rồi thì mang đi trả nợ, sau đó mang đi đầu tư, cuối cùng là lợi nhuận tịnh. Nhưng suy nghĩ đến mai sau, còn phỉa mở rông quy mô sản xuất, năm nay không có lợi nhuận tịnh, nếu có thì cũng không được nhiều.
" Con cũng keo kiệt thật, vơ hết vào túi của mình, mỗi tháng đưa cho mẹ có 40 tệ."

Cha cười, tiếp tục giễu cợt tôi.

" Da mặt tôi cũng dày thật, không đỏ mặt giây nào.

" Miễn là bố mẹ dám, mỗi tháng con đưa cho bố mẹ 4 nghìn nhân dân tệ."

" Được rồi, cầm nhiều tiền thế để làm gì?"

Cha vẫy tay.

" Mẹ con quen với cuộc sống này rồi, tự dưng đưa nhiều tiền như vậy, sợ mẹ lại không biết tiêu việc gì."

Cha nói cũng đúng, nhưng việc quan trọng nhất là, mọi người trong tổ điều tra, thanh tra khu vực vừa đi khỏi huyện Hướng Dương, chủ nhiệm Liễu, lại giữ ngay một khoản tiền lớn, sợ khó che được miệng lưỡi thiên hạ .

" Con thấy như thế này được rồi, mẹ con, chỉ quản lí chi tiêu hàng ngày, tiền điện hàng tháng trong nhà, con sẽ đóng.Những đồ sửa chữa đều để ở đó, mọi người cũng không có lời nào để nói."

Kế hoạch của con là việc thiết kế lại nhà. Việc này không gấp nói với mẹ, sợ mẹ lại lo lắng.

Cha gật đầu, hỏi :" Nội tình bộ phận sửa chữa Lợi Dân đó, là như thế nào?"

Nhìn thấy tách trà gần hết của cha, tôi đứng dậy, rót trà, cười :"Con đi rót trà cho cha, đợi chút nữa, sẽ báo cáo từ đầu đến cuối cho cha."

Cha vui vẻ gật đầu .

Không biết là ông chủ lớn như thế nào, nhưng vẫn là con trai của cha. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Tiếp tục rót trà, tôi tiện tay rót cho mình một tách, hai bố con ngồi nói chuyện, chuyện cả đêm dài.

Cơ bản, tôi không giấu cha điều gì, bắt đầu từ bộ phận sửa chữa Lợi Dân, đến việc nhà máy gạch, máy móc, toàn bộ câu chuyện, thú nhận hết. Đương nhiên, chuyện Xảo Xảo bánh mì là không nói ra.

Chuyện về Lương Xảo bị cha phát hiện, ông chủ lớn cũng chơi bời như vậy.

Cha nghe rất chăm chỉ, thỉnh thoảng mơi hỏi một hai câu.

" Những chuyện như thế này, con nghĩ thế nào vậy?"

Cha nghi ngờ hỏi một số câu.

Vầng, lại là những câu hỏi cũ.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nói tám chữ nói qua loa cho xong, sau đó, tiếp tục bổ sung giả thích một số vấn đề khác.

" Những năm trước người đó không phải muốn làm một thiên tài gì đó? Câu thơ đó của Triệu Dục," khiếu tác giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên".”

Da mặt tôi dày, cha mất rất nhiều công sức mới khống chế kích động không đánh tôi. Bao nhiêu danh hiệu ông chủ lớn còn khống chế được, con trai đã như vậy không đánh là tốt nhất.

Cha lại châm điếu thuốc, thở ra khói vòng tròn, từ từ nói : " Thủ đoạn không tồi, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, chiến lược này không được lỏng lẻo."

Tôi gật đầu, cảm thấy tính mẫn cảm chính trị của cha phát triển lên rất nhiều.

" Lợi nhuận của nhà máy gạch sau này, con định làm cái gì?"

" Mở rộng quy mô nhà máy gạch, xây dựng thâm mấy nhà máy nữa ở Liễu Gia Sơn."

Tôi không do dự nói.

" Vì sao nhất định phải ở Liễu Gia Sơn?"

Cha hỏi đến cùng.

" Thứ nhất, bảo hiểm ở Liễu Gia Sơn, có bác Năm gánh vác, sóng lớn cũng không sợ..."

Cha cười , cho hai tổ điều tra xuống khu vực trước, để cho bác Năm ứng phó?

" Thứ hai, cha không phải đã nói qua cho con rồi, phải xây dựng Liễu Gia Sơn thành nhiều tỉnh thậm chí còn trở thành tỉnh giàu nhất toàn quốc? Những lời cha nói, tôi không dám quên.

Cha tỏ thái độ tán thành, :" Ừ, như vậy cũng tốt. Cha cũng yên tâm phần nào, con có tiền, trở thành một tràng trai ăn chơi trác táng."

Tôi cười:" Có thể biến thành một tràng trai ăn chơi trác táng, có tiền hay không có tiền không liên quan đến nhau. Cha rất lo lắng, con trai cha sau này trở thành một tràng trai ăn chơi trác táng."

" Cha, con mới lớn lên được một chút, là nghĩ đến chuyện của con trai?"

Cha cuối cùng chịu không được liền đánh tôi một cái.

Long Thiết Quân trong buổi hội nghị ủy viên không lâu, đích thân gọi điện thoại cho cha, muốn bày tỏ ý chia buồn . Cha nói vài câu khiêm tốn, không thể dùng gậy leo lên, bỏ đi oán hận tổ chức đảng cấp trên nhé?

Long Thiết Quân hỏi tình hình xây dựng sản xuất trong huyện, cha làm báo cáo tình hình thực tế như thế nào?

" Đồng chí Tấn Tài, làm việc rất tốt, nhưng phải cẩn trọng hơn..."

" Vâng, vâng, bí thư Long, công việc của tôi có rất nhiều việc sắp xếp không được ổn thỏa, bí thu Long chỉ giáo nhiều..."

" Ha, ha, Tấn Tài à, thái độ này rất tốt mà... vâng,đảm bảo cơ chế liên kết sản xuất , tình hình như thế nào rồi?"

Long Thiết Quân thay đổi chủ đề, lại nói đến cơ chế trách nhiệm. Xem ra, đây là một căn bệnh của Long Thiết Quân. Việc này cũng khó trách, vấn đề nguyên tắc vẫn là quan trọng nhất.

" Việc là như thế này, bí thư Long, bộ phận hợp tác xã viên trong huyện chúng tôi, tự phát huy đảm bảo cơ chế liên kết sản xuất...đúng đúng. là tự phát huy...vâng, tỉnh Tứ Xuyên và tỉnh An Huy đã thực hiện xong, tôi và đồng chí Nghiêm Ngọc Thành cũng đã thảo luận qua, nếu được sự cho phép của tỉnh, chúng tôi muốn tổ chức một bộ phận cán bộ đi khảo sát thực tế...."

" Khảo sát thực tế...oh, đi khảo sát cũng tốt...việc này, quận anh làm báo cáo lên huyện Hướng Dương."

"Vâng vâng, bí thư Long, chúng tôi nhất định làm đúng theo chỉ thị của anh..."

Đặt điện thoại xuống, cha rất vui, cuối cùng Long Thiết Quân cũng gọi điện thoại, đây là lần đầu tiên. Sau này có chỉ thị gì, đều thông qua Nghiêm Ngọc Thành tryền đạt. Cuộc điện thoại này , mang ý nghĩa hỏi thăm, tóm lại là tín hiệu không giống nhau. Ít nhất trong lòng Long Thiết Quân, cha có một vai trò không nhỏ.

Theo lí mà nói, đây cũng là một khởi đầu mới.

Nguồn: tunghoanh.com/trung-sinh-chi-nha-noi/chuong-118-zI4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận