Vô Hạn Khủng Bố
Quyển 16 : Hành trình thần thoại
Chương 16: Kết cục kinh hồn và... Trở về (4)
Tác giả: zhttty
Người dịch: ngo_ngo
Nguồn: TTV
Vừa lên tới tầng thứ ba, Trịnh Xá lập tức phát hiện tầng này là một mảnh hỗn độn, không còn trạng thái tứ tượng, bát quái, cho đến thái cực như lúc trước nữa. Ở tầng thứ ba này, chân nguyên lực cùng ma lực đã kết hợp đến mức hoàn mỹ... Hoặc có thể gọi đây là một loại năng lượng còn cao cấp hơn cả chân nguyên lực lẫn ma lực, với trình độ của Trịnh Xá hiện tại chắc chắn không thể nhận ra được thuộc tính của loại năng lượng này, mà thậm chí chính cả ma lực và chân nguyên lực của hắn đều là do xảo hợp mới có được mà thôi.
Tại tầng thứ ba, vô số vật phẩm, vũ khí đủ loại hình dạng kích thước, lơ lửng trong năng lượng hỗn độn. Mỗi món đều có tiết tấu năng lượng riêng của mình, mỗi thứ đều phảng phất như vật sống đang ở đó “hô hấp” bằng năng lượng, cho dù Trịnh Xá có ngu đến mức nào thì cũng lập tức nhận ra sự trân quý của những vật phẩm này. Đây đều là những tinh hoa mà người tu chân để lại, có thể có khí cụ uy lực cực mạnh, có thể có khí cụ năng lượng kỳ diệu, tóm lại, những thứ này đều là hàng cực phẩm, giá trị chắc chắn đều phải vượt quá cấp A, thậm chí là cấp 2A. Trịnh Xá giống như một tên trộm gầy còm tự dưng thấy mình chui vào một căn phòng chất đầy những khối vàng nặng hàng chục tấn, nhìn được, chẳng lấy đi được... nguồn tunghoanh.com
- Khốn kiếp! Thật đáng ghét! Rút cuộc là kẻ nào làm chìm cả mảnh lục địa này chứ?
Trịnh Xá cơ hồ muốn ngẩng mặt lên trời mà hét lớn. Mỗi món đồ ở đây nhìn qua đều biết là thứ cực kỳ quý giá, bỏ bất kỳ món nào cũng khiến người ta phải đau lòng. Nhưng trong tầng này ít nhất cũng có mấy nghìn khí cụ, nếu không thể bỏ vào túi không gian hoặc Nạp giới thì cho dù nơi đây rất an toàn, bọn hắn cũng phải bay lên bay xuống vài ngày mới đem hết ra được, đừng nói chi đến chuyện bây giờ hắn đang vô cùng vội vàng, kết quả chỉ có thể là vứt bỏ phần lớn, chỉ lấy được một hai món mà thôi.
- Mặc kệ nó...
Tiếng sụp đổ bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, Trịnh Xá cũng biết chỉ chốc lát nữa, nơi này sẽ sụp đổ, hơn nữa một khi rơi vào trong nham thạch, cho dù hắn có thực lực tầng thứ tư đỉnh cáo cũng không cách nào tìm lại những khí cụ này được. Kể cả hắn có thực lực thánh nhân tầng thứ năm thì những món đồ này chìm trong dung nham không ngừng trôi dạt, thiêu đốt, chờ sau vài năm cũng chẳng biết sẽ bị dòng chảy cuốn đến đâu nữa, cũng có khả năng là chìm hẳn xuống tâm trái đất.. Nói cách khác, hắn chỉ có cơ hội cuối cùng này thôi!
“Khí cụ ở đây có lớn có nhỏ, ta cũng chẳng biết uy lực của món nào là mạnh nhất. Mẹ nó, nếu có Vương Hiệp ở đây thì tốt rồi, hắn thông thạo truyền thuyết tu chân Trung Quốc cổ đại nhất, nhất định có thể phân biệt được những món có uy lực lớn nhất. Nếu là bảo vật trong truyền thuyết thì tự nhiên là tốt, nhưng nếu lấy phải một số khí cụ có công năng kỳ diệu mà không có uy lực mạnh mẽ thì đúng là đen đủi hết cỡ...”
“Thôi kệ! Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu! Cố gắng cầm một số món nhỏ bé, như vậy sẽ lấy được càng nhiều!”
Trên thực tế, các món đồ trên tầng thứ ba rất không hài hòa, nhỏ nhất là mấy chiếc nhẫn giống như Nạp giới, lớn nhất thì có một lá chắn lớn như cả bức tường. Còn có một cây gậy kim loại dài năm mét, thứ đó nhìn qua là biết uy lực cực mạnh, mặt ngoài không ngừng lưu động sóng năng lượng màu vàng, chỉ điểm đó thôi cũng đã mạnh hơn Hổ hồn bản bán thành phẩm hiện tại của hắn rất nhiều rồi. Hơn nữa từ màu sắc ba đoạn phân biệt cực kỳ quen thuộc của nó, thật sự rất giống vũ khí của một con khỉ cuồng chiến đấu trong truyền thuyết, nếu đúng là như vậy thì... Uy lực sợ rằng còn mạnh hơn Hổ hồn bản hoàn chỉnh rất, rất nhiều...
Nhưng vô cùng đáng tiếc, cho dù sức mạnh của nó có lớn hơn nữa thì thể tích to lớn cũng khiến Trịnh Xá chẳng làm gì được, vì thế ngay từ đầu hắn đã hướng tầm mắt vào những món đồ nhỏ bé. Thứ gần hắn nhất là một chiếc gương lớn bằng bàn tay, trên khung gương còn có một vòng khuyên nhỏ. Trịnh Xá nắm lấy cái kính, trực tiếp tròng nó qua ngón tay rồi lại lao về một món khác.
Tốc độ của Trịnh Xá không thể nói là không nhanh, nhưng khi hắn vừa lao tới trước một chiếc chuông nhỏ kiểu cổ thì dưới chân chợt sụt xuống, mặt sàn rung chuyển kịch liệt. Trịnh Xá vô thức nắm lấy chiếc chuông đồng vào tay, mơ hồ như nắm trúng dấu khắc Đông cái gì chung trên đó. Chỉ là hắn cũng chỉ hơi thoáng cảm giác được một chút, tiếp đó theo chấn động kịch liệt, cả mặt đất vụt vỡ tan, Trịnh Xá lập tức bị đá vỡ gỗ vụn đè rơi xuống.
Nếu là gỗ đá bình thường, cho dù cả ngôi tháp sụp xuống cũng chẳng làm gì được Trịnh Xá, thoáng cái hắn đã vỗ cánh bay lên, ý muốn đoạt thêm mấy món đồ hoặc là công pháp tu chân trước khi ngôi tháp hoàn toàn sụp đổ. Nhưng hắn chưa bay được vài mét, chân nguyên lực và ma lực vốn tồn tại hài hòa trong tháp đột nhiên xung đột mãnh liệt. Hai loại năng lượng thuộc tính hoàn toàn tương phản này đã mất đi khống chế, chỉ cần có một cơ hội là sẽ lập tức phát sinh tác động ghê gớm giống như Bạo tạc và Hủy diệt, thậm chí là càng kinh khủng hơn, giống như Ma động pháo....
“Chẳng lẽ... Ngô mệnh hưu hĩ? (Mạng ta xong rồi?)”
Trong đầu Trịnh Xá chợt thoáng lên một câu nói đầy ý cổ phong như vậy, tiếp theo, trước mắt hắn thanh quang lóe lên, cả ngôi tháp hoàn toàn chìm trong quang mang vạn trượng, rồi ầm ầm sụp đổ...
Khi tòa tháp sập xuống, hoàn toàn chìm trong thanh quang, tất cả mọi người ở xa đều ngây ngốc nhìn lại. Mấy người Sở Hiên không hề biết cấu tạo và thành tố năng lượng bên trong ngôi tháp, tự nhiên cũng không thể biết được ánh sáng đó tới từ đâu, nhưng nhìn cảnh tòa tháp gãy làm hai nửa, dù là đứa ngu cũng biết sự hung hiểm trong đó. Mà hiện tại, người ở bên trong đương nhiên là Trịnh Xá, tuy hắn rất mạnh những cũng chỉ là mạnh trong tiểu đội luân hồi mà thôi, còn chưa mạnh đến mức mấy nhân vật chính các loại trong tiểu thuyết huyền ảo, đừng nói là cảnh tưởng khốc liệt thanh quang vạn trượng như ở đây, sợ rằng chỉ một loạt bom plasma là đã đủ làm hắn bị thương rồi... Chẳng lẽ Trịnh Xá đã lành ít dữ nhiều?
Vương Hiệp ngẩn ra mấy giây rồi bỗng vung tay, một quả bom plasma lại bay về phía biển thịt cách đó không xa, biến số thịt trong phạm vi hơn trăm mét vuông thành tro bụi, tiếp đó gầm lên:
- Sở Hiên! Trịnh Xá chưa chết phải không?!
Trương Hằng cùng Triệu Anh Không vẫn sững sờ nhìn sang phía bên kia, chỉ có Sở Hiên vẫn như không có việc gì, không ngừng sử dụng tín niệm lực. Hắn chẳng nói chẳng rằng, bắn mấy phát liên tiếp, nhìn qua chẳng có chút gấp gáp nào. Khi hắn lại định sử dụng tín niệm lực thì Vương Hiệp đột nhiên giật mạnh áo hắn, trong mắt đầy tơ máu, gào lên:
- Sở Hiên! Trịnh Xá chưa chết đúng không? Là ngươi nhất định bắt hắn đi lấy số điển tịch tu chân đó! Ngươi mau trả lời đi!
Sở Hiên yên lặng nhìn Vương Hiệp chốc lát rồi mới bình thản nói:
- Tấm thẻ kim loại ta đưa cho Trịnh Xá còn chưa hư hỏng...
- Hả?
Vương Hiệp chẳng hiểu gì cả, hỏi:
- Chưa hư hỏng thì sao?
- Tấm thể kim loại ta giao cho các ngươi có cảm ứng liên kết với một bên mắt kinh của ta, một khi hư hỏng ta sẽ lập tức biết ngay. Cho dù Trịnh Xá đặt tấm thể trong Nạp giới thì tấm thẻ được chế tạo bằng tài liệu ma pháp truyền thuyết hoán đổi trong Chủ Thần không gian, cả Nạp giới cũng không ngăn cản được tín hiệu của nó. Bây giờ tấm thẻ còn chưa hư hỏng, nói cách khác, có thể để cho tấm thẻ cùng Nạp giới cơ bản không sức phòng ngự gì lại yên ổn vô sự, người sử dụng chúng là Trịnh Xá vẫn phải còn sống, hơn nữa còn có đủ sức tự bảo vệ...
Sở Hiên cũng không để ý tới Vương Hiệp đang túm áo hắn, nâng súng bắn ra hai phát đạn tín niệm lực về phía khối thịt ở đằng xa, vừa bắn vừa nói:
- Từ lúc Trịnh Xá tiến vào đến khi ngôi tháp sụp đổ tổng cộng được mười một giây, với tốc độ của hắn, tin rằng đã lấy được một số thứ hữu dụng, ta chắc rằng dù là cái gì thì cũng sẽ rất thú vị... Vương Hiệp, ngươi có tin tưởng ta không?
Vương Hiệp bị hỏi mà ngẩn ra, vừa rồi hắn vô thức túm áo Sở Hiên, chẳng qua là hoảng hốt thấy Trịnh Xá thân trong hiểm cảnh thôi, ngoài đó ra thì hắn thật sự không hề có ý kiến gì với Sở Hiên, lại càng không nói đến vấn đề tin hay không tin. Nếu như nói trong Trung Châu đội có một người có thể quyết định vận mệnh của đội, đồng thời còn có thể quyết định vận mệnh của từng người trong đội, người đó chỉ có thể là Sở Hiên. Hắn chính là loại người như vậy, có hắn làm đồng đội chắc chắn không có gì là không yên tâm, đôi khi sẽ bị hắn lừa gạt, tính kế nhưng có hắn làm đồng đội tuyệt đối đáng để người ta tin tưởng, hoặc có thể nói là khiến người ta không thể không tin tưởng hắn, ở phương diện mưu trí, sắp đặt, hắn chính là “Thần”!
Sở Hiên cũng không đợi Vương Hiệp trả lời, cứ tiếp tục nói:
- Lục địa còn khoảng hai mươi giây nữa sẽ rơi xuống dung nham, nhưng thời gian Imhotep bay xuống lại cần khoảng hai mươi ba giây nữa, nói cách khác, chúng ta sẽ có mười giây cực kỳ nguy hiểm. Trong thời gian đó, ta và Trương Hằng gần như không có sức mạnh gì để bảo vệ bản thân, ở đây chỉ có ngươi và Triệu Anh Không là có thể hỗ trợ bọn ta. Tình huống như vậy, rơi xuống nham thạch có nghĩa là cái chết, chính vì thế... Tính mệnh bọn ta phải trông cậy vào hai người các ngươi rồi...
Vương Hiệp đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn đã từng nhìn thấy Sở Hiên yếu ớt như thế này sao? Hoặc là... Hắn đã từng thấy Sở Hiên cũng có lúc phải nhờ cậy vào người khác sao? Chưa bao giờ! Mà bây giờ lại thật sự thấy Sở Hiên như vậy.. Không hiểu tại sao, trong lòng hắn bỗng có chút sợ hãi, giống như như trông thấy mặt trời mọc đằng Tây vậy, nếu không phải là hắn phát điên thì có nghĩa là thế giới đã sắp tận thế rồi. Hiển nhiên, tinh thần hắn vô cùng bình thường, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất chính là... Hoặc Sở Hiên nhận định bản thân hắn sắp phải chết, hoặc Sở Hiên nhận định, mấy người bọn họ đều sắp phải chết...
- Chẳng lẽ... Chúng ta sắp mất mạng rồi?
Như thần xui quỷ khiến, Vương Hiệp cũng nói ra một câu không khác lắm với Trịnh Xá. Vừa mới dứt lời, chỗ bọn họ đứng đã hoàn toàn tan vỡ, ở đằng xa biển thịt khổng lồ rơi xuống nham thạch trước, tiếp theo đó là mọi người cũng rơi xuống theo. Phía sau bọn họ, cách đó rất xa, một cơn lốc xoáy ở giữa không trung nhanh chóng bay xuống, nhưng khoảng cách với họ lại xa hơn khoảng cách giữa bốn người và nham thạch...
Còn chưa tới hai mươi giây nữa, mọi người sẽ rơi xuống dung nham nóng chảy...