Yêu Giả Thành Thật Chương 2

Chương 2
Gần đây Tư Gia Di nhận hoa đến mỏi tay.

“Alo…”

“Cô không định đi làm hay sao?” Vũ Văn Thành luôn giữ một nhiệt độ ổn định, như thể giữ vững ở 10 độ, không lạnh, nhưng mặc bao nhiêu quần áo cũng không thấy nóng.

Đầu óc Diệp Hân Đồng đột nhiên tỉnh táo, cô lập tức ngồi dậy.

“Á!” Diệp Hân Đồng kêu lên, tại sao toàn thân cô lại đau nhức! Nhìn bốn phía, đây là một khách sạn sang trọng, đầu giường để rất nhiều tiền, trên giường là một vệt hồng chói mắt.

Trong lòng thoáng ảo não đau khổ, chẳng lẽ cô bị người ta chiếm đoạt rồi ư?

“Sao vậy, cô không sao chứ?” Vũ Văn Thành lạnh như băng cũng lộ ra một tia nóng nảy khó phát giác.

“Không có gì, tôi sẽ tới ngay.” Diệp Hân Đồng cắn răng, hối hận cũng không làm được gì, chỉnh lại mớ chăn chiếu hỗn loạn, không kịp thương tiếc vệt đỏ trên giường, cô như ngựa không ngừng vó chạy qua từng phố dài ngõ nhỏ người xe nườm nượp, mặc dù thế, vẫn đến muộn.

Diệp Hân Đồng đẩy cửa, cô bạn Tiểu Khả lập tức bưng tới một ly café mới pha, mặt buồn rười rượi.

“Vào ngay đi, hôm nay anh ta sẽ chào đón cậu với sắc mặt chưa bao giờ khó coi đến thế?” Tiểu Khả liếc mắt về cửa phòng Vũ Văn Thành.

Sao trách cô được? Tối qua mọi người cùng đi chơi, cô phụ trách tính tiền, lúc quay ra, vài đồng nghiệp còn sót lại trong chớp mắt cũng đều đi hết.

“Cộc cộc cộc” Diệp Hân Đồng gõ cửa, mắt vẫn liếc Tiểu Khả.

“Vào đi”. Bên trong cánh cửa vẫn là giọng nói không yêu không giận.

Diệp Hân Đồng bưng café vào trước mặt anh ý tứ đứng sang một bên.

Vũ Văn Thành vùi mặt trong đống hồ sơ, sắc mặt lạnh như băng đang múa bút, một dòng hàn khí ngưng đọng quanh anh khiến người ta không rét mà run.

Diệp Hân Đồng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của nhị công tử tập đoàn Hoa Vũ, đúng chuẩn mực của con nhà quyền quý. Thế nhưng, anh lại là cấp trên của cô. Mà cấp trên của cô cũng không có gì quan trọng, điểm mấu chốt là anh luôn nói năng thận trọng, lạnh lùng nghiêm túc. Những thứ này cũng có thể cho qua, vấn đề chính là quan hệ của họ rất bất hòa, anh rất ghét cô.

Ví như lúc này, mắt anh cũng chẳng thèm để ý đến cô.

“Cái này, hôm nay tôi ngủ quên.” Diệp Hân Đồng lí nhí.

“ Đánh lỗi, ra ngoài viết bản kiểm điểm.” Đầu anh cũng không ngẩng lên.

“Này, anh cũng biết hôm qua tôi uống say, cho nên mới trễ một chút xíu.” Diệp Hân Đồng bất bình kêu lên.

“Tên tôi không phải là ‘này’, tôi là cấp trên của cô. Hôm qua tôi đã cảnh cáo cô đừng đi.” Vũ Văn Thành ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy khó đoán nhìn thẳng Diệp Hân Đồng khiến cô bất giác chột dạ.

Nhưng mà, một khi bị đánh lỗi, tương lại chính trị của cô sẽ không còn.

Diệp Hân Đồng đứng ì đấy không có ý định đi ra, như thể mong chờ anh thay đổi ý kiến.

“Sao còn chưa đi?”Anh nhíu chặt mày, khuôn mặt phiền não. Sau đó cúi đầu làm việc, kiên nghị tỏ ý không tha ra lệnh đuổi khách.

Anh ta ghét cô đến thế ư? Chỉ là có chút bất hòa thôi.

“Này, tư tiểu học đến giờ anh luôn nhằm vào tôi, chỉ muộn một chút xíu…”

Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắc sắc lạnh, câu nói tiếp theo cô nuốt vào bụng, đôi mắt đẹp mở to, nũng nịu mà oan ức.

Xoay người, hất cằm lên, nước mắt đọng đầy trong mắt.

Cô không muốn khóc, đặc biệt trước mặt Vũ Văn Thành.

Vừa mở cửa ra, tiểu Khả đã lo lắng chạy tới.

“Cậu không sao chứ?”

Diệp Hân Đồng cười khổ kèm the

Vai diễn kỳ này so với lần trước mà cô thể hiện, tốt hơn rất nhiều. Nếu trước phải diễn vai tình nhân, luôn bị ăn tát cả ngày, thì kịch bản mới hoàn toàn ngược lại. Lúc nghỉ ngơi vô tình nghe được người ta bàn tán về mình: "Một nghệ sĩ nhỏ mà cũng được khán giả quan tâm gửi hoa đến tận đây sao?!"

Đợi các cô gái đi khỏi, Gia Di mới từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn mình trong gương. Nghệ sĩ nhỏ, nghe ra có vẻ châm biếm......

Sau khi hoàn tất công việc, đến gần rạng sáng, cô mới lái xe về nhà. Xe dừng ở đầu đường chờ đèn đỏ, Gia Di vô tình nhìn về bó hoa bên cạnh.

Lần này nhận được là hoa Tulip. Mùi thơm cùng dục vọng rất giống nhau, tiếc là chỉ nở rộ thơm nồng vào ban đêm. Cô suy nghĩ thật lâu, đèn đường chớp đến mấy lượt, mới phục hồi tinh thần. Lấy điện thoại di động ra, ấn vào một dãy số, cử chỉ lén lút như một tội phạm, trái tim đập liên hồi.

Tấm danh thiếp cùng số điện thoại, đã xem qua nhiều lần, trong đầu sớm khắc ghi.

Thật không may, đã khuya thế này chắc là đối phương tắt máy, hoặc giả đã ngủ. Trông mình rất buồn cười, chỉ mới đây thôi còn muốn nhanh chóng nổi tiếng, bây giờ trong đầu cạn hết ý chí.

Gia Di tự giễu cười, lần nữa khởi động xe.

Khi vừa về đến nhà, cô leo lên giường, chìm trong giấc mộng, lại nghe được tiếng chuông điện thoại rung. Nhận lấy, chỉ nghe đầu dây bên kia hỏi: "Là ai?!"

Một hồi lâu cô mới kịp phản ứng, lập tức ngồi thẳng dậy: "Diêu tiên sinh"

"......"

"Tôi là Tư Gia Di!"

Hắn trầm mặc làm cô không khỏi hoài nghi, rốt cuộc có nhớ đến mình hay không?!

Hắn nhẹ giọng nở nụ cười: "Hoa đẹp chứ?!"

***

Gia Di nhanh chóng xoay trở, hỏi rõ thắc mắc bấy lâu: "Lúc nhận được bó hoa đầu tiên của anh, tôi rất muốn hỏi tại sao?!"

Hắn trầm ngâm một chút.

"Tôi mới vừa xuống máy bay" Khôi phục ngữ điệu lạnh nhạt. "Như vậy đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm"

Cứ như vậy chuyển đổi đề tài.

Cứ như vậy cúp điện thoại.

Cả ngày hôm nay cô như người mất hồn, tâm trí rối rắm, cứ lo lắng đến cuộc hẹn hôm nay. Không biết phải quay đi quay lại mấy lần, khiến đạo diễn tức tối mắng to: "Về sau có chọn diễn viên thì cũng nên mời người chuyên nghiệp một tý!"

Trước đó không lâu ở cảnh đầu tiên, cô còn làm cho nhân viên hậu đài phải rơi nước mắt, khen ngợi không ngớt. Tình cảnh đổi lại bây giờ thật khác xa, gương mặt nhỏ nhắn chỉ biết cúi đầu nói lời xin lỗi đạo diễn.

Cuối cùng cũng hết phân cảnh của mình, thời gian cơm tối cũng sắp đến, Tư Gia Di lấy điện thoại di động ra xem, nữ trợ lý đồng thời bước tới: "Cùng mọi người đi ăn tối thôi"

Không thấy cuộc gọi của Diêu Tử Chính, Gia Di liền cất điện thoại, chuẩn bị theo đoàn người ra ngoài. Nữ trợ lý thấy hai tay cô trống trơn, giả vờ kinh ngạc: "Hôm nay cô không nhận được hoa sao?!"

Gia Di gượng cười, không biết đáp trả thế nào, người kia đột nhiên sửng sốt.

Cô nhìn theo tầm mắt của nữ trợ lý, trên mặt có chút ngạc nhiên ——

Hoa của cô đã được đưa đến.

***

Kịch bản trong phim có một phân đoạn về màn đua xe, trước đây đoàn phim đã từng ngỏ lời xin được tài trợ chiếc xe thể thao sang trọng, nhưng vì đối phương lấy cớ là hàng đắt giá, nên đã cự tuyệt không cho.

Vào giờ phút này, chiếc xe đó dừng ngay trước mặt bọn họ.

Khi tất cả mọi người đều lo chú tâm nhìn vào chiếc xe, chỉ có đạo diễn nghi ngờ nhìn về Gia Di, tầm mắt ông theo bóng lưng cô, quan sát đến người đàn ông bên cạnh.

Tư Gia Di đi tới bên cạnh chiếc xe, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Diêu Tử Chính giở cốp xe, cầm lấy bó hoa đưa qua cho mình. Hắn chậm rãi mở cửa xe, mời cô bước vào.

Nhìn thấy Gia Di chần chờ, hắn bật cười: "Yên tâm, tôi sẽ không đem em đi bán!"

***

Chỉ mới bước đến cửa phòng ăn, đã nghe tiếng nói từ xa vọng tới: "Tôi rất ghét những loại ông chủ cậy mình bỏ tiền đầu tư, tự mình quyết định diễn viên"

"Đây chẳng phải nguyên lý cơ bản từ hồi xa xưa đến giờ?! Người ta có tiền, có người thích sưu tập tem, bỏ tiền tổ chức par­ty, có người thích thú chim cảnh, muốn chứng tỏ mình hơn kẻ khác, cũng có dạng người thích vung chi phiếu để nuôi tình nhân. Phẩm giá của một diễn viên thời nay khác xa rồi, trước mặt ông chủ của mình đáng mấy đồng tiền chứ?! Tôn nghiêm ư, chắc không có. Giống như chúng ta, chân chính bồi dưỡng nhân tài, chuyên chú cho dòng điện ảnh, cuối cùng có được bao nhiêu?!"

Tư Gia Di đứng yên bất động, lúng túng quay đầu nhìn vào cặp mắt Diêu Tử Chính, hắn chỉ mỉm cười ý bảo đi vào bên trong.

Hai vị khách mời khi nãy còn đang tức giận, nhìn thấy Diêu Tử Chính bước vào, tất cả đều cười lên: "Diêu tiên sinh, bận rộn rồi, cuối cùng cũng được gặp mặt!"

"Đến trễ, thật có lỗi. Tôi tiện đường nên dẫn thêm người đi theo, không ngại chứ?!" Diêu Tử Chính hướng về phía Gia Di giải thích, muốn giới thiệu với cô: "Vị này là......"

Thật ra thì hắn không cần giới thiệu, Gia Di sớm đã nhận ra.

Bởi vì tâm trạng không tốt, nguyên cả buổi ăn này cô nuốt không trôi, nói chuyện cũng ít đi, đầu óc thất thần. Diêu Tử Chính thì ngược lại, hắn chậm rãi mở miệng: "Đạo diễn Bành thật quá lời, người bận rộn nhất đáng ra phải kể đến ông. Kịch bản tôi đề cử chắc ông vẫn chưa có thời gian xem qua?!"

"Nghe nói nguyên tác kịch bản nói về em gái cậu?! Tử Chính, thật không giống tác phong công tư phân minh của cậu."

Nhà sản xuất vừa trêu ghẹo vừa nhạo báng nói, đạo diễn Bành nghe xong bỗng dưng tỉnh ngộ: "Diêu Á Nam là em gái cậu?!"

Tư Gia Di giật mình buông lỏng tay, chiếc đũa rớt xuống đất.

Diêu Tử Chính chủ động cầm đôi đũa lên, bất chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng bật dậy: "Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát."

***

Diêu Á Nam......

Diêu Á Nam......

Tư Gia Di rửa mặt, nhíu mày đi khỏi nhà vệ sinh.

"Không sao chứ?!"

Nghe được giọng nói truyền đến, Gia Di chợt ngẩng đầu —— Diêu Tử Chính đang đứng ở phòng đối diện

"Xin lỗi, tôi có chút khó chịu, muốn đi trước" Cô lách qua hắn, cũng không quay đầu lại.

"Biết Á Nam là em gái tôi, em ngạc nhiên sao?!"

Lời hắn nói khiến cô đứng yên tại chỗ.

Người đàn ông này, như biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì. Gương mặt lúc nãy không hề biến sắc, bây giờ lại cố ý vạch trần, làm cho Gia Di có chút sợ hãi. Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, mới dám quay đầu nhìn hắn: "Tôi chưa từng nghe Á Nam nói qua mình có anh trai!"

"Chẳng qua vì muốn che giấu thân phận, thật ra khi đó chúng tôi sống ở khu nhà ổ chuột!"

Khu nhà ổ chuột?!

Người đàn ông ăn mặc cầu kỳ, ưu nhã đi về phía cô, bộ dáng hắn ta rõ ràng hưởng thụ cuộc sống an nhàn, ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón, một người luôn toát lên vẻ sang trọng

Gia Di có chút sợ sệt, lặng lẽ lui về phía sau. Cô cố tìm một lý do trả lời, ít nhất không phải nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đối diện: "Lâu rồi không có cơ hội gặp lại cô ấy, phiền anh thay tôi chào hỏi cô ấy một tiếng."

***

Cụt hứng bỏ về giữa chừng trong bữa ăn tối lần trước, Gia Di lại nhức đầu nghĩ tới.

Tinh thần quay phim trước đó phải nói rất tệ, ước chừng vai diễn còn bị thay thế.

Nhưng mà lần này đạo diễn cực kỳ chăm sóc cho cô: "Thế nào, tâm trạng không tốt?!" Nói xong liền bắt trợ lý của mình đưa qua một ly nước trà.

Tư Gia Di rối rắm vừa mừng vừa lo, ngẩng đầu lại thấy nhân viên ôm một bó hoa đi về phía mình, tâm tình tiếp tục sa sút. Ngược lại vị đạo diễn cười tươi như hoa, còn khen hoa hồng trắng đẹp: "Diêu tiên sinh hàng ngày đều gửi hoa tới, thật là có lòng!"

o một chút khinh bỉ bất đắc dĩ, đi về chỗ của mình, bất lực quăng mình xuống ghế.

“Rốt cuộc thế nào?” Tiểu Khả đi theo cô, thủ thỉ quan tâm.

“Áp bức quá.” Giọng nói trong trẻo pha chút phẫn nộ.

“Hay là cậu lại cầu xin đi. Ba cậu chẳng phải vì cứu hai an hem nhà họ mà chết đấy sao. Không nhìn mặt dân cũng phải nể mặt phật chứ.”

Diệp Hân Đồng nhíu mày phiền não.

“Thôi quên đi. Vũ Văn Thành mà nghĩ đến cái này, dã không bắt mình viết bản kiểm điểm rồi. Làm thế khác nào uy hiếp anh ta.”

Diệp Hân Đồng xách túi lên.

“Đi đâu đấy?” Tiểu Khả kéo tay không muốn cô bạn thân lại tiếp tục gây họa.

“Đi tìm một anh người yêu giàu có, kết hôn để thoát khỏi cái cục cảnh sát này.” Diệp Hân Đồng dối lòng, hất tay cô bạn.

Nguồn: truyen8.mobi/t124977-yeu-gia-thich-that-chuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận