Đời Ảo Chương 29


Chương 29
Cô ta mỉm cười. Có lẽ là cô ta không quen bị nhân viên Trion để ý. “Tôi hiểu ý anh,” cô ta nói. “Nhưng xin lỗi anh, cô chữa thẻ mai mới tới cơ.”

Đầu buổi tối hôm đó tôi lái xe tới trụ sở Trion. Bãi đỗ xe gần như trống không, ở đó có lẽ chỉ còn là bảo vệ, nhân viên ở các trung tâm 24/7 và vài người mê việc như tôi đang giả bộ lúc này. Tôi không nhận ra đại sứ tiền sảnh, một phụ nữ gốc Tây Ban Nha trông không có vẻ vui sướng vì phải ngồi ở đó lắm. Bà ta chẳng thèm nhìn tôi khi tôi đi vào, nhưng tôi vẫn chào, làm bộ như đang ưu tư, hay ngượng ngùng gì đó. Tôi tới lô của mình ngồi làm thật một lát, bảng tính doanh số Maestro theo từng khu vực họ gọi là EMEA, chia ra thành Châu Âu/Trung Đông/Châu Á. Đường đồ thị không tốt, nhưng Nora muốn tôi nắn bóp các con số để lôi ra bất cứ điểm khả quan nào tôi có thể tìm được.

Gần như cả tầng đều tối đen. Tôi thậm chí phải bật đèn ở khu của mình lên. Thật căng thẳng.

Meacham và Wyatt muốn có hồ sơ nhân sự của mọi người trong AURORA. Bọn chúng muốn biết quá trình công tác của từng người một, xem họ được tuyển từ những công ty nào và công việc trước của họ là gì. Đó là một cách hay để tìm hiểu AURORA rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng đâu phải tôi có thể cứ thế ung dung đi vào bộ phận Nhân sự, mở vài ngăn kéo ra và giật lên bất cứ hồ sơ nào tôi thích. Bộ phận Nhân sự ở Trion khác với phần lớn các bộ phận khác trong công ty, thực sự áp dụng biện pháp an ninh ngăn ngừa. Dễ thấy nhất là không thể truy cập được vào máy tính của họ thông qua cơ sở dữ liệu chính của tập đoàn; chúng nằm trong mạng riêng biệt. Âu cũng phải thôi - hồ sơ nhân sự chứa đủ loại thông tin cá nhân như bản đánh giá hiệu quả công tác, giá trị tài khoản tiết kiệm cho nghỉ hưu hay quyền chọn cổ phiếu, đại loại thế. Có lẽ bộ phận Nhân sự sợ là phần đông nhân viên sẽ phát hiện ra rằng bộ máy điều hành cấp cao của Trion kiếm được nhiều hơn tất cả như thế nào và rồi náo loạn sẽ bùng nổ ở các khu làm việc theo lô.

Bộ phận Tài nguyên Nhân sự nằm ở tầng ba của Cánh E, cách bộ phận Tiếp thị Sản phẩm mới cả một quãng dài. Trên đường tới đó có nhiều cửa khóa, nhưng thẻ của tôi có lẽ cái nào cũng mở được.

Rồi tôi nhớ ra rằng đâu đó có ghi lại ai vào tại điểm nào, vào lúc nào. Thông tin được lưu trữ, không nhất thiết có nghĩa là ai đó sẽ xem hay lấy nó làm chuyện gì. Nhưng nếu sau này vạn nhất xảy ra rắc rối, thật không hay rằng một đêm Chủ nhật, vì lý do nào đó tôi lại đi từ bộ phận Sản phẩm mới tới bộ phận Nhân sự, rắc sau lưng mẩu vụn bánh mì điện tử suốt cả đường đi.

Vì vậy tôi ra khỏi tòa nhà, đi bằng thang máy xuống và ra bằng một cổng hậu. Mấy hệ thống an ninh này chỉ theo dõi lượt vào chứ không theo dõi lượt ra. Khi đi ra thì không phải dùng thẻ. Có lẽ đây là nguyên tắc an toàn cháy nổ gì đó, tôi chẳng biết. Nhưng như thế có nghĩa là tôi có thể rời khỏi tòa nhà mà không ai biết.

Lúc này ngoài trời đã tối. Tòa nhà Trion bừng lên, lớp vỏ crôm mài của nó sáng lấp lánh, các khung cửa kính thẫm màu xanh. Ngoài này khá yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ô tô vụt qua trên đường cao tốc.

Tôi đi sang Cánh E, nơi này dường như có nhiều chức năng hành chính - bộ phận Mua sắm Trung tâm, Quản lý Hệ thống, đại loại như thế - và tôi thấy ai đó đang bước ra khỏi cửa phục vụ.

“Này, giữ cửa cho tôi với!” tôi hét lên. Tôi vẫy thẻ Trion cho hắn xem, hắn nom như một lao công. “Cái thẻ chết tiệt này không hoạt động được.”

Hắn để cửa cho tôi, không liếc tôi lấy một cái, và tôi bước ngay vào trong. Không bị ghi lại. Cứ theo hệ thống trung tâm thì tôi vẫn còn đang ngồi trên tầng ở lô của mình.

Tôi đi cầu thang bộ lên tầng ba. Cửa vào tầng ba không khóa. Đây cũng có lẽ là nguyên tắc an toàn cháy nổ gì đó: ở các tòa nhà cao trên một mức nhất định nào đó, bạn phải có thể đi từ tầng này sang tầng kia bằng thang bộ, phòng trường hợp khẩn cấp. Có lẽ có tầng đặt trạm đọc thẻ ngay trong lối ra thang bộ. Nhưng tầng ba thì không. Tôi bước thẳng vào khu vực tiếp tân bên ngoài bộ phận nhân sự.

Phòng đợi nhìn đúng kiểu bên nhân sự - cả đống đồ gỗ gụ đắt giá để nói rằng chúng tôi rất nghiêm túc và nơi đây người ta chăm lo về sự nghiệp của anh, và những cái ghế nhiều màu, trông thoải mái và chào đón. Chúng bảo rằng bất cứ khi nào bạn tới bộ phận nhân sự, bạn sẽ phải hạ mông ngồi đó lâu thật là lâu.

Tôi nhìn quanh tìm máy quay truyền hình mạch kín và không thấy cái nào. Cũng không phải tôi nghĩ sẽ có; nơi này đâu phải ngân hàng - hay dự án bí mật - nhưng tôi vẫn muốn đoan chắc. Hay ít nhất cũng là chắc chắn hết mức có thể.

Đèn hơi tối, khiến nơi này trông càng trang nghiêm. Hay là ma quái, tôi không biết nữa.

Tôi đứng đó vài giây, nghĩ ngợi. Không có lao công nào quanh đó để cho tôi vào trong; có lẽ họ sẽ tới vào tối muộn hoặc sáng sớm. Đấy hẳn là cách lọt vào tốt nhất. Thay vì thế, tôi đành phải dùng trò cũ thẻ-của-tôi-không-hoạt-động vậy, nó đã giúp tôi vào được tận đây rồi. Tôi quay ngược xuống thang bộ và ra tiền sảnh bằng lối hậu, một cô đại sứ tiền sảnh với mái tóc dày màu đỏ đồng đang ngồi đó xem tập chiếu lại của phim truyền hình Người độc thân qua một màn hình an ninh.

“Thế mà tôi cứ nghĩ mình là người duy nhất phải làm việc vào Chủ nhật chứ,” tôi nói với cô ta. Cô ta ngước lên, lịch sự cười rồi lại quay lại bộ phim. Tôi trông giống như thuộc về nơi này, tôi có thẻ cặp vào thắt lưng và tôi tới từ bên trong tòa nhà, nên hẳn là tôi có lý do để ở trong thật, phải không? Cô ta không phải mẫu người nói nhiều, nhưng như thế cũng tốt - cô ta chỉ muốn ở một mình để xem Người độc thân. Cô ta sẽ làm bất cứ cái gì để thoát được tôi.

“Này,” tôi nói. “Xin lỗi làm phiền chị, nhưng chị có máy chữa thẻ không? Không phải tôi muốn vào văn phòng của mình đâu, nhưng tôi buộc phải vào nếu không thì mất việc mất, thế mà cái máy đọc thẻ chết tiệt không cho tôi vào. Cứ như thể nó biết tôi lẽ ra nên ở nhà xem bóng bầu dục, chị biết đấy.”

Cô ta mỉm cười. Có lẽ là cô ta không quen bị nhân viên Trion để ý. “Tôi hiểu ý anh,” cô ta nói. “Nhưng xin lỗi anh, cô chữa thẻ mai mới tới cơ.”

“Ôi trời. Thế tôi làm thế nào vào được đây? Tôi không đợi đến mai được. Chết mất rồi.”

Cô ta gật đầu, nhấc tai nghe lên. “Stan,” cô ta nói. “Anh ra đây giúp chúng tôi được không?”

Stan, nhân viên bảo vệ, tới vài phút sau. Hắn khoảng năm mươi, nhỏ con, rắn chắc, ngăm đen với mái tóc đen bóng thấy rõ là giả, rìa là tóc thật đã ngả bạc. Tôi không bao giờ hiểu nổi tại sao lại chuốc phiền đội tóc giả làm gì nếu bạn không chịu thỉnh thoảng sửa sang một lần cho nó chí ít cũng hơi hơi giống thật. Chúng tôi đi thang máy lên tầng ba. Tôi huyên thuyên với hắn mấy chuyện nghe phức tạp về hệ thống thẻ có cấp bậc riêng của bộ phận Nhân sự, nhưng hắn không quan tâm lắm. Hắn muốn nói chuyện thể thao, cái này thì tôi làm được, không khó gì. Hắn thất vọng với đội Denver Broncos, và tôi giả vờ như tôi cũng thế. Khi chúng tôi lên tới bộ phận Nhân sự, hắn lấy thẻ của mình ra, có lẽ nó sẽ cho phép hắn vào bất cứ đâu hắn làm việc trong phần này của tòa nhà. Hắn vẫy nó trước máy đọc thẻ. “Đừng làm việc quá sức nhé,” hắn nói.

“Cảm ơn ông anh,” tôi nói.

Hắn nhìn sang tôi. “Anh nên chữa cái thẻ đó đi.”

Và tôi vào trong.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29901


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận