QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH
CHƯƠNG 12
NÔ TỲ HỒ DƯƠNG
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới ( kiemgioi.com)
Tử Long theo Hồ Dương đi qua mấy con đường nhỏ, đi tới một sân rộng trống trải, mà ở đây, một người thân mặc áo trắng, đang đứng chắp tay sau lưng, người này chính bạch y nam tử mà Tử Long nhìn thấy khi mới vào thành, nhưng hiện tại đã biết, đó là đại danh đỉnh đỉnh Kim Cương Lang Nữ Dương Hà.
Nghe tiếng bước chân của Tử Long và Hồ Dương, Dương Hà chậm rãi xoay người lại, nhìn Tử Long cười nhạt: “ Dương Dương nói chính là ngươi? Ngươi vì sao phải đáp ứng giúp nàng?”
Tử Long chắp tay sau lưng, nhìn Dương Hà nữ cải nam trang, chậm rãi nói: “ Ta có giúp nàng cái gì, chỉ là một cuộc đổ ước giữa chúng ta, đánh bại ngươi, nàng sẽ giúp ta làm một việc.”
Dương Hà nhìn thoáng qua Hồ Dương nói: “ Nga? Lẽ nào ngươi thật sự không biết sao?”
Hồ Dương nghe Dương Hà nói như thế, sắc mặt lập tức biến đổi, có chút phẫn hận nhìn Dương Hà, cau mày cắn chặt môi, hung hăng nói: “ Hừ, ngươi đừng quên ngươi đã nói gì, chỉ cần hắn thắng ngươi, ngươi sẽ cho ta tự do.”
Lời Hồ Dương làm trên mặt Dương Hà hiện ra một tia bi thương, lo lắng nói: “ Dương Dương, ngươi hận ta như vậy sao? Ta chỉ mong ngươi ở lại bên người ta, không nghĩ tới...”
“ Ta không muốn nói nữa, ta hận ngươi, ta phi thường hận ngươi, là ngươi cướp đi gia đình tốt đẹp của ta, là ngươi làm ta biến thành cường đạo người người căm hận, là ngươi, tất cả đều do ngươi tạo thành.” Hồ Dương càng nói càng kích động, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng nước mắt bi thương chảy ra, nhưng cũng không che giấu được biểu tình ôm hận đối với Dương Hà.
“ Dương Dương, ngươi thực sự không tin ta sao? Cha mẹ của ngươi thực sự không phải ta giết, ta nói thật, đều là người kia, đều là hắn, là ta không kịp ngăn cản, thực sự xin lỗi.” Dương Hà cúi đầu, vẻ mặt ăn năn nhẹ giọng nói.
“ Ngươi đã nói qua rất nhiều lần, ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng ngươi sao? Ở trong Cô Không thành mỗi một ngày ta đều rất không vui, nhưng lúc nào cũng phải miễn cưỡng vui cười, ai có thể lý giải sự thống khổ trong nội tâm của ta, đến bây giờ ngươi còn không dám thừa nhận chuyện mình đã làm, còn muốn hạn chế tự do của ta, ta hận ngươi, cũng hận bản thân ta không thể chính tay giết ngươi, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ chết trong tay của ta.” Hồ Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Hà, hung hăng nói.
Tâm tình Dương Hà cực thấp nhìn Hồ Dương, chậm rãi nói: “ Dương Dương, không nên nói như vậy, ngươi cũng biết ta tốt với ngươi bao nhiêu, ta thật sự luyến tiếc ngươi ly khai, ta...”
“ Ngươi không được nói nữa.” Hồ Dương hướng Dương Hà gầm nhẹ, sau đó quay đầu nói với Tử Long: “ Tiên sinh ngài động thủ đi, chỉ cần ngài thắng nàng ta, ta là người của ngài, mong ngài đừng làm cho ta thất vọng.”
Dương Hà nhẹ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “ Sao ngươi phải khổ vậy chứ?” Lập tức ngẩng đầu nhìn Tử Long nói: “ Động thủ đi, ngươi sẽ hối hận đã đáp ứng nàng, ta cũng sẽ không cho ngươi mang Dương Dương đi.”
Tử Long vẫn đứng yên nghe hai người nói chuyện, cũng đại khái biết được sự tình, không khỏi vì Hồ Dương cảm thấy bi ai, cùng cảm thấy than tiếc cho Dương Hà, hai nữ nhân này ái hận tình cừu đan xen không rõ, hắn nhẹ lắc đầu, chậm rãi nói: “ Chuyện hai người ta mặc kệ, ta chỉ vì thực hiện đổ ước mà đến, hơn nữa do Hắc Vũ trên vai ta đấu với ngươi, ngươi có ý kiến gì hay không?”
Dương Hà nhàn nhạt cười nói: “ Dù là ngươi hay con quạ đen kia cũng chẳng quan hệ, cho dù các ngươi cùng lên đều được, chỉ là các ngươi phải rõ ràng, thất bại chỉ có một hậu quả, đó chính là chết.”
Tử Long cũng không lưu ý lời của nàng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Tốt lắm, trước tiên cho ngươi trông thấy thực lực của Hắc Vũ rồi ngươi hãy nói những lời này.”
Dương Hà và Hồ Dương đều nhìn hắn khó hiểu, đã thấy Tử Long quay đầu nhìn Hắc Vũ nói: “ Hắc Vũ, bày ra một chút thực lực của ngươi cho họ xem, không nên làm tổn thương người.”
Một tiếng ưng đề vang lên, Hắc Vũ vỗ cánh bay cao, ở không trung há miệng bắn ra một đoàn hắc viêm, kích trên mặt đất, nhất thời bắn trúng ngay giữa sân, một cỗ hỏa diễm màu đen bắt đầu hướng bốn phía cấp tốc lan tràn, vẫn kéo dài đến dưới chân ba người, chỉ là hắc viêm không nóng chút nào, trái lại làm cho có người ta có một loại cảm giác rơi vào hầm băng.
Hắc viêm làm Dương Hà hai người vô cùng chấn động, Hồ Dương kinh ngạc thì thào nói: “ Hắc viêm chi hỏa, lẽ nào đây là “ địa ngục trừng phạt giả” Hắc Vũ Diễm Ưng trong truyền thuyết?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Dương Hà nhìn hắc viêm chậm rãi biến mất, sắc mặt có chút buồn bã, nhàn nhạt nói: “ Nếu như nói thế giới này có thứ gì có thể hủy diệt ta, vậy chỉ có Hắc Vũ Diễm Ưng này, ta thua.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Dương Hà chậm rãi lấy ra một dược hoàn ném cho Hồ Dương, trong thanh âm ẩn chứa tia khổ sở: “ Từ hôm nay trở đi, ngươi tự do rồi, vô luận ngươi muốn đi nơi nào, đều có thể đi, ta đợi có một ngày, ngươi tự tay giết ta.”
Hồ Dương cầm dược hoàn trong tay, lẳng lặng nhìn, khóe mắt chảy xuống nước mắt, nàng chậm rãi bỏ dược hoàn vào miệng, nuốt xuống. Dương Hà nở nụ cười, nhưng nụ cười thật khổ sở, nàng ta mở tay phải, nhẹ nhàng nhìn vào ngón tay mảnh khảnh chăm chú, mạnh mẽ nắm chặt lại thành quyền, chỉ thấy trên nắm tay nàng ta mọc ra bốn mũi đao nhọn bằng kim chúc lóe sáng, như móng vuốt của sói, quay đầu an bình nhìn Hồ Dương, chậm rãi nói: “ Nếu sống không thể vĩnh viễn cùng một chỗ, vậy cho chúng ta cùng chết đi thôi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nàng ta nói xong tay phải hướng ngay cổ tự đâm tới, Tử Long nhanh tay, ngay trong lúc tay nàng xuất hiện bốn mũi nhọn, liền luôn chú ý, thấy nàng ta lẩn quẩn không thoát được ý nghĩ trong lòng, không khỏi phi thân tiến lên, cấp tốc nắm lấy cổ tay nàng, tay còn lại vỗ mạnh vào gáy, đánh ngất nàng ta lập tức. Cùng lúc Dương Hà té xuống đất, khóe miệng Hồ Dương bắt đầu tuôn máu, thân hình lảo đảo, lập tức ngã xuống.
Tử Long buông Dương Hà đi tới bên người Hồ Dương, thần thức bao phủ lấy nàng, phát hiện nàng bị trúng độc, làm Tử Long nhớ tới viên dược hoàn Dương Hà đưa cho nàng. Tuy rằng Tử Long có học qua hộ lý thuật được mấy ngày, thế nhưng hắn không biết gì về việc trúng độc, nếu hiện tại có Ngả Tuyết thì quá tốt, không cần trị liệu thuật, có thể dùng Sinh Mệnh Vĩnh Hằng để giải độc.
Chỉ là hiện tại nghĩ những thứ này đã không còn kịp, viên dược hoàn của Dương Hà là kỳ độc không gì sánh được, khóe miệng Hồ Dương không ngừng tuôn máu đen, lập tức sẽ chết, đột nhiên Tử Long nghĩ đến mình từng uống qua Sinh Mệnh Nguyên Dịch đã hóa thành máu chảy trong cơ thể, không biết có hiệu quả hay không.
Ngựa chết cũng coi như ngựa sống, không kịp nghĩ gì khác, rất nhanh hắn đi tới bên người Dương Hà, ngón tay cố sức cắt vào mũi đao trên tay nàng ta, nhưng lúc này Tử Long nhớ tới thân thể mình cường hãn, lưỡi đao kia không có tác dụng gì, đôi mắt nhìn Hồ Dương đang hấp hối, cắn răng, nhẹ ôm lấy đầu nàng, sau đó giơ tay phải mạnh mẽ chưởng thật mạnh vào ngực, lực đạo quá lớn khiến khí huyết hắn cuồn cuộn lên, trong miệng chợt ngọt, Tử Long lập tức vạch miệng Hồ Dương, để Sinh Mệnh Nguyên Dịch trong người mình nhỏ vào trong miệng Hồ Dương.
Qua hồi lâu, Hồ Dương mạnh mẽ ho khan một tiếng, một ngụm máu đen phun ra, nhưng cũng đã bài hết độc tố ra ngoài, hiệu dụng của Sinh Mệnh Nguyên Dịch đã làm cho nàng cứu vãn sự sống, phảng phất như chưa từng trúng độc.
Tuy rằng Hồ Dương suýt chết, nhưng cũng không có hôn mê, nên xuyên thấu qua hai mắt mông lung, có thể nhìn thấy quá trình giải độc của Tử Long, hiện tại nhớ tới trên mặt nhất thời ửng đỏ, không dám nhìn thẳng hai mắt Tử Long, chỉ ôn nhu nói: “ Cảm tạ chủ nhân đã cứu ta, chủ nhân đã thắng cuộc đổ ước, bây giờ trở đi ta là nô tỳ của ngài.”
“ Cái này không cần, ta chỉ là muốn ngươi giúp ta tìm một người mà thôi, chuyện khác không cần đâu.” Tử Long khoát tay nói.
Hồ Dương cúi đầu, kiên định nói: “ Hồ Dương nguyện đổ chịu thua, nói qua chưa từng nuốt lời, nếu chủ nhân không cần ta, ta lập tức tự sát ngay trước mặt, cũng quyết không thay đổi.”
“ Hiện tại ngươi vừa trúng độc mới giải, độc trước kia cũng đã bài trừ, ngươi có thể rời khỏi đây, cũng không cần nói ra lời đó.” Tử Long nói.
“ Ta cũng không cho rằng theo chủ nhân là bán đứng chính mình, mạng của ta là do chủ nhân cấp cho, nếu chủ nhân không cần, ta sống trên đời cũng không còn ý nghĩa, vậy thà là chết đi.” Hồ Dương quật cường nói.
Nàng nói xong bước tới chỗ Dương Hà, định dùng lưỡi đao tự sát, Tử Long bất đắc dĩ vội ngăn cản nàng ta nói: “ Được rồi được rồi, ngươi đi theo ta là được.”
Đưa lưng về phía Tử Long, Hồ Dương nhất thời nở một nụ cười thắng lợi, quay đầu lại chậm rãi đi tới bên người Tử Long, mái tóc dài nhẹ nhàng dựa lên vai hắn, ôn nhu nói: “ Chủ nhân rất tốt với ta, sau này nô tỳ sẽ hảo hảo hầu hạ ngài, chỉ là nước bọt của ngài thật thối, nhưng có thể giải độc, thật sự là rất kỳ quái.”
Tử Long nghe nàng ta nói như thế nhất thời có chút xấu hổ, lập tức nói: “ Vậy hiện tại làm sao với nàng ta bây giờ?”
Mà lúc này, thân thể Dương Hà chậm rãi động đậy, Tử Long vô cùng kinh ngạc, mặc kệ là ai, bị hắn đánh bất tỉnh không có khả năng nhanh như vậy tỉnh lại, chẳng lẽ Dương Hà có thể chất đặc biệt?
Dương Hà nhẹ xoa cổ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hồ Dương đứng bên người Tử Long, không khỏi kinh ngạc nói: “ Dương Dương, ngươi còn không có chết, còn ta...” Lập tức nhìn Tử Long nói tiếp: “ Là ngươi, vì sao ngươi cứu chúng ta, để chúng ta cùng chết được rồi.”
Không đợi Tử Long mở miệng, Hồ Dương tiến lên trầm giọng nói: “ Ta không thể chết được, ngươi cũng không thể chết, bởi vì có một ngày, ngươi phải chết trong tay ta.”
Nói xong trở lại bên người Tử Long, kéo cánh tay hắn ngẩng đầu nói: “ Chủ nhân, chúng ta đi thôi, một ngày nào đó, ta sẽ trở về tự tay giết nàng, hôm nay bỏ qua đi.”
Tử Long biết, kỳ thật Hồ Dương chỉ là không muốn giết Dương Hà mới nói vậy, chuyện giữa hai nữ tử này, hắn không muốn xen vào, nhưng hai người đều đáng thương, Tử Long khẽ gật đầu, theo Hồ Dương kéo tay, chậm rãi rời khỏi sân.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng Dương Hà một trận chua xót khổ sở, tay phải khẽ động, bốn lưỡi đao nhọn thu trở lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng luôn có một thanh âm quanh quẩn: “ Một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết ngươi...”
Tử Long và Hồ Dương sóng vai đi trên đường, người đi đường vẫn không dám liếc mắt nhìn hai người, rất sợ Hồ Dương nổi giận, tự mình tìm lấy phiền phức. Tử Long bỗng nhiên nhớ tới chuyện vì sao mình muốn đánh cuộc với Hồ Dương, không khỏi thầm mắng mình sơ ý, quên mất đi chính sự, quay đầu nhìn Hồ Dương vừa đi vừa nói chuyện: “ Nghe nói Thưởng Thánh tập đoàn có một mộc tinh hoa khống tố sư, không biết nàng gọi là gì?”
“ Ngươi làm sao biết được, mộc tinh hoa trị liệu thuật của nàng rất lợi hại, người của tập đoàn thụ thương đều do nàng trị liệu đó, nhưng chúng ta cũng không biết tên của nàng, chúng ta chỉ gọi nàng là Minh Minh.” Hồ Dương kéo cánh tay Tử Long nghiêng đầu nhẹ giọng nói.
“ Minh Minh? Nàng từ nơi nào tới ngươi biết không?” Tử Long nhíu mày, hỏi.
Hồ Dương suy nghĩ một chút: “ Không biết, nàng hình như vô ý đi tới Cô Không thành, chúng ta gặp được nàng lúc nàng hôn mê ven đường, chính ta đưa nàng về.”
“ Nga? Là vậy sao, ta có thể gặp nàng không?” Tử Long cảm giác rất có hi vọng, nhàn nhạt cười nói.
“ Ngươi quen nàng sao? Tìm nàng có chuyện gì không?” nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“ Chỉ là nghiệm chứng một việc, ngươi có thể đưa nàng tới gặp ta không?” Tử Long cũng không tiện nói thật với Hồ Dương, nên nói cho có lệ.
“ Đương nhiên là được, chuyện chủ nhân phân phó, nô tỳ nhất định làm xong.” Hồ Dương uốn éo thân thể gợi cảm, nũng nịu nói.
Tử Long cười khổ: “ Vậy ngươi đưa nàng tới Hỏa phủ, ta ở đó chờ các ngươi, ngươi đi đi, ta về trước.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
“ Tuân mệnh chủ nhân, nàng ở trong đại lâu của tập đoàn, ta rất nhanh sẽ quay lại.” Hồ Dương nói nhỏ, nói xong xoay người đi về hướng khác.
Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, đi về Hỏa phủ, vừa vào đã thấy Hỏa Dĩnh Khiết đang đi qua lại trong phòng khách, thấy Tử Long bình an trở về liền chạy tới, gấp giọng nói: “ Tiên sinh đã về, ngài không có chuyện gì chứ?”
Tử Long xòe tay nói: “ Ngươi xem ta có chuyện gì sao?”
Hỏa Dĩnh Khiết quan sát Tử Long từ trên xuống dưới, lập tức ánh mắt rơi lên Hắc Vũ đang nằm giả chết trên người hắn, có chút hiếu kỳ hỏi: “ Chẳng lẽ là con quạ này đánh thắng Dương Hà, thật sự làm người ta khó tin.”
Tử Long biết có giải thích với hắn cũng vô dụng, mặc kệ hắn, Tư Không Tĩnh cũng không nói gì, chỉ là trên gương mặt khả ái hiện lên vẻ tươi cười, mà Lưu Ích Manh vẫn là hình dạng ôn nhu ẩn tình nhìn Tử Long, Dương Hán Sâm cũng không ở chỗ này, không cần nói cũng biết hắn đã đi ăn.
Hỏa Thịnh Hùng cùng Hỏa Thịnh Phong hai người hiệu suất làm việc thật cao, không tới một ngày, ở đây đã hoàn toàn khác hẳn, toàn bộ vật phẩm trở nên rực rỡ hẳn lên, mấy thị nữ cung kính ở một bên chờ phân phó, liên tưởng đến Dương Hán Sâm, vấn đề đầu bếp và thực vật chắc cũng đã giải quyết xong, Tử Long nhìn một vòng liền cảm thấy hài lòng.
Hỏa Dĩnh Khiết lấy ra tinh tạp, đưa cho Tử Long nói: “ Tổng cộng hao tốn một vạn một ngàn năm trăm sáu mươi hai kim tệ, những chuyện ngài phân phó đều đã làm xong.”
Tử Long gật đầu cầm lấy tinh tạp thu vào, thầm nghĩ, giá cả ở đây thật cao, thảo nào ba người của Hỏa gia tiết kiệm như thế, chỉ là không biết đồ vật trong cửa hàng mua từ nơi nào chuyển tới, Hỏa Dĩnh Khiết dường như hiểu được suy nghĩ của Tử Long, nói: “ Đồ dùng ở đây bên ngoài đều có cung ứng, bởi vì ở đây chuyên môn kiếm tiền từ người khác, cho nên phương diện giá cả rất cao, người ở đây cũng không hề lưu ý những thứ này.”
Lúc này một thanh âm chói tai bén nhọn vang lên, Hỏa Dĩnh Khiết nhất thời biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài, Tử Long đi theo phía sau hắn, chỉ thấy trên bầu trời phía bắc Cô Không thành, một đạo hỏa quang giống pháo hoa phóng lên cao, thanh âm Hỏa Dĩnh Khiết thoáng run nói: “ Là người trong U Minh Lâm, hắn đi ra nữa, đó là vị trí của Tưởng Thánh tập đoàn, Cô Không thành lại sẽ chết rất nhiều người.”
Thưởng Thánh tập đoàn? Hồ Dương không phải đang đi gặp mộc tinh hoa khống tố sư kia sao, nếu như hai nàng có nguy hiểm, thì mong đợi lần này coi như tan biến, không được, hẳn là phải đi nhìn xem. Nghĩ đến đây Tử Long quay đầu nhìn Hỏa Dĩnh Khiết nói: “ Ta đi nhìn, ngươi giúp ta chiếu cố bọn họ, đừng cho bọn họ rời khỏi đây.” Nói xong cũng không để ý tới tiếng phản đối của Hỏa Dĩnh Khiết, Tật Phong bộ pháp xuất ra, thân hình cấp tốc xuyên toa giữa đường phố, thẳng đến địa phương dấy lên hỏa quang.
Mà ngay thời gian bầu trời Cô Không thành xuất hiện hỏa quang, mọi người vô luận đang làm sự tình gì, cho dù là cùng nữ nhân triền miên, cũng phải lập tức bỏ lại, mau chóng chạy tới địa điểm gặp chuyện không may, cũng chỉ có sự đoàn kết mới đem người nọ một lần rồi một lần bức về U Minh Lâm, bằng không Cô Không thành đã sớm biến thành một tòa tử thành.
Tất cả mọi người đều hướng địa điểm Thưởng Thánh tập đoàn hội tụ, khi Tử Long chạy tới, vừa lúc nhìn thấy một màn đầy máu tanh, một người quần áo rách nát lam lũ mái tóc rối bù hoàn toàn không nhìn thấy rõ tướng mạo đang cầm một thanh chủy thủ màu đen, đang bừa bãi tàn sát, dưới chân hắn đã chất đầy thi thể, đây đúng là đơn phương tàn sát, những người khác căn bản không có cơ hội phản kháng, chỉ là vẫn có người liều mạng xông vào, cho dù chết, cũng phải nắm chặt thân thể quái nhân, chậm lại hành động của hắn, làm cho quái nhân phải chịu thêm thương tổn.
Rất nhanh tốc độ quái nhân từ từ thong thả, mà những thi thể vẫn cứ túm lấy hắn không buông, cứ như vậy, trên người hắn không ngừng tăng thêm vết thương, loại phương thức chiến đấu này làm trong lòng Tử Long cũng phải run lên, quả thật là câu kiến nhiều cắn chết voi, nhưng loại tinh thần này của người trong Cô Không thành thật sự làm cho hắn chấn động, mặc dù bọn họ chỉ là một ít ăn trộm ăn cướp, chỉ là thế gian này có bao người giống như họ có thể hi sinh tính mạng như thế. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đôi mắt Tử Long chăm chú nhìn chằm chằm thanh chủy thủ màu đen, không biết đó có phải là Ám Chi Nhận mà Triệu Tấn đã nhắc tới, mà đúng lúc này, thân ảnh Hồ Dương đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt Tử Long, nàng cũng không tham gia chiến đấu, mà là chậm rãi đi tới bên người hắn, Tử Long nghi hoặc hỏi: “ Sao ngươi không tham gia chiến đấu?”
Hồ Dương hồ mị nhìn Tử Long, cười duyên ôn nhu nói: “ Ta đã là người của chủ nhân, không có sự phân phó của ngài, ta sẽ không đi làm.”
Tử Long cũng muốn kiến thức thực lực của Hồ Dương, liền nhìn nàng nói: “ Ngươi đi đi, bình thường ngươi làm sao đẩy lùi hắn thì cứ làm.”
Lúc này Hắc Vũ trên vai Tử Long không biết vì sao, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng viễn phương, mạnh mẽ vỗ cánh bay lên, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Tử Long, Tử Long biết Hắc Vũ không muốn xuất thủ, ở đại lục này không có bao nhiêu sinh vật có thể đối kháng với nó, không có chỉ thị của Tử Long nó cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là hiện tại không biết nó muốn đi nơi nào. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hồ Dương thuận theo Tử Long nói, khẽ động, nhất thời bay lên không, từng đạo hỏa cầu hướng quái nhân đánh tới, quái nhân nhìn thấy Hồ Dương nhất thời có chút phẫn nộ, tay phải phản ngược chủy thủ xoay tròn một vòng trên mặt đất, đem những cánh tay ôm chân hắn chém đứt xuống, sau đó lại đá mấy cỗ thi thể bay lên đón nhận mấy đạo hỏa cầu “ phanh, phanh, phanh” vài tiếng nổ, thi thể bị hỏa cầu bắn trúng đều nổ tung, máu thịt bay tứ tán, mùi vị cháy khét tán ra.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Hồ Dương xuất thủ trên không trung, đều dừng lại việc công kích tự sát, thối lui ra bốn phía, quái nhân lập tức hướng Hồ Dương đánh tới, Hồ Dương liếc mắt nhìn Tử Long, mỉm cười quyến rũ, xoay người hướng thành bắc bay đi, Tử Long không biết hiện tại nàng ta làm gì lại còn tâm tình vui cười, liền theo đi tới, muốn nhìn xem nàng ta vì sao muốn dụ dẫn quái nhân rời đi.
Rất nhanh Hồ Dương bay ra khỏi Cô Không thành, quái nhân kia vẫn đi theo sau lưng nàng, mà những người khác của Cô Không thành còn chưa đến, ở đây đã là phương bắc tòa thành, mà cũng là địa giới của U Minh Lâm, Hồ Dương chậm rãi phi hành về phía trước, quái nhân hai mắt đỏ bừng, lộ ra quang mang khát máu, vẫn đi theo phía sau.
Rất nhanh đi tới một khoảnh đất trống, thổ địa nơi này đã hoàn toàn thay đổi, còn có rất nhiều cây gãy chiết đoạn, rất nhiều địa phương còn lưu lại vết máu đã khô, làm cho biết được, nơi này đã từng trải qua vô số cuộc chiến đấu, mới có thể bị hủy tới như vậy, mà tới đây, Hồ Dương cũng dừng lại, phiêu phù trong không trung, chờ quái nhân tiến đến.
Quái nhân thấy Hồ Dương không tiếp tục bay tới, trong lúc đang chạy, hai chân nhún mạnh, nhảy lên mấy trượng cao, chủy thủ giơ ngược phía sau, trực tiếp hướng Hồ Dương đánh tới, trên không trung Hồ Dương đang thủ thế, một đạo hỏa cầu bay ra đánh về phía quái nhân, chỉ thấy chủy thủ của quái nhân chém ngang, hỏa cầu bị chém nát, văng ra khắp nơi, như đóa hoa nở rộ mỹ lệ, chỉ là ở phía sau có vẻ điêu linh thê lương.
Quái nhân chém nát hỏa cầu công kích vẫn còn dư lực phóng tới Hồ Dương, thấy hỏa cầu không thể ngăn cản quái nhân, bàn tay Hồ Dương bay múa, hai tay hạ xuống, sau đó chậm rãi nâng lên, chỉ thấy trên mặt đất bay lên vô số bùn đất hình thành một tấm chắn thật dày, quái nhân gầm nhẹ một tiếng, ở không trung xoay tròn một vòng, một cước đá vào vách tường đất, nhất thời, bụi đất bay tán loạn, bụi mù tung lên từng mảng lớn.
Mà công kích của quái nhân cũng không dừng lại, làm Hồ Dương phải cấp tốc thối lui về phía sau, rốt cục tốc độ của quái nhân đều chậm lại, Hồ Dương cũng thở dài một hơi, mà đúng lúc này dưới chân quái nhân đột nhiên hiện lên một đạo quang mang nhàn nhạt, một cỗ xung lượng nhất thời hất bay bùn đất bắn tới Hồ Dương, chính hắn cũng nhằm phía Hồ Dương lao tới…