Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 1

Chương 1

Ngọc Nga khá vất vả mới khiến cho chiếc Mobilet nổ máy được. Vừa buông tay ra, cô đã phải ngồi bẹp xuống lề đường vừa ôm ngực thở dốc.

Nhìn bộ dạng của bạn mình, Hạnh Dung vừa lo vừa thương:

- Mày có sao không?

Ngọc Nga ra dấu chỉ vào miệng chứ không nói được nhưng Hạnh Dung hiểu được là Nga đang đòi uống nước, cô cũng ra dấu trả lời, rồi chạy băng qua đường nơi có xe nước mía. Con đường rộng mà xe cộ lại rất đông, nên phải mất đến một phút sau Dung mới len qua được bên kia, cô mua luôn hai bịch nước mía, định bụng sẽ dành cho bạn uống hết chứ mình không uống.

Cô quay về ngay khi vừa mua xong, quên cả tiền thối lại. Nhưng vừa bước được chưa đầy chục bước thì một chiếc xe lao tới…

- Chết rồi, đụng…

Ai đó la lớn khi thấy Hạnh Dung ngã xuống, hai bịch nước mía văng tung toé. Từ bên kia đường, Ngọc Nga cũng nghe tiếng kêu và nhìn thấy xe cộ dồn cục lại, nhưng cô không nghĩ bạn mình bị nạn, nên cô đợi…

Bỗng người ngồi bán thuốc lá bên vệ đường gọi to vừa chỉ tay qua bên kia đường:

- Cô gì ơi. Cô đi xe Mobilet ơi! Bạn cô bị xe đụng bên kia kìa!

Lúc ấy Ngọc Nga mới hốt hoảng:

- Đâu? Đụng ở đâu?

Cô quên cả mệt nhọc vội băng qua đường. Tuy nhiên Nga bước chưa tới nửa đường thì đã thấy một chàng trai to cao, đang bể xốc Hạnh Dung trên tay vừa bước nhanh hướng ngược lại.

- Dung, mày có sao không?

Anh chàng kia biết Nga là bạn của nạn nhân nhưng không dừng lại mà vẫn tiếp tục bế Dung bước nhanh vào lề. Khi anh ta vừa đặt Dung xuống, đã thấy cô bật ngay dậy và nói lí nhí gì đó trong miệng, không nghe rõ. Ngọc Nga lao tới hỏi dồn:

- Mày có sao không? Thằng cha này đụng mày hả?

Cô nàng quay liền qua anh chàng kia, sừng sộ:

- Mắt mũi để đâu mà đụng vào người ta vậy hả?

Anh chàng chưa kịp trả lời đã nghe Dung nói:

- Không phải đâu, tại tao…

Cô ngừng nói, vừa nhăn mặt vừa bước nhích ra khỏi vòng tay của anh chàng. Thấy vậy, Nga còn dữ dằn hơn:

- Mày gần chết như vậy mà không sao gì! Để tao hỏi tội thằng cha này!

Lúc này anh chàng mới lên tiếng:

- Muốn hỏi tội thì cũng để người ta băng bó vết thương cho nạn nhân đã chứ. Bộ cô muốn nhìn bạn mình chảy hết máu sao?

Anh ta định xem chỗ đau dưới chân của Dung, nhưng cô đã vội xua tay:

- Không sao, hổng có máu dâu, chỉ đau vì… vì…

Ngọc Nga nhanh nhảu vén ngay ống quần của bạn lên, vừa tía lia:

- Coi vết thương sâu cạn thế nào đây?

Đúng như Hạnh Dung nói, chỉ là một vết bầm trên ống chân, chứ không có chảy máu. Hạnh Dung mắc cỡ vội kéo ngay ống quần xuống, càu nhàu:

- Con này… bộ muốn tao khoe…

Hiểu ý của bạn, Ngọc Nga đang lo mà cũng phải bật cười:

- Mày sợ phải khoe cặp ống sậy của mày hả?

Anh chàng kia cũng phải bật cười theo, vừa thở phào nhẹ nhõm. Điều ấy lại khiến Ngọc Nga nổi xung thiên:

- Đụng người ta gần chết sung sướng lắm sao mà còn cười?

Hạnh Dung lại phải biện hộ giùm anh chàng:

- Tại tao băng qua đường không ngó nên đâm vào xe người ta mà. Cho tôi xin lỗi…

Ngọc Nga quay qua bạn mình tru tréo lên:

- Con nhỏ này điên rồi chắc! Ai lại xin lỗi người đụng mình gần chết!

Dung phải bước đi mấy bước để cho Nga nhìn thấy, vừa nói:

- Chết đâu mà chết! Tao còn đủ sức lái Mobilet đưa mày đi mấy chục cây số cho coi!

Nguồn: truyen8.mobi/t102312-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận