Ác Hán Chương 324: Đại Quyết Chiến (7)

Ác Hán
Tác giả: Canh Tân
Chương 324: Đại Quyết Chiến (7)
  
Ads
- Tướng Đại Lộc, không thểđánh nữa.

Một gã tướng lĩnh đến từ bình nguyên Ô Cổ Lí thê thảm gọi:

- Hán quân được thiên thần bảo hộ, chúng ta đánh tiếp sẽ mất hết vốn liếng còn lại ở đây.

Vốn liếng?

Từ khắc xuất phát khỏi Xích Cốc thành, Ông Quy Mịđã mang tất cảvốn liếng ra đánh cược.

Keng một tiếng rút ra loan đao, Ông Quy Mịchém ngay tên tướng lĩnh kia, lớn tiếng quát:

- Kẻ làm dao động quân tâm, giết tại chỗ.

Nói xong lão vung loan đao đm máu lên, hét lớn:

- Các dũng sĩcủa Ô Cổ Lí, Hán quân cũng là người, bọn họ cũng sắp không chống được nữa rồi... Chỉcần chúng ta có thểgiết qua sơn khẩu Đồ NhĩCa Đặc, thì nữnhân, tài phú của Hán quốc đều mặc ý chúng ta. Hãy nghĩđến vô số vàng bạc tài bảo, hãy nghĩđến vẻ đẹp của nữnhân Hán quốc, xông lên cho ta.



Nữnhân và tiền tài không thểnghi ngờchính là liều thuốc kích thích tuyệt hảo cho người Ô Tôn.

Theo tiếng quát của Ông Quy Mị, mười mấy tướng lĩnh Ô Tôn bất chấp trời đông giá rét, vứt hết giáp trên người xuống, vung cánh tay trần hét lớn:

- Theo ta xông lên, xông vào lãnh thổ của Hán quốc, cướp nữnhân của bọn họ, biến đất đai bọn họ thành mục trường của chúng ta...

Người Ô Tôn lại một lần nữa điên cuồng lao tới.

Dưới sự yểm hộ của trùng xa đơn giản, Ô Tôn quân ào về băng thành, về hai bên vách núi.

Từ Thứmặc đằng bì giáp do mu thân tự tay giao cho hắn, trong tay cầm một thanh Hán An đao đứng trên thành môn.

Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ tàn ác.

Ba ngày huyết chiến khiến cho thanh niên hào hoa phong nhã biến thành một chủ soái với tâm sắt đá.

Ngm lại Từ Thứphải cảm tạloạn phỉHoàng Cân đã cho hắn thấy nghìn vạn tặc phỉxung phong. Vì vy một màn trước mắt này cũng không còn quá đáng sợ. Mặc dù là lần đầu tiên ra chiến trường, thế nhưng trong nội tâm Từ Thứlại cảm thấy đây mới là cuộc sống của hắn. Quân địch hò hét càng lớn, trong lòng Từ Thứlại càng bình tĩnh.

- Thiết Hoạt xa chuẩn bị.

Khi thang mây của người Ô Tôn đặt lên mặt băng thành, Từ Thứbình tĩnh phát ra mệnh lệnh.

Chúa công quảtht là thần nhân.

Không ngờlại có thểnghĩra vũ khí như Thiết Hoạt xa vy. Có điều vũ khí như vy cũng chỉcó thểphát huy tác dụng trong hoàn cảnh nhất định.

Quảtht Thiết Hoạt xa của Đổng Phi cũng chỉtrong hoàn cảnh này mới có tác dụng lớn nhất.

Cùng lúc người Ô Tôn bắt đầu leo lên mặt tường băng, con ngươi của Từ Thứcũng trở lên âm lạnh. Trải qua ba ngày khổ chiến, mặt băng đã không còn trơn nhẵn như ngày đầu. Thi thểrơi xuống, lại còn Thiết Hoạt xa trùng kích, đã khiến cho toàn bộ sườn núi trở nên gồ ghề, máu thịt rơi ra ln vào với băng tuyết.

- Buông thừng.

Đuôi của Thiết Hoạt xa ngoài có xích sắt thì còn một sợi dây thừng, buộc xe vào thành đầu.

Theo mệnh lệnh của Từ Thứ, Thiết Hoạt xa mang theo âm thanh động đất lao xuống dưới thành. Nơi đi qua băng vụn bay ra, máu thịt tung tóe. Chóp nhọn hình tam giác trên đầu khi đâm vào người Ô Tôn thì xé chúng thành hai nửa.

Thiết Hoạt xa mang theo lực cực mạnh phá hủy thang mây, đánh cho người Ô Tôn tan tác.

Một chiếc Thiết Hoạt xa vừa dùng xong lại có một chiếc khác được kéo tới. Trong ba ngày số Thiết Hoạt xa đụng nhau bịhỏng chừng hai, ba trăm chiếc. Có điều hầu hết đều có thểthu hồi lại được.

Sau một vòng Thiết Hoạt xa là một vòng lăn cây.

Từ Thứhết sức cố gắng giảm thiểu sử dụng cung tiễn, đểgiao cho Cam Bôn, Đổng Thiết ở hai bên vách núi.

Dù sao áp lực của hai người phải chịu cũng không ít hơn áp lực hắn phải chịu.

Đổng Phi và Khúc Nghĩa lẳng lặng đứng dưới đại kỳ, nhìn người Ô Tôn đang kêu thảm thiết ngoài sơn khẩu. Hai người mặt đều không cảm xúc, bởi trải qua bao nhiêu chiến trn, hai người cảm thấy tình cảnh trước mắt đã không còn gì đặc biệt.

Hai người chỉlẳng lặng nhìn, sau khi người Ô Tôn lui ra, Đổng Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời.

- Cũng sắp đến lúc, Ông Quy Mịcũng nên thu binh rồi.

Khúc Nghĩa cười nói:

- Nếu như ta là lão tiểu tử kia, khi thấy được băng thành của chúa công thì sẽ lp tức thu binh trở lại. Biết rõ không thểmà vn cố là hành động ngu ngốc. Lão tiểu tử này điên rồi, đây chính là lãng phí tính mệnh của sĩtốt.

Đổng Phi im lặng nhíu mày, hình như đang nhớ tới chuyện gì.

- Chúa công...

- A, chúng ta không phải lão thì không biết suy nghĩcủa lão. Ngươi không ở vịtrí của lão tiểu tử kia, cho nên không thểcảm nhn được áp lực lão phải chịu. Theo tin tức của Lâm Hương Đình hầu, quốc nội Ô Tôn hiện nay cũng không ổn định... Ha ha, Nguyên Quý Mịcó chủ ý đáng chết, vừa muốn mượn chúng ta đểthượng vị, lại muốn mượn lực lượng của người Hung Nô đểbảo trụ địa vịcủa hắn.

- Tht si tâm vọng tưởng.

Khúc Nghĩa cười lạnh một tiếng:

- Chỉsợ đến cuối cùng ngay cảtính mệnh hắn cũng không giữđược, xem lúc đó hắn còn cười nổi không?

Lúc này trong đại doanh Ô Tôn truyền ra tiếng đồng la(chiêng đồng).

Liên tục công kích cảngày, cuối cùng vào lúc chạng vạng cũng dừng lại.

Người Ô Tôn sau khi vứt bỏ mấy nghìn tính mệnh thì cũng chẳng thu được gì. Mà sơn khẩu Đồ NhĩCa Đặc vn vững vàng trong tay Hán quân. Cái giá phải trảlà 12 chiếc Thiết Hoạt xa, cộng với hơn vạn điêu linh tiễn.

Tử thương của Hán quân khoảng chừng trên dưới hai, ba trăm người.

Theo lẽ thường mà nói thì đây là một thắng lợi không nhỏ.

Thế nhưng Đổng Phi cũng không cảm thấy hài lòng, khi trên thành đầu y nhớ tới một việc, khiến y tht lâu vn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Đại Uyển bịtiêu diệt, Ô Tôn cũng không giữđược bao lâu.

Kế tiếp cái Đổng Phi phải đối mặt chính là Khang Cư quốc gian ngoan chưa giáo hóa. Quốc gia này có người nói phía nam là thành thịnông canh, phía bắc thic chủ yếu là du mục. Đất đai phần lớn là núi non trùng điệp, địa hình rất phức tạp.

Không phải Đổng Phi tham lam, chỉlà y muốn nhân cơ hội này nhổ cái gai Khang Cư.

Đương nhiên việc này cần phải trù tính cẩn thn, không thểnhất thời nóng lòng. Suy nghĩcủa Đổng Phi chính là làm sao đểtác chiến trong vùng núi.

Nói cách khác, một khi khai chiến với Khang Cư, y phải có một chi nhân mã quen thuộc sơn chiến.

Ai có thểđảm đương trọng trách này?

Trần Đáo, Trương Cáp, Bàng Đức, thm chí Từ Hoảng ở Sóc Phương, Từ Vinh ở Thước Âm hình như cũng không rành về việc huấn luyện đạo binh thế này. Còn Đổng Phi mặc dù đời trước sống trong sơn lâm, nhưng nếu bắt y huấn luyện một đạo quân tác chiến trong đó, thì y cũng không biết làm thế nào. Đương nhiên y có thểnghĩra vài thứnày nọ, nhưng như vy cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Quan trọng là phải có một chi binh mã tinh về tác chiến trong vùng núi.

Sĩtốt?

Đổng Phi cũng không quá lo lắng. Tây Vực có tộc Khương, Đê, trong suy nghĩcủa đại đa số người thì đều lấy du mục làm chủ.

Nhưng trên thực tế thói quen sinh hoạt của tộc Khương, Đê này cũng không hoàn toàn là vy.

Đích tht người Khương, Đê lấy du mục là chủ. Có điều cũng có bộ phn quen với trồng trọt, có cảbộ phn sống trong vùng núi.

Những người này đủ đểtổ chức một chi sơn quân, có điều quan trọng nhất là ai sẽ đảm nhn chi binh mã này.

Đêm đó Đổng Phi nói ý nghĩcủa mình cho Từ Thứ.

Từ Thứcũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn, sau một lát trầm tư thì khẽ nói:

- Nếu tam gia ở đây, nói không chừng...

- Sa Sa sao? Hắn còn có việc quan trọng hơn.

- Vy ngoại trừ tam gia, Thứcũng chỉbiết đến Cổ Long hiện nay đang dưới trướng chúa công.

- Cổ Long?

Đổng Phi bỗng nhiên nghĩtới người này.

Thế nhưng tuổi Cổ Long đã hơi lớn... Nhưng học sinh Trương Nhm của hắn có thểdùng, có điều Đổng Phi vn cảm thấy lo lắng.

Trong diễn nghĩa, Trương Nhm là một người vô cùng trung thành.

Nhưng có ai ngờđược con người thực của Trương Nhm bây giờ?

Từ Thứcười nói:

- Kỳ tht chuyện này cũng chẳng có gì. Chúa công không tin, nhưng không phải còn có một Cam Bôn sao? Mặc dù người này suy nghĩđơn giản, nhưng dù sao cũng là hu nhân của Cam Bạch Vương, ít nhiều cũng có chút cơ trí. ĐểCam Bôn là chủ tướng, võ nghệ của hắn đủ đểkinh sợ Khương, Đê. Lại cho Trương Nhm làm phụ, cộng thêm một quân sư cho Cam lão hổ, như vy là đủ rồi.

- Quân sư? Ai có thểlàm quân sư?

- Tử Du viễn mưu, vảlại tính tình trầm ổn, tâm tư tỉmỉ. Có hắn đứng ra, khác nào chúa công tự mình nắm trong tay chi sơn địa quân này?

- Gia Cát Cẩn?

Quảtht Gia Cát Cẩn rất thích hợp, quan trọng hơn là hắn sùng bái Đổng Phi đến mức cực đoan.

Có hắn ở bên cạnh, mặc kệ Cam Bôn hay là Trương Nhm đều khó có thểthoát khỏi tính toán của hắn. Huống chi việc này cũng chính là một lần tôi luyện cho Gia Cát Cẩn.

Đổng Phi nghĩvy bèn nói:

- Nguyên Trực nói vy rất đúng, ta sẽ nhớ kĩ.

Từ Thứnghe vy thì mỉm cười...

*************

Trong lúc Đổng Phi và Từ Thứtrù tính tương lai trong đại trướng, thì có một đạo nhân mã yên lặng xuất hiện ở Nạp Luân trấn.

Nạp Luân trấn đã thành phế tích, nhưng điều này cũng không ngăn người Ô Tôn lp kho lương ở đây, cắt cử chừng hơn 3000 người phụ trách trông coi. Đêm đã khuya, mây đen che khuất ánh trăng, trong trấn gió thổi mạnh.

Việt Hề bước cạnh một con tây cực mã màu hồng, một tay kéo dây cương, một tay cầm Tam Xoa Phương Thiên kích.

Từ phía xa truyền đến âm thanh nước chảy.

Đã canh ba, trong đại doanh ánh đèn thưa thớt, vắng vẻ không tiếng động.

Ngựa miệng nhét giẻ, móng quấn vải. Ba trăm Nguyên Nhung quân im lặng đứng sau Việt Hề. Đối với Nạp Luân trấn này Nguyên Nhung quân không hề xa lạ. Tình hình đêm nay so với đêm đó có khác gì nhau? Cái khác chỉlà chủ tướng thay đổi.

Việt Hề này Nguyên Nhung quân không biết.

Có điều nếu chúa công đã cắt cử hắn, chắc hẳn cũng sẽ không kém.

Việt Hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, nắm tht chặt chiến bào trên người, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Nhung quân phía sau hắn.

Có thểcho ta chỉhuy một đạo nhân mã thế này, thì dù chết cũng thấy cam lòng. Hổ lang chi tướng quảnhiên là danh bất hư truyền. Lần này nếu ta có thểđánh tốt, chắc hẳn đại đô đốc cũng sẽ xem trọng ta.

Việt Hề nghĩtới đây, bất giác nắm chặt Tam Xoa Phương Thiên kích trong tay.

Phương Thiên kích này nặng 80 cân, từ thời tổ phụ của Việt Hề đến nay đã uống không biết bao nhiêu máu người. Lưỡi liềm trên đầu kích lấp lánh ánh đỏ. Việt Hề kiên trì đợi, im lặng nhìn quân doanh xa xa.

Theo âm thanh báo canh thì đã đến canh tư.

Người vào thời khắc này ngủ say nhất, tính cảnh giác cũng thấp nhất. Việt Hề giơ cao Phương Thiên kích, khẽ quát:

- Theo ta giết.

Tây cực mã đồng loạt lao về phía đại doanh kia.

Nạp Luân trấn cách sơn khẩu Đồ NhĩCa Đặc hai ngày lộ trình, sở dĩđặt kho lương ở đây cũng vì sự an toàn của nó.

Có điều cũng vì nguyên nhân như vy, cho nên binh sĩtrong đại doanh cũng thiếu cảnh giác.

Đợi đến khi Việt Hề vọt tới cửa đại doanh thì sĩtốt Ô Tôn thủ vệ mới biết tình hình không ổn.

Vài tên sĩtốt ùa lên liền bịViệt Hề nhảy ngựa hoành kích đánh bay ra ngoài.

Đại môn không đóng, sau khi Việt Hề dn người chạy ào vào trong doanh trại thì phóng hỏa khắp nơi.

Có tướng thủ đang trong cơn mơ màng, khôi giáp còn xộc xệch lao ra khỏi trướng, vừa lúc đối mặt với Việt Hề.

Phương Thiên kích trong tay Việt Hề quay tròn một chiêu Cự Mãng Phiên Thân, trong tiếng hét lớn đã chém chết tên tướng thủ.

Toàn bộ đại doanh nhất thời hừng hực lửa đỏ, đích binh lính thủ vệ đại doanh đều chạy đến cứu hoả.

Nguyên Nhung quân rút ra liên nỗ, cương nỗ gào thét bắn phá. Cứhàn quang cương nỗ lóe ra là lại có binh sĩÔ Tôn bịbắn bay lên. Hán An đao mang theo đao vân lạnh lẽo chém giết trong loạn quân. Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, Việt Hề mới dn theo Nguyên Nhung quân đánh ra ngoài. Sau đó nhân bóng đêm chạy đi. truyện cp nht nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Đến bình minh, Nạp Luân trấn đổ tuyết lớn, che phủ mọi dấu vết của đám người Việt Hề.

Kho lương bịthiêu, đại quân Ô Tôn lp tức đối mặt với nguy hiểm hết lương.

Mà từ tiền phương truyền về tin tức, Quý Sơn thành bịHán quân công phá, 8 vạn Đại Uyển quân tp kết ở Quý Sơn thành bịtử thương thảm trọng, trong đó có một nửa bịbắt... Mà Đại Uyển vương cũng bịbắt sống, mấy trăm vương phi liên quan cũng bịáp giải đến Hán An huyện.

Ông Quy Mịlâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tiếp tục đánh sao?

Nhưng nếu cúp đuôi chạy trốn, thì uy tín của Tướng Đại Lộc lão chẳng còn lại chút nào.

Nhưng nếu không triệt binh thì được chăng, lương thảo cạn kiệt, quân tâm tán loạn, băng thành trước mắt thủ vệ sâm nghiêm, đánh thế nào?

Ông Quy Mịnhìn qua trông già đi rất nhiều.

Lão ngồi yên trong đại trướng, ánh mắt đăm đăm, trong lòng mờmịt.

- Tướng Đại Lộc, không thểđánh... Chúng ta triệt binh đi. Ít nhất chúng ta còn giữđược binh mã hiện tại, cho dù Đại Côn Di không chịu tiếp nhn chúng ta, thế nhưng chúng ta vn còn Ô Cổ Lí. Chúng ta về Ô Cổ Lí tp hợp lại, đợi khi đại quân Khang Cư quốc cùng đại quân của Hô Đồ Thiền Vu đến chúng ta kết hợp lại, tiếp tục đánh giết ra ngoài Ô Cổ Lí. Lúc đó Ô Tôn quốc chính là thiên hạcủa chúng ta.

Có mưu thần nhẹ giọng khuyên bảo.

Nếu như vài ngày trước mà có người nói ra lời này, Ông Quy Mịsẽ không chút do dự mà chém chết hắn.

Thế nhưng hiện tại...

Ông Quy Mịhít sâu một hơi, khẽ nói:

- Đã như vy, chúng ta cũng chỉcòn con đường lui binh. Truyền lệnh tam quân chuẩn bịlui lại. Có điều chúng ta không thểvề lại Xích Cốc thành, trực tiếp lui về bình nguyên Ô Cổ Lí chờđợi thời cơ.

Một câu nói này cực kỳ thê lương.

Ông Quy Mịrất rõ ràng, sau lần lui này, thì không biết đến khi nào mới lại có thểvề lại Xích Cốc thành.

Có lẽ lão cũng không thểthấy ngày đó...

Hành vi khác thường của đại doanh Ô Tôn bịTừ Thứnhạy cảm phát hiện.

Hắn rất nhanh nghĩra người Ô Tôn đang chuẩn bịchạy. Vốn hắn còn muốn đợi đại quân từ Quý Sơn thành đến rồi kết hợp tiêu diệt chi nhân mã này. Thế nhưng lúc này... Có điều dù là thế, cũng không thểđểbọn chúng đào tẩu thun lợi như vy.

Từ Thứlp tức hạlệnh cho Cự Ma Sĩchuẩn bịxuất kích.

Từ khi khai chiến tới nay, nhất là vào lúc chiến đấu kịch liệt, Đổng Phi từng vài lần muốn Cự Ma Sĩxuất động, nhưng đều bịTừ Thứngăn cản.

Cự Ma Sĩkhông ra thì thôi, một khi ra đương nhiên phải đánh một trn hoành tráng.

Cho nên phải lựa chọn thời cơ tốt nhất, mặc dù sau đó cũng phải đểBối Ngôi quân xuất chiến, nhưng Từ Thứvn kiên trì không dùng Cự Ma Sĩ.

Hiện tại, thời cơ đã chín muồi.

Mặt băng bên ngoài theo từng trn đánh thảm liệt đã không còn nữa.

Đổng Phi toàn thân khôi giáp, khoác áo bào bước cạnh sư tông thú, tay cầm Lôi Âm chùy, sau tiếng kèn dài thì suất lĩnh Cự Ma Sĩtừ trong băng thành đánh ra.

Sư tông thú hí vang sơn khẩu, Đổng Phi vung Lôi Âm chùy:

- Cự Ma vung kim chùy.

- Thiên hạđều khiếp sợ...

Cự Ma ca vang vọng trên bầu trời cao, tiếp đó Cự Ma Sĩgiống như dòng nước lũ đen sì chảy ào về phía đại doanh Ô Tôn quân..

Nguồn: tunghoanh.com/ac-han/quyen-3-chuong-324-T6pbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận