Đời Ảo Chương 32


Chương 32
Một người đàn ông nhìn sọt rác kim loại cháy sém và nói gì đó với người còn lại. Như là, cái quái gì đã xảy ra ở đây vậy?

Khoảng năm giờ sáng, tôi bị một tiếng động loảng xoảng đánh thức. Tôi giật người dậy. Đội lao công đã tới, đẩy theo những cái xô nhựa màu vàng to đùng, giẻ lau sàn và máy hút bụi loại vắt được qua vai. Có hai người đàn ông và một phụ nữ, nói liến thoắng với nhau bằng tiếng Bồ Đào Nha. Tôi biết một ít: nhiều người hàng xóm nơi tôi lớn lên là người Brazil.

Tôi đã rỏ một chút nước dãi ra bàn của một ai đó, ai cũng được. Tôi lấy ống tay áo lau đi, rồi đứng dậy và thong dong đi tới cửa ra, họ đã giữ nó mở bằng một thanh đệm cao su.

Bom dia, como vai?(1)” tôi nói. Tôi lắc đầu, tỏ ra ngượng ngùng, nhìn đồng hồ đeo tay một cách phô trương.

Bem, obrigado e o senhor?(2)” Người phụ nữ trả lời, để lộ vài cái răng vàng. Bà ta hẳn hiểu được - tội nghiệp anh chàng viên chức, làm việc ở đây cả đêm, hay là ở đây sớm không tưởng nổi, bà ta không biết hoặc cũng chẳng quan tâm.

Một người đàn ông nhìn sọt rác kim loại cháy sém và nói gì đó với người còn lại. Như là, cái quái gì đã xảy ra ở đây vậy?

Canado,” tôi nói với bà ta: Tôi mệt, thế đấy. “Bom, até logo.” Gặp lại sau nhé.

Até logo, senhor,(1)” Người phụ nữ nói khi tôi bước ra cửa.

Trong thoáng chốc tôi nghĩ tới việc lái xe về nhà, thay quần áo rồi quay lại ngay. Nhưng như thế vượt quá sức tôi, nên thay vì thế, tôi rời khỏi Cánh E - lúc này mọi người đã bắt đầu lục đục tới - vào lại Cánh B, đi tới khoang làm việc của mình. Được rồi, nếu ai đó có kiểm tra bản ghi lượt vào cửa, họ sẽ thấy tôi tới đây vào khoảng bảy giờ tối Chủ nhật, rồi quay lại vào khoảng năm giờ ba mươi sáng thứ Hai. Người tham việc. Tôi chỉ mong không chạm trán ai đó mình biết trong bộ dạng như thế này, như thể vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ, mà dĩ nhiên là đúng như thế. May mắn thay, tôi không gặp ai. Tôi vớ lấy một lon Cô ca Vani ăn kiêng ở phòng nghỉ và làm một ngụm to. Sớm như thế này thì vị nó thật là tệ, nên tôi làm một bình cà phê ở máy pha Bunn-O-Matic và vào phòng vệ sinh nam để rửa mặt. Áo tôi hơi nhăn, nhưng nhìn chung thì tôi trông tề chỉnh, thậm chí dù tôi cảm thấy thật tệ hại. Ngày hôm nay là một ngày quan trọng, và tôi phải làm hết sức.

Một giờ trước khi cuộc họp quan trọng với Augustine Goddard diễn ra, chúng tôi tập hợp ở Packard, một trong các phòng họp lớn, để tổng duyệt lại. Nora mặc một bộ đồ màu xanh đẹp mắt, và trông như đã làm tóc đặc biệt cho dịp này. Mụ trông vô cùng lo lắng, căng thẳng dâng tràn. Mụ đang cười, mắt mở to.

Chad và mụ đang tổng duyệt lại trong phòng khi những người còn lại tập hợp. Chad đang đóng vai Jock. Họ chơi trò đối đáp như một cặp vợ chồng già đang diễn lại nhịp điệu của một cuộc tranh cãi đã quen thuộc từ lâu, rồi đột ngột điện thoại cầm tay của Chad đổ chuông. Hắn có một chiếc điện thoại Motorola nắp gập, tôi chắc chắn là hắn thích nó vì hắn có thể chấm dứt một cuộc gọi bằng cách đóng nó lại.

“Chad đây,” hắn nói. Giọng hắn đột nhiên ấm lên. “Chào, Tony.” Hắn giơ ngón tay trỏ lên bảo Nora đợi, rồi đi tới một góc phòng.

“Chad,” Nora bực bội gọi từ đằng sau. Hắn quay lại, gật đầu với mụ rồi lại giơ ngón tay lên. Khoảng một phút sau, tôi nghe thấy hắn gấp điện thoại lại và bước tới phía Nora, nói nhỏ và nhanh. Tất cả chúng tôi đều nhìn và lắng nghe; họ ở vòng tròn trung tâm mà.

“Đấy là một người bạn của tôi ở phòng kiểm soát,” hắn nói nhỏ, mặt nghiêm trọng. “Quyết định về Maestro đã được lập rồi.”

“Làm sao cậu biết?” Nora hỏi.

“Phòng kiểm soát vừa nhận được lệnh gạch sổ toàn bộ khoản tiền năm mươi triệu đô cho Maestro. Quyết định đã được duyệt ở cấp Tổng. Buổi họp này với Goddard chỉ là hình thức.”

Nora đỏ bừng mặt và quay đi. Mụ bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, không nói gì cả phút đồng hồ.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29904


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận